Ngày hôm sau vào lúc rời đi Tống Vân muốn nói cảm tạ với Tư Chính Khanh, không ngờ lại không thấy hình bóng người đó đâu cả. Nàng đành phải nói một tiếng với thị nữ Như Lan người đã chăm sóc mình, rồi nàng đi về hướng cửa tiệm nhà mình.
Mười một nữ hài mà nàng đã giải cứu lúc trước giờ đang làm việc cho nhà nàng, Tiểu Hoa hài tử lớn nhất được nàng sắp xếp làm gần cửa tiệm chính, để tiện cho nàng thường xuyên chăm sóc.
Nhưng không quá mấy ngày Tiểu Hoa đã tới tìm Tống Vân nói muốn ở bên cạnh tỷ tỷ.
Tống Vân nói với nàng ấy: Cửa tiệm chính sẽ có rất nhiều nam nhân ghé qua. Nhưng Tiểu Hoa thoạt nhìn rất kiên quyết, Tống Vân chỉ có thể giao cho tiểu nhị nhà mình chăm sóc cho nàng ấy nhiều một chút. Nhưng không nghĩ tới Tiểu Hoa vô cùng kiên cường, nàng ấy đã dần có thể chủ động giao lưu với người khác phái.
Thấy Tống Vân tới, Tiểu Hoa nhảy nhót nhào vào trong ngực nàng, bộ dáng tràn đầy sức sống hoàn toàn khác với lúc trước.
Thương thế của Tiểu Hoa đã bình phục hơn phân nửa, trên gương mặt tròn là đôi mắt to, mũi cao thẳng, môi đỏ tươi, quả thực rất giống búp bê trong tranh tết.
Tống Vân nhất thời nổi lên thú tính, nàng hôn vào bên trái bên phải mặt của tiểu cô nương khiến cho khách đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng nửa ngày, lúc này nàng mới đi ra sau tìm mẫu thân mình.
Trước khi phủ nàng đã cố ý thay bộ váy có áo cổ cao, nàng sợ sẽ bị người nhà phát hiện vết thương bên cổ.
Tống mẫu đang kiểm kê kho hàng, thấy Tống Vân tới liền quở trách nàng một trận: “Đi giúp tra án thì nói giúp tra án, thế mà con không nói lại một tiếng!
Oanh Oanh và Yến Yến đã tìm con rất lâu đó, xém nữa họ đã xáo lộn cả thành Lãng Kinh! Về sau ta sẽ bảo các nàng một tấc cũng không được rời khỏi con, để ta xem con còn dám biến mất nữa không!”
“Nương…… con sai rồi……” Nhìn thấy mẫu thân, Tống Vân người đã tìm được đường sống trong chỗ chết không nhịn được đỏ mắt, nhưng nàng không thể nói ra sự thật để tránh cho mẫu thân lo lắng, nàng chỉ có thể bĩu môi ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân, đem tất cả sự ủy khuất đều biến thành làm nũng: “Vụ án rất khẩn cấp, con lại là người duy nhất chứng kiến vì vậy mới không kịp nói cho cha mẹ…… Đừng giận con mà, sau này con sẽ không……”
Nàng sụt sịt mũi, bộ dáng rất đáng thương nên Tống mẫu đâu nhẫn tâm quở trách nàng, cơn giận vì thế đều biến mất: “Được rồi được rồi, miệng bĩu đến độ có thể treo cái bình dầu lên được luôn rồi kìa!”
Tống Vân vội vàng đem chuyện ngày đó nhìn thấy Phó Lan Thanh ôm người khác nói cho mẫu thân nghe, Tống mẫu nghe xong tức giận đến mức ném công việc xuống đi tìm Phó Lan Thanh nói chuyện.
“Nương!” Tống Vân vội vàng ngăn bà lại: “Con cũng không muốn nói gì nhiều với hắn, chúng ta trực tiếp từ hôn đi.”
“Cô nương ngốc!” Tống mẫu gõ trán cô nương nhà mình: “Con nghĩ xem nếu từ hôn thì ai sẽ chịu thiệt đây? Người đó không phải là con à!”
“Nương…… Con có thể cả đời không gả chồng được không? Ở bên cạnh cha và nương không tốt sao?” Tống Vân thở phì phì rồi cầm hộp phấn mặt đặt qua một bên: “Con thật sự không muốn nhìn thấy hắn, huống chi là nói đến chuyện thành thân với hắn!”
Tống mẫu thấy nữ nhi cố chấp như vậy, chỉ đành gật đầu: “Được, đợi về nhà rồi ta sẽ nói chuyện với cha con, ngày mai ông ấy sẽ đến Phó gia giải trừ hôn ước của các con.”
“Nương là tốt nhất!”
*
Tống Vân cứ tưởng rằng có thể chờ được tin mình được tự do trở lại, ai ngờ Tống phụ lại nổi giận đùng đùng bước vào nhà rồi uống ba chén trà.
“Cha, làm sao vậy, cha mau nói chuyện đi!”
Tống Vân lo lắng không ngừng rót thêm trà cho phụ thân, nửa ngày sau nàng mới thấy phụ thân đập bàn một cái, giận dữ hét: “Mấy người Phó gia nói con không có chứng cứ, nên bọn họ không đồng ý từ hôn!”
“Hơ?” Tống Vân không thể hiểu nổi: “Con đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn có thể là giả sao?”
Tống phụ lại rót thêm ly trà nữa, đặt thật mạnh lên bàn: “Lúc trước sao ta lại không nhìn ra Phó gia kia lại vô lại như vậy chứ!”
Tống mẫu bên cạnh cũng hối hận không thôi: “Lúc trước chúng ta chỉ nhìn gia thế bên ngoài của họ, đâu ngờ nhân phẩm lại……Haiz.”
“Tám phần là họ đang dòm ngó cửa tiệm nhà ta, ai mà không biết Yên Sắc nhà ta có địa vị là một trong những thương nhân ở thành Lãng Kinh này chứ?” Tống phụ giờ vô cùng đau đớn, ông cảm thấy nửa đời sau của nữ nhi đã bị mình huỷ hoại: “Bé…… Phụ thân thực xin lỗi con……”
Nhìn cha mẹ áy náy như vậy, Tống Vân không đành lòng nói thêm gì nữa. Đột nhiên nàng chợt nảy ra*, nàng nhớ tới Tư Chính Khanh.
*Nguyên văn: Linh quang chợt loé (
灵光一闪
)
Không phải lúc trước hắn đã từng nói, hắn có thể khiến cho Phó Lan Thanh từ hôn sao?
Lần này Tống Vân lập tức vui vẻ: “Cha nương!Con có cách rồi! Hai người cho phép con đi ra ngoài một chuyến nha!”
Còn chưa kịp nói xong, Tống Vân đã chạy ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp, Tống mẫu vội vàng hô to: “Con không mang Oanh Oanh và Yến Yến theo à!
Thật là……nhớ về sớm một chút đó!”
*
Lần này đi vào Tư phủ, Tống Vân không bị ai cản lại.
Vừa lúc nhìn thấy Kiêu xoay người xuống khỏi nóc nhà, Tống Vân kéo dây tóc y lại: “Đưa ta đi gặp đại nhân nhà ngươi!”
Kiêu thấy là Tống Vân, cười hì hì nói: “Tiểu tẩu…… Tống cô nương, ta sẽ đưa ngươi đi ngay.”
Rẽ trái rẽ phải rồi đi vào thư phòng của Tư Chính Khanh, Kiêu gõ cửa: “Đại nhân, Tống cô nương tới.”
Đợi một hồi lâu người trong phòng mới lên tiếng: “Vào đi.”
Trước khi Kiểu đóng cửa vọt đi y đã làm mặt quỷ với Tống Vân, rồi giơ ngón tay cái với nàng, Tống Vân nhìn thấy mà hoang mang.
Tư Chính Khanh không thèm nâng mắt: “Có việc gì?” “Có……”
Tống Vân kỳ thật rất ít khi nhờ vả người ta, nên lúc này nàng có chút do dự.
Buông cây bút lông sói xuống, Tư Chính Khanh ngẩng đầu nhíu mày nhìn về hướng nàng: “Không có việc gì thì cút.”
“Có có có……” Tống Vân lấy hết can đảm tiến lên, hai tay chống lên trên bàn, bày vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: “Đại nhân…… Ngươi nói ngươi có thể khiến cho Phó Lan Thanh từ hôn có phải không?”
“Hiện tại thì không thể.”
Tư Chính Khanh thu mắt lại, bộ dạng như không muốn nói thêm gì nữa.
“Đừng mà…… Đại nhân, cái tên Phó Lan Thanh kia hắn ta rõ ràng đã có người mình thích, họ vừa kéo vừa ôm nhau, để cho ta tận mắt nhìn thấy mà hắn ta chết cũng không chịu thừa nhận!”
Bàn tay đang viết của Tư Chính Khanh chợt dừng lại, để lại một nét mực lớn lưu lại trên thư, hắn đè thái dương đem bức thư chưa viết xong kia vò thành một cục.
“Cho nên?”
Tống Vân duỗi duỗi cổ về hướng Tư Chính Khanh: “Cho nên làm phiền đại nhân giúp ta, khiến hắn đồng ý từ hôn.”
Khí sắc hôm nay của nàng đã tốt hơn nhiều so với lúc mới vừa được mình cứu ra, Tư Chính Khanh âm thầm quan sát nàng một chút, bộ dạng nha đầu này tràn đầy sức sống vẫn là xinh đẹp nhất.
Hắn hy vọng chuyện đó không để lại bóng ma cho nàng, bộ dạng không tim không phổi này của nàng…… Chỉ mong là không phải đang nở nụ cười miễn cưỡng.
Hắn sẽ nhanh chóng bắt những kẻ đứng sau lưng chuyện này, hắn rất nóng lòng muốn chặt bọn họ thành tám mảnh.
Tư Chính Khanh che giấu sát khí trong mắt, giương mắt đối diện với nàng: “Muốn ta giúp, nàng nghĩ đơn giản như vậy à?”
“Vậy……” Tống Vân cắn môi dưới, rối rắm: “Vậy ngươi nói điều kiện trước đi.”
Vẻ mặt lo lắng này khiến Tư Chính Khanh suýt nữa đã đầu hàng trước nàng, hắn làm bộ như đang suy nghĩ, sau đó ánh mắt quét một vòng trên mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đầy đặn của nàng.
Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của nàng.
Tống Vân mới đầu thấy khó hiểu, sau đó mới giật mình, “Ngươi không phải là muốn……”
Tư Chính Khanh không lên tiếng chỉ thu mắt lại, mở một bức thư khác ở góc bàn lên đọc.
“Ngươi…… Ngươi nghiêm túc sao?”
Trong đầu Tống Vân đã bắt đầu đấu tranh dữ dội*.
*Thiên chân giao chiến(
天人交战
)
Tư Chính Khanh lớn lên không tệ, nói ra thì nàng cũng không lỗ gì. Dùng một nụ hôn đổi lấy việc bỏ tên đối tượng hứa hôn chán ghét kia…… Nó đáng giá!
Vì thế Tống Vân duỗi hai ngón tay đẩy bức thư đang che khuôn mặt tuấn tú của Tư Chính Khanh ra, nàng nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, sau đó dùng bàn tay quạt quạt, cố gắng làm dịu nhiệt độ trên mặt mình.
Guống như trong căn phòng này rất nóng.
Tư Chính Khanh chậm chạp chớp mắt, nghi ngờ nói: “Hết rồi hả?” “Hết rồi.”
Tống Vân gật đầu.
Mặt Tư Chính Khanh lộ vẻ khinh thường, hắn lại cầm bức thư lên một lần nữa: “Không tính.”
“……”
Hít một hơi, Tống Vân trực tiếp đi vòng qua bàn đứng ở bên canh hắn: “Ngươi không được nhìn!”
Tư Chính Khanh cố nhịn cười và buông tay.
Nào ngờ Tống Vân bước thêm một bước nữa, nàng ngồi lên trên người Tư Chính Khanh, ôm cổ hắn, chu môi nói ra ba chữ ngắn ngủn rất có khí phách.
“Nhìn ta*!”
*Convert là
看看我
*
Tác giả: Khanh Khanh khiếp sợ!