Thế Giới Không Tiếng Động, Còn Có Anh

Chương 1: Lần đầu gặp Tần Dữ




Editor:Seo?

Ngày đó gặp Tần Dữ, là một ngày rất bình thường nhưng lại đáng nhớ cả đời.

Vừa ra khỏi nhà ăn,một cơn gió lạnh thổi qua mặt tuyết, Bồ Thần không khỏi rùng mình một cái.

Phía sau các bạn học ăn xong cơm trưa tốp năm tốp ba vội vã chạy ra bên ngoài,cô tránh sang một bên.

Sân trường trắng xoá một mảnh, trước cửa nhà ăn là cây cổ thụ bị trận tuyết lớn kéo dài suốt đêm chặt đứt một số cành cây,còn một số như lung lay sắp đổ.

Dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là âm tám độ, buổi sáng khi ra cửa,cha cô đã đưa cho cô một đôi ủng lót thêm một miếng độn dày bên trong.

“Bành Tĩnh Dương ngươi mẹ nó thật thiếu đạo đức!”

Theo sau một đám nam sinh điên cuồng cười to.

Bồ Thần quay mặt nhìn sang.

Bốn đến năm nam sinh đang chơi ném tuyết, vừa rồi người nam sinh mắng chửi kia bị Bành Tĩnh Dương ném trúng tuyết vào trong miệng. Nam sinh một bên “Phi” một tiếng, một bên lau miệng.

Bồ Thần biết bọn họ,là một số nam sinh lớp 1. Cao nhất* có tổng cộng 28 lớp,lớp một cùng lớp hai là hai lớp chọn, học bá đều ở hai cái lớp ấy.

*lớp 10

Thu hồi ánh mắt, Bồ Thần kéo khóa đồng phục lên trên,bước chân ổn định đi xuống bậc thang trơn trượt,bước đi trên nền tuyết dày.

Cô chọn những nơi không ai đi qua để dẫm lên, dưới chân kèm theo âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Những người khác đều đến nhà ăn cùng nhau nhưng cô có thói quen đơn độc một mình, đi học, ăn cơm đều là một người.

Cô đi trên nền tuyết lưu lại hai dấu chân quanh co khúc khuỷu.

Trên đường từ nhà ăn trở về lớp học,đủ loại tiếng vui cười không dứt bên tai.

Vừa mới kết thúc kỳ thi hàng tháng,trận tuyết lớn này trở thành nơi giải phóng của họ.

“Phanh”, trước mắt Bồ Thần tối sầm,trên trán có một vài giọt nước, không biết bị quả cầu tuyết của ai ném trúng.

“Thật xin lỗi.”

Bồ Thần ngẩng đầu, trước mắt người nam sinh vóc dáng cao lớn chạy tới là Bành Tĩnh Dương.

“Cậu có sao không?” Bành Tĩnh Dương lại hỏi,cậu nhận ra Bồ Thần.

Quả cầu tuyết này ban đầu là các bạn học cùng lớp ném cậu,nhưng bị cậu tránh được, kết quả không nghiêng không lệch ném lên trán Bồ Thần.

Bồ Thần lắc đầu,cô lấy ống tay áo phủi phủi cái trán, một cái tay khác từ túi lấy ra di động đánh chữ cho cậu xem: 【 Không có việc gì. 】

Bành Tĩnh Dương lại lần nữa xin lỗi, sau đó qua đi tìm đám bạn của mình.

“Cậu ném trúng Bồ Thần ở lớp 10.”

“Ồ,hóa ra là cậu ấy.”

Mấy giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Bởi vì tình huống thân thể cô đặc biệt, tên cô ở trường học không ai không biết, ngay cả giáo thảo Bành Tĩnh Dương cũng biết cô là ai.

Trở lại phòng học, Bồ Thần còn chưa kịp ngồi xuống thì đã có người kêu cô ở cửa: “Bồ Thần,

thầy Lục kêu cậu lên văn phòng.”

Bồ Thần theo âm thanh nhìn qua, là nữ sinh lớp bên cạnh.

Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Thầy Lục là chủ nhiệm lớp cô,dạy Tiếng Anh.

Thành tích các môn của cô đều trung bình, chỉ có Tiếng Anh là miễn cưỡng nhỉnh hơn một chút,

vì vậy cô được chọn làm đại biểu môn Tiếng Anh.

Bồ Thần luôn gõ cửa trước mỗi lần vào văn phòng,cô sợ chính mình đột nhiên xuất hiện nói chuyện sẽ dọa đến thầy Lục.

“Cốc cốc”,cô gõ nhẹ hai cái.

Lục Bách Thanh từ bài thi ngẩng đầu lên,nhiệt độ trong văn phòng cao,anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng,ống tay áo xắn lên vài vòng.

“Thầy Lục.” Bồ Thần dùng khẩu hình miệng không tiếng động chào hỏi.

Với khẩu ngữ đơn giản, Lục Bách Thanh hiểu cô nói cái gì.Cô ngày thường nói nhiều nhất chính là thầy Lục,ngẫu nhiên cũng sẽ nói cảm ơn với anh.

“Đến đây xem bài kiểm tra lần này em làm được bao nhiêu điểm.” Vừa nói, Lục Bách Thanh đem bài thi đưa cho cô.

Ba con số màu đỏ tươi, 118.

Bồ Thần đem bài thi nhìn qua một lần,xem mình sai sót ở đâu.

“Cũng không tệ lắm.Cuối kỳ cố gắng tranh thủ được 125 điểm.” Lục Bách Thanh từ trong tay cô rút bài thi ra, tùy tay cầm một cái bút,khoanh tròn những câu hỏi mà cô không nên sai.

Bồ Thần nhìn câu sai,những kiến thức này thầy Lục đều nhấn mạnh trên lớp.

Di động Lục Bách Thanh đặt lên bàn rung lên,thầy liếc mắt một cái, thấy là số của chủ nhiệm Tôn, cầm máy lên trả lời.

Nội dung cuộc gọi ngắn gọn, Lục Bách Thanh chỉ nói câu: “Được,tôi qua ngay.” Sau khi cúp điện thoại, anh nói, “Một học sinh mới chuyển đến.”

Lời này là nói với Bồ Thần.

Bồ Thần gật gật đầu, không biết người chuyển tới là nam sinh hay nữ sinh.

“Tiết thể dục buổi chiều được nghỉ, đổi thành tiết Tiếng Anh giảng bài thi.” Lục Bách Thanh đứng dậy, thuận tay đem đống bài thi trên bàn đưa chô cô.

Bồ Thần ôm bài thi rời đi, ở trên hành lang gặp được đại biểu Tiếng Anh lớp bên cạnh, hai người cùng quay lại lớp học.

Đại biểu Tiếng Anh kia say mê nhìn nhan sắc Lục Bách Thanh cảm thán: “Nếu thầy Lục dạy Tiếng Anh lớp chúng tớ,mình khẳng định mỗi lần thi sẽ được trên 140 điểm.”

Bồ Thần cười nhạt đáp lại.

Lớp 10 các cô nổi tiếng toàn trường,không chỉ bởi vì cô không biết nói, còn bởi vì chủ nhiệm lớp các cô--- Lục Bách Thanh.

Lúc vừa mới khai giảng,có không dưới mười tin đồn liên quan đến Lục Bách Thanh, nghe nói thầy gia thế cao, còn được Thường Thanh Đằng giáo dục, nghe nói tình yêu của thầy nhấp nhô, bị người trong nhà làm đổ vỡ, dưới sự giận dữ liền tới Tô Thành dạy học.

Dù sao càng truyền càng thái quá, cuối cùng Lục Bách Thành đã trở thành nam chính ngôn tình chuẩn mực.

Nhưng chắc chắn điều duy nhất có thể xác định chính là, Lục Bách Thanh là người Bắc Kinh.

Chẳng mấy chốc đã tới cửa lớp học.

Đại biểu Tiếng Anh kia đã thu hồi cảm xúc.

Bồ Thần đi lên bục giảng, ở bảng đen thông báo với bạn học,tiết thể dục buổi chiều đổi thành tiết Tếng Anh, giảng bài kiểm tra.Cô viết xong mấy chữ cuối cùng, phía dưới tiếng kêu rên không ít.

Không thể học tiết thể dục trong cái thời tiết này,cô vốn dĩ mong chờ tiết tự học, nói không chừng còn có thể bắt được một cơ hội ngủ một giấc nhưng hiện tại thì cô hoàn toàn tuyệt vọng.

Bồ Thần lần lượt đem bài thi phát xuống,cao nhất là 142 điểm.

Trong tay cô vẫn còn hai bài kiểm tra chưa phát xong đã bị bao phủ bởi những tiếng kinh hô.

“Lớp nào? Như thế nào đẹp trai như vậy!”

“Khẳng định không phải học trường chúng ta,tớ trước nay chưa từng thấy.”

“Có thể hay không là học sinh chuyển trường?”

“Hy vọng là như thế!”

Chung quanh tiếng nghị luận sôi nổi, giọng nói không khống chế được sự hưng phấn.

Bồ Thần xoay người, nhìn thấy thầy Lục đang đứng bên cạnh một nam sinh,xem ra chính là học sinh mới chuyển tới mà thầy Lục đề cập.

Nhìn bề ngoài nam sinh ít nhất cao 1m83, có lẽ còn cao hơn một chút, cậu mặc đồng phục mùa đông mới tinh, khóa kéo rộng mở, vẫn luôn bị các bạn nói cảm giác cậu mặc đồng phục không giống nhau.

Nam sinh mắt đen nhánh,đáy mắt lộ ra không chút để ý, tựa hồ đối với lớp mới không chút nào quan tâm cùng tò mò.

“Kiểu tóc của bạn học mới cũng không không tồi,thuận mắt hơn so với Bành Tĩnh Dươn,tớ thích loại sạch sẽ thoải mới của bạn nam sinh mới này, đẹp mắt.”Nữ sinh ngồi ở hàng sau cùng bình luận.

Cô ấy ngồi cùng bàn với một nam sinh,nói tiếp: “Cậu ấy trước khi tới không chừng đã đến tiệm cắt tóc.”

Chung quanh tiếng cười cười vang lên.

Nữ sinh nói: “Em gái cậu,cậu có độc không?”

Một cái trở tay đem nam sinh bạo đầu.

Bồ Thần đem hai bài kiểm tra Tiếng Anh cuối cùng cho nữ sinh ngồi cuối bàn,người duy nhất trong lớp không đạt tiêu chuẩn.

Lục Bách Thanh lấy thước gõ lên bảng đen, làm cho cả lớp an tĩnh lại.

Bồ Thần quay lại chỗ ngồi của mình,bàn của cô ngay cạnh bục giảng, là chỗ ngồi đặc biệt nhất trong lớp,khi thầy cô đặt câu hỏi cô thường đánh chữ trên di động đưa cho học xem.

Sau khi luyện tập mấy năm,tốc độ tay của cô không thể so với nói chuyện nhanh hay chậm.

Bồ Thần nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.Lúc này Tần Dữ đã đứng trước bàn cô,bộ đồng phục của anh cọ lên chồng sách vở dày trên bàn cô.

Một bạn nữ đơn độc ngồi ở bục giảng,Tần Dữ liếc mắt nhìn Bồ Thần thêm một cái.

Kế tiếp là phần giới thiệu của học sinh mới.

Bồ Thần cách Tần Dữ quá gần, muốn ngẩng đầu xem mặt anh, động tác quá rõ ràng,cô chỉ đơn giản xem bài thi Tiếng Anh vừa mới phát xuống.

Nam sinh mới chuyển đến đang tự giới thiệu bản thân,giọng nói cùng khí chất của anh rất giống nhau, mát lạnh dễ nghe.

Hóa ra anh tên là Tần Dữ.

Ở gần cuối cửa sau vẫn còn ghế trống, Tần Dữ tạm thời ngồi ở đấy.

Không ít bạn học bị phân tâm bởi giá trị nhan sắc cao của bạn học mới, tan học liền tụ tập cùng nhau bát quái.

“Tớ nghe bạn cùng bàn Tần Dữ nói, Tần Dữ là từ Bắc Kinh chuyển tới.”

“Cậu ấy sao không ở Bắc Kinh học? Làm sao có thể chuyển đến tỉnh chúng ta thi đại học?”

“Nói không chừng hộ khẩu của cậu ấy không phải ở Bắc Kinh, chỉ có thể học hết cấp ba.”

“Các cậu quản nhiều như vậy làm gì, có trai đẹp xem là được.Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, về sau ở nơi này của tớ Tần Dữ sẽ thay thế vị trí của Bành Tĩnh Dương, trở thành giáo thảo mới nhậm chức.”

Giá trị nhan sắc Tần Dữ tốt hơn, bất quá giáo thảo Bành Tĩnh Dương chính là học bá.

Bành Tĩnh Dương giành được hạng nhất trong cuộc thi toán học và hạng hai trong cuộc thi hóa học,ngoài cuộc thi,tiết học trên lớp vẫn không bỏ, mỗi lần thi hàng tháng thành tích luôn ổn định trong tốp ba, có hào quang này thêm vào, Tần Dữ chỉ dựa vào một khuôn mặt, rất khó có sức thuyết phục.

Trong lớp các bạn nữ đều thảo luận về Tần Dữ,trong lúc lấy nước Bồ Thần còn nghe được vài câu, là các bạn nữ trong lớp khoe với nữ sinh lớp khác:“Lớp chúng tớ về sau cũng có giáo thảo, không cần lại đi đến lớp 1 các cậu nhìn Bành Tĩnh Dương.”

“Không phải chứ? So với Bành Tĩnh Dương còn đẹp trai hơn?”

“Dù sao tớ cảm thấy Tần Dữ so Bành Tĩnh Dương đẹp trai hơn rất nhiều.”

“Ai ai,học tập thì sao?”

“Học tập sao...”

Giọng nói khoe khoang bỗng nhiên không có tự tin.

Bởi vì Tần Dữ đi học vẫn luôn ngủ, nên có vẻ thành tích cũng không tốt là bao.

Bồ Thần không biết trạng thái đi học của Tần Dữ,cô ngồi bên cạnh bục giảng cũng không quay đầu nhìn anh.Nếu cô không phải là đại biểu môn Tiếng Anh, nói không chừng cô còn không nhận ra được các bạn trong lớp.

- -

Buổi chiều thứ hai trong giờ học Tiếng Anh, Lục Bách Thanh ở trong giờ học không ngừng nhìn về phía Tần Dữ, nhưng mà Tần Dữ vẫn luôn nằm xuống dưới bàn không hề ngẩng đầu lên.

Sau khi tan học, Lục Bách Thanh vừa giảng xong câu sai của một bạn học, lúc ngẩng đầu,vị trí cửa sau thứ hai đếm ngược từ dưới lên đã trống không.

Ở bên ngoài hành lang cũng không thấy bóng dáng Tần Dữ.

“Bồ Thần, cùng thầy đến văn phòng, đem bài kiểm tra đưa cho Tần Dữ.”

Bồ Thần gật đầu, đi theo Lục Bách Thanh đến văn phòng.

Lục Bách Thành đem tất cả bài kiểm tra trong khoảng thời gian này đưa cho Tần Dữ, tổng cộng tám bài.Anh thú nhận với Bồ Thần: “Cứ để cho Tần Dữ làm hết rồi giao cho thầy,muộn nhất là trước giờ tan học thứ Sáu.”

Bồ Thần: “......”

Hôm nay đã là thứ tư.

Tần Dữ mới tới kịp làm xong nhiều bài thi như vậy?

Bồ Thần cầm bài thi trở lại phòng học, Tần Dữ không có ở chỗ ngồi.

Bồ Thần xé một tờ giấy ghi chú, viết yêu cầu của Lục Bách Thanh: 【 Thầy Lục muốn cậu làm hết tất cả,muộn nhất trước giờ tan học thứ Sáu phải làm xong. 】

Cô đem giấy ghi chú giấy cùng với cả bài thi đặt trên bà Tần Dữ, lại nhờ bạn cùng bàn của Tần Dữ ngồi hỗ trợ lại nhắc nhở anh một chút.

Còn năm phút nữa là vào lớp, Bồ Thần cầm cốc đi rót nước, chờ khi trở lại phòng học,tờ ghi chú vừa rồi viết cho Tần Dữ đã dán ở trước mặt bàn cô.

Trên giấy có thêm vài chữ rồng bay phượng múa:

【 Phiền đại biểu môn Tiếng Anh đưa cho tớ tất cả câu trả lời chính xác của bài thi Tiếng Anh.Cảm ơn.

—— Tần Dữ 】