Thế Giới Không Được XXOO

Chương 9: Đại nhân nhà ta bị ma quỷ ám ảnh




Thời điểm Tư Chính Khanh mới vào đội quân Lâm Ưng, vẫn là người mới, ngủ chung với mấy chục người trong quân doanh trên cùng một cái giường, mùi mồ hôi mùi thối chân còn có vài mùi vị không rõ bao quanh hắn, Tư Chính Khanh không quen nên không ngủ được, chỉ có thể nghe một lão binh nằm cạnh kể chuyện phong lưu thời trẻ.

Hắn nói tiếng kêu dâm đãng của nữ tử là thứ đồ vật mê hoặc nhất, mặc cho ai nghe xong vật dưới thân kia đều sung huyết muốn nổ tung, còn vẻ mặt thần bí mà nói chuyện đó khiến người ta nghiện, so với thổ huyết còn muốn mệnh hơn.

Tư Chính Khanh lúc đó vẫn là tiểu tử chưa đủ lông lá không cho là đúng. Đã có thể vào giờ phút này, dưới tiếng kiều suyễn thấp nhu chậm chạp nhẹ nhàng kia, xuyên qua bức bình phong, dần dần tiến vào trạng thái nóng rực, khiến Tư Chính Khanh bất tri bất giác nổi lên phản ứng.

Quan phục màu tím khi gặp mặt Thánh Thượng còn chưa kịp thay ra, đôi tay Tư Chính Khanh thăm dò hướng về giữa hai chân đụng phải túi đựng chiếc phù hiệu hình con cá trên đai lưng. Túi phù hiệu đột nhiên rơi xuống thắt lưng, phù hiệu hình con cá ở trong đó cọ xát với vải dệt phát ra âm thanh ầm ĩ mỏng manh, ngoài ý muốn gọi lại lý trí của Tư Chính Khanh.

Đồng tử một màu đen thuần của hắn đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng thu hồi cánh tay.

Đây là bị ma quỷ ám ảnh sao?

Tự khinh thường hành động của bản thân, Tư Chính Khanh bất tri bất giác bẻ nát tay vịn ghế, cảm nhận được không khí đột nhiên yên tĩnh, mới phát hiện không còn nghe thấy tiếng Tống Vân.

"Tống Vân?"

Không có ai trả lời.

Đang muốn đi qua xem xét, lại nhớ tới hình như Tống Vân đã cởi váy áo, Tư Chính Khanh bực bội mà "chậc" một tiếng, quay đầu gọi thị nữ ngoài cửa vào xem.

Khi thị nữ bước vào cửa, ánh mắt rõ ràng có chút kinh ngạc, có lẽ là cảm thấy chủ tử của mình "hơi nhanh". Nhưng sau khi đi ra sau bình phong, hai người mới nhẹ nhàng thở ra: "Cô nương chết đuối!"

"?"

Tư Chính Khanh bước nhanh về phía trước, lại đột ngột dừng lại trước bức bình phong. Hắn chỉ có thể cất cao tiếng nói: "Còn không cứu người?"

"Chủ tử, sức lực của chúng ta không đủ, chỉ có thể nâng đầu giúp cô nương..."

Một đám cường tráng đến mức ngày thường có thể vác cây liễu, sao hiện tại lại yếu đuối như vậy?

Đều dạy ra đám thủ hạ không nghe lời!

Tư Chính Khanh tức giận đến mức vung tay lật đổ bức bình phong to lớn, nghiến răng phun ra một chữ duy nhất, hiển nhiên là đang nén giận: "Cút!"

Hai người thị nữ im lặng lui ra ngoài.

Tư Chính Khanh cũng bất chấp giờ phút này Tống Vân trần như nhộng, cánh tay duỗi ra nắm chặt nàng eo thon, nhẹ nhàng nâng tay liền vớt người từ trong nước ra.

Da thịt nàng mịn màng như ngưng chi, Tư Chính Khanh suýt nữa không giữ được eo nàng, hắn không thể không dùng một cánh tay khác bế nàng lên, nổi giận đùng đùng nói: "Sao lại trơn như cá trạch vậy?"

"Ai nói ta là cá trạch?"

Bị khuân vác đủ kiểu, Tống Vân không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nàng phát hiện Tư Chính Khanh đang bế nàng đến giường, sợ tới mức tay chân liên tiếp khuơ loạn xạ.

Chuyện này làm cho Tư Chính Khanh vốn đang cực kỳ khó chịu lửa giận lại cao hơn một tầng, hắn nhéo một cái ở sườn eo của nàng, như cảnh cáo: "Đừng lộn xộn!"

"Ta đây là muốn sống!"

Tống Vân tiếp tục giãy giụa, sợ người trước mặt này thú tính bộc phát.

Nào ngờ Tư Chính Khanh trực tiếp xem nhẹ chống cự của nàng, giơ tay ném nàng lên giường, sau đó cánh tay chặn ngang qua cần cổ nàng, ngăn chặn động tác nửa người trên của nàng, chân dài lại vươn một cái, phòng ngừa nàng đá loạn, trọn bộ động tác mượt mà như đang khống chế phạm nhân: "Ta thấy ngươi là muốn chết."

Tống Vân lăn lộn một phen đã thở hồng hộc, nhưng mà ánh mắt nàng tỉnh táo, đã hoàn toàn bài trừ dược tính: "Ta vừa mở mắt liền nhìn thấy ngươi bế ta hướng về phía giường, quỷ biết ngươi muốn làm gì!"

"Nếu ta muốn làm gì sớm đã...." Tư Chính Khanh quay đầu đi, thở ra một ngụm khí, lại nhắm mắt bình ổn hô hấp, lúc này mới nói: "Ngươi vừa mới hôn mê ở thau tắm."

"A..." Tống Vân có chút xấu hổ mà gãi gãi khuôn mặt: "Trách oan đại nhân, thực xin lỗi."

Tư Chính Khanh cũng lười trả lời, xoay người một cách lưu loát xuống giường, đưa lưng về phía Tống Vân, chỉnh trang lại quần áo bị nàng vò nát: "Thu thập xong thì đi đi."

"Ta mang bánh dày nhân đường đỏ đến, có thể để ta đi xem đám trẻ được không?"

Nhắc tới bọn nhỏ, sắc mặt Tư Chính Khanh hòa hoãn hơn chút: "Chờ ta thay quần áo rồi cùng đi."

"Được."

Nghe thấy tiếng bước chân ướt phát ra tiếng "tạch tạch" trên đất, khóe miệng Tư Chính Khanh giật giật: "Không phải ngươi quên mình đang không mặc gì chứ."

"...."

Lúc này Tống Vân mới che lại ngực theo phản xạ, lại vội vàng đưa một tay xuống che hạ thể, cuối cùng sau khi suy nghĩ cẩn thận, quyết định lấy hai tay che mặt.

Tư Chính Khanh phảng phất như có mắt sau lưng: "Ngưng hành động buồn cười lại."

Tống Vân buông tay, thở phì phì.

"Quần áo lập tức được đưa tới, lau khô người đi."

Tư Chính Khanh nói xong liền nhanh chóng rời đi, lúc gần đi chân còn tàn nhẫn đá vào bức bình phong dưới đất một cái.

Được huynh đệ tốt Ngạo phân phó nhất định phải núp trên nóc nhà trông chừng giúp chủ nhân, giờ phút này tâm sùng bái của Ưng càng sâu: Vốn định giúp chủ nhân xử lý bức bình phong vướng víu kia, không ngờ chủ nhân lại ra tay trước hắn một bước.

Không hổ là chủ nhân.

*

Sau khi thu thập chỉnh tề, hai người cùng đi đến viện được sắp xếp cho nhóm nữ hài.

Viện rất lớn, có thể cho hơn hai mươi nữ hài thoải mái chơi đùa, lúc Tống Vân đến gần, nhìn thấy rõ trong mắt bọn trẻ như được thắp thêm ánh nến, mặc dù chỉ là chút tàn đuốc trong gió, cũng đã gọi là khôi phục được chút ánh sáng hy vọng.

"Tỷ tỷ!"

Nữ hài lúc trước được nàng ôm phát hiện ra Tống Vân đầu tiên, người nhào vào trong lòng ngực nàng, đụng phải Tống Vân lảo đảo một chút. Cũng may Tư Chính Khanh tay mắt nhanh nhẹn đỡ đằng sau, mới không khiến một lớn một nhỏ ngã lăn xuống đất.

Nữ hài đã thay váy áo sạch sẽ xinh đẹp, khuôn mặt đầy vết thương cũng bớt sưng, có thể nhìn ra ngũ quan vốn tinh xảo tú khí, tuyệt đối là một mỹ nhân nhí.

Nàng ôm chặt Tống Vân, ngẩng đầu nhỏ, lông mi mảnh dài chớp chớp: "Tỷ tỷ, bánh dày nhân đường đỏ ăn rất ngon!"

Nữ hài nhìn gầy yếu giống như cây sào, sắc mặt có chút khô vàng, tóc đen cũng bị khô gãy chẻ ngọn, trước giờ vẫn chưa từng được ăn đồ ăn bình thường, trong lòng Tống Vân tức khắc mềm nhũn, cười xoa xoa đầu nhỏ của nữ hài: "Thích là được. Còn có mứt táo, bánh hoa quế, rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau tỷ tỷ sẽ mang cho các ngươi."

Tư Chính Khanh ở một bên yên lặng nhìn Tống Vân hàn huyên với mấy nữ hài trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng ho khan khụ một tiếng.

Cả người các nữ hài run lên, giống như thú hoang bị dọa sợ núp ra sau Tống Vân.

Tống Vân vội vàng nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu."

Thúc thúc.

Khóe miệng Tư Chính Khanh co rút, lại nghĩ nghĩ bản thân cũng gần có tuổi rồi, chung quy không nên phản bác. Hắn lùi lại hai bước, không để cho nhóm nữ hài căng thẳng: "Ta sẽ giúp các ngươi tìm người nhà. Đều còn nhớ rõ nhà ở đâu, người thân chứ?"

Ánh mắt các nữ hài trốn tránh, nửa ngày mới có một nữ hài ấp úng nói: "Ta....ta có cha có nương....còn có một đệ đệ, ở trong núi."

Tên núi là gì, lại cũng không nói ra được.

Tống Vân không thể không thở dài. Hài tử lớn tuổi nhất ở đây chính là đứa trẻ nàng đang ôm trong ngực này, cũng mới chỉ 11 tuổi. Những kẻ khốn nạn đó chuyên chọn hài tử nhỏ tuổi mà ra tay, phỏng chừng đều từ khắp các nơi khác nhau, sao có thể nhớ rõ nhiều như vậy.

Tư Chính Khanh cũng không ngạc nhiên, hắn gật gật đầu: "Ta đã biết, sẽ cố gắng giúp các ngươi tìm người nhà. Nhưng mà nếu không tìm được, các ngươi cần suy xét tương lai của mình."

"Có thể chọn ở lại trong phủ, ta sẽ tìm nữ phu tử tới cho các ngươi, cũng sẽ phụ trách việc ăn mặc, ngủ nghỉ của các ngươi cho đến khi cập kê. Nhưng trước đó các ngươi cần phải học được khả năng sinh tồn, trong phủ không cần người vô dụng. Thị vệ nam trong phủ nhiều, là việc không thể né tránh. Nếu các ngươi đều sợ hãi giống như nhìn thấy ta hôm nay như vậy, thì nên ngẫm đến lựa chọn mà nàng cung cấp."

Tư Chính Khanh liếc mắt nhìn Tống Vân một cái, tiếp tục nói: "Nhà tỷ tỷ này mở cửa hàng son phấn, có khu vực chỉ tiếp khách nữ, sẽ không khiến các ngươi lo lắng. Nhưng đến nơi đó ngay từ đầu sẽ không thể an nhàn hưởng thủ, các ngươi cần phải trả giá bằng lao động, có thể nhận được thù lao, không tiêu xài hoang phí mà tích cóp dần cũng sẽ đủ tiền bạc để có một cuộc sống mới."

Lúc đầu Tống Vân còn cảm thấy lời nói của Tư Chính Khanh lạnh nhạt, từ từ mới cảm thấy được dụng ý của hắn.

Các nữ hài chịu tổn thương có thể sẽ phải ám ảnh cả đời, nhưng quan trọng là các nàng phải có trong tay đủ kiến thức và tay nghề, mới có thể đảm bảo sau này có cuộc sống tươi đẹp, đây là chuyện mà ai cũng không thể hoàn thành giúp các nàng.

Vì thế nàng vội vàng bổ sung: "Tới chỗ của ta, ta cũng có thể tìm phu tử cho các ngươi, muốn học gì cũng được."

Nũ hài nhiều tuổi nhất mặt đầy mong đợi: "Tỷ tỷ, vậy ta có thể mãi ở bên tỷ được không?"

Tống Vân cười khúc khích, nàng không ngờ bản thân lại được hoan nghênh như vậy: "Đương nhiên rồi."

Các nữ hài rất nhanh đã đưa ra quyết định của mình. Có người muốn ở lại chờ tin tức của người nhà, đám hài tử dư lại ước chừng hơn một nửa chọn đi theo Tống Vân.

Góc váy của Tống Vân như cũ bị bọn nhỏ sợ hãi lôi kéo đến nhàu nát, nhưng nàng lại cười vô cùng vui vẻ, hưng phấn vẫy vẫy tay với Tư Chính Khanh, liền rời đi với Oanh Oanh và Yến Yến đang đợi ngoài phủ.

Tư Chính Khanh nhìn thân ảnh nàng rời đi, mơ hồ nhớ tới hình như Tống Vân cũng chưa cập kê.

Hắn giật giật khóe môi, ánh mắt mềm hơn một ít.

Lại có bộ dáng của người lớn như vậy.