Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 102




10 năm sau.

Phi Gia Chi Địa.

Một mặt chiếc võng treo cao trên trần nhà, khoảng cách mặt đất 20 mét đung đưa, đung đưa, Phi Dương đang tại ngáp ngắn ngáp dài nằm vật vờ trên đấy. Hắn rất rảnh rỗi, phải nói là không có việc làm, đời hắn vài chục năm nay chỉ có nằm với ngủ + bú đan, còn lại không có việc gì khác, Võ Thánh cường giả cảnh giới muốn đạt tới là quá xa vời, không tốn tới vài trăm năm là không thể lĩnh ngộ thành công, Phi Dương mới có chục năm tư lịch, nghĩ muốn đột phá Võ Thánh Cảnh là không có khả năng.

Hiện tại Phi Dương vừa ngủ, hai tay vừa ôm hai cô vợ bé bỏng, tay tay vung vẩy. Hai nàng nằm trong lòng hắn, sắc mặt đỏ ửng, đôi lúc miệng phát ra tiếng rên rỉ nỉ non.

Hộc! Hộc!

Phi Dương không kiêng kị, hoàn toàn không kiêng kị đưa tay xuống dưới hạ thân các nàng sờ soạng, động tác của hắn 10 phần thuần thục, 10 phần mỹ cảm, thỏa sức chọc ngoáy.

Xung quanh hắn, người đi qua đi lại 1 dãy, có hạ nhận, có thị nữ, có nô bộc. Bước chân của bọn họ chậm chạp, thậm chí đạt tới cảnh giới rón rén từng bước, đi đứng từ từ, thật cho người cảm giác giống như con mèo con đồng dạng, không gây một chút tiếng động nào. Trong đám người, thậm chí còn có cả cha hắn.

Bọn họ đi qua cửa vào, đi ra đi lại, sao có thể không nhìn thấy hành động của Phi Dương đây.

Đám hộ vệ đứng nhìn tới cảnh này, cầm giữ trường thương không được, từng giọt mồ hôi đang chảy từ trán họ đi xuống run rẩy, có thể thấy họ đang cố nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn!

Một tên hộ vệ không nhịn được, tiểu đệ lập tức thẳng ra. Trước cái nhìn của bàn dân thiên hạ, hắn sắc mặt lộ ra xấu hổ, bối rối chi sắc, lập tức cúi đầu nhìn quanh hò hét: "Không phải, hiểu nhầm.... ta không có ý đó."

Một đám thị nữ nhìn thấy hành động của hắn, nhao nhao khinh bỉ bĩu môi, che mặt quay đi. Ta có thể thấy, cuộc sống sinh hoạt ngày sau của tên hộ vệ này sẽ khó khăn a, thật đáng thương.

Ngày ngày bị Phi Dương dùng hình ảnh tra tấn, làm sao chịu nổi.

Cha hắn Phi Chiến nhìn Phi Dương động tác hàng ngày rồi, liền là nhìn mãi thành quen, đồng dạng không nói một câu. Con trai hắn thế nhưng là Võ Đế Cảnh cường giả đấy, uy danh đại lục, ai dám nói hắn, hắn nói chưa chắc nó đã nghe à. Huống hồ, với thân phận của Phi Dương, hắn muốn làm gì chả được.

Trong lòng hắn chỉ có thể thầm hô: "Đứa con trai này hoàn toàn là không biết xấu hổ, da mặt dày hàng ngàn km có thừa. Người ngoài nhìn thấy vẫn thản nhiên sờ xoạng như không có gì, mặt mũi gia tộc hắn có thể nói là bị đứa con này vứt hết.".

"Cũng may, cũng may, Phi Dục Phi Tuyết hai đứa đang ở vào tông môn tu luyện, nếu không để chúng nhìn thấy Phi Dương hình ảnh lúc này, chắc thổ huyết mất."

Phi Dương thì làm gì thèm biết cha hắn lẫn người ngoài đang nghĩ gì, hắn chỉ quan tâm mỗi bản thân mình vui là được, làm một trận xong hắn lại nằm ngáy o_o, đung đưa cái võng, thật phê.

Bỗng chốc, thạch truyền âm nằm ở bên phải túi quần của Phi Dương đột ngột phát sáng. Một dòng tin tức báo hiệu đột nhiên kêu lên ing ỏi, thoắt cái làm hắn tỉnh dậy.

Phi Dương đang muốn chửi chó, thạch truyền âm của hắn không phải là vạn năng, không phải là người nào muốn gọi là gọi cho hắn lúc nào cũng được. Không có lý do chính đáng mà làm phiền hắn, hậu quả không tốt thụ. Nghĩ tới mấy người có địa chỉ thạch truyền âm của hắn, vỏn vẹn chỉ có vài người, Phi Dương vẫn cố oải mình rút thạch ra mà nghe.

Nhìn tới tên người gọi đến, Phi Dương nhíu mày: "Đế Thiên, cư nhiên là hắn."

Hoàng đế Đế Long Quốc, Đế Thiên, ai chả biết chứ. Hiển nhiên, lão bằng hữu này rất ít khi gọi hắn, thậm chí có gọi cũng chọn giờ mà gọi, hôm nay đột nhiên gọi đến giữa trưa, thật không ổn.

Phi Dương cảm giác, có biến sắp xảy ra.

Không do dự, hắn mở ra nghe: "Đế Thiên Đại Nhân, có chuyện gì thế, đừng bảo là đi đánh cờ nha."

Hổn hển thanh âm từ bên đầu dây bên kia truyền tới, kèm theo là một loạt thanh âm xào xạc như đánh trận, Phi Dương nghe rõ Đế Thiên sợ hãi thanh âm: "Dương tiểu hữu, mau tới, Đông Bắc Đế Đô xảy ra chuyện rồi. Không biết từ đâu tới, yêu vật, yêu vật....."

"Cái gì, yêu vật." Phi Dương âm thanh hơi hơi kinh ngạc ngửa cổ dậy nói. Nói hắn kinh ngạc thì không phải, hắn kinh ngạc bởi vì Đế Thiên đường đường Võ Tôn tu vi mà phải sợ yêu vật, cái này không đúng a.
Đế Thiên là Võ Tôn, thứ khiến hắn sợ chỉ có Võ Đế. Mà Võ Đế có tới đi chăng nữa, Lão Tổ Tông Đế Long Quốc để chưng à, khả năng là kẻ địch quá mạnh đi.

Có lẽ, đại lục sắp có biến rồi.

"Dương tiểu hữu, mau tới. Chậm nữa ta khả năng muốn xong, ta sắp sửa đỡ không nổi. Dương tiểu hữu, huynh đệ ngươi còn nợ ta ân tình, Dương Tiểu hữu có thể ra tay giúp ta xử lý đi." Đế Thiên thanh âm phát ra yếu ớt, thạch truyền âm đang tắt dần. Năng lượng truyền tải từ đầu dây bên kia dần dần giảm xuống."

"Yên tâm, ta tới ngay bây giờ, ngài cố gắng cầm cự, ta lập tức liền đến." Phi Dương trả lời, tắt đi thạch truyền âm, Đế Thiên có nghe rõ hay không không quan trọng, đằng nào hắn chả tới, thoắt cái nhảy từ trên võng treo nhảy xuống, Phi Dương nói:

"Anh phải đi."

"Cha, ta đi."

Nói một câu tạm biệt, thân ảnh hắn lập tức biến mất khỏi đại sảnh. Mọi người nhìn mãi thành quen cũng không nói năng đến.

.............

Đông bắc Đế Đô.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Kèm theo đại địa rung chuyển, sương khói trải dài một mảnh đất hoang dại đại địa, thổi lên cát bụi tung bay như sóng lớn, hình ảnh mờ mịt nhìn không rõ, vô cùng vô tận sóng đen đem trọn cái mảnh đất này bao phủ.

Thủ thành các binh lính sắc mặt là một mảnh ngưng trọng, xa xa nhìn phương xa, trường thương run lẩy bẩy, bọn họ thời thời khắc khắc cảm nhận được tử vong uy hiếp, khả năng so chết còn muốn cao.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Xương khói từng mảng từng mảng lật tung lên, đại địa rung lắc càng ngày càng dữ dội, hiển lộ rõ đằng sau lớp sương mù, đàn đàn yêu vật xuất hiện. Không thể không nói, một đàn này yêu vật ít được, cái này một đàn yêu vật thật sự rất nhiều, nhiều nhiều, thật sự quái nhiều, nhiều lắm, đếm không hết.

3000 km đại địa, phủ kín nhi nhít màu đen, tất cả đều là yêu vật, yêu vật đầy ắp như ruồi bọ, nhìn không thấy bờ. Một cảnh tượng đập vào mắt thật khiến người không rét mà run.