Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 977




"Ninh Xuyên, ngươi cũng nếm thử một đòn của ta đi!" Thập Quan vương quát lên.

Phong cách vô địch là gì, chính là đây, vừa giao chiến một quyền với Hoang thì giờ tiếp tục đánh thêm một quyền về phía Ninh Xuyên, không hề e sợ gì cả, mục đích vẫn là muốn ước lượng thực lực của người này.

Cần biết, trên võ đài gồm "Trích tiên", Hoang, Ninh Xuyên, tất cả đều là nhân vật tuyệt thế, đối đầu chỉ cần với một người thôi thì cũng đã là sự đen đủi rồi ấy vậy người này chẳng hề sợ hãi gì cả.

Vù một tiếng, hai bên tỏa ra mây khói, ánh lửa đốt trời, phép tắc đan dệt, cốt văn bay lượn, thanh thế to lớn vô cùng, không gian nơi đó tựa như là một bức tranh đang bị xé toạc.

Thập Quan vương thần dung vô địch, dứt khoát thẳng thắn.

"Ngươi cũng đỡ lại một đòn nè!" Thạch Hạo thấy thế thì bay vút lên trên trời, nắm đấm to như chiếc lò lớn, pháp lực cuồn cuộn tỏa ra ánh sáng thần thánh kinh khủng.

Hắn cũng muốn ước lượng xem Thập Quan vương mạnh tới mức nào, tuy rằng vừa đỡ một đòn lúc nãy thế nhưng cũng không cách nào đoán thực lực được cạn hay sâu.

"Được!"

Thập Quan vương hét lớn, sau lưng phát sáng, ánh lành tỏa ra, một chiếc đuôi rồng khổng lồ hóa thành rồi chém mạnh về phía Thạch Hạo.

Lại là bảo thuật Chân long!

Hơn nữa uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chính là Chân long vẫy đuôi, là một môn đại thần thông chỉ có hơn chứ không hề kém Long quyền, năm đó một chiêu Chân long vẫy đuôi này đã khiến cho rất nhiều cường giả ôm hận bỏ mạng.

"Ầm!"

Cuộc chiến kinh hãi thế gian, nắm đấm của Thạch Hạo chạm phải đuôi rồng liền tỏa ra thần mang vô tận, tựa như là hàng vạn luồng kiếm khí chém phá trời xanh!

Mạnh mẽ tuyệt thế, phàm là Chân Thần không ai không sợ hãi, loại khí tức này lan tràn khiến tim mật người người run rẩy, làm sao đỡ nổi chứ?

Ầm!

Không gian không ngừng nổ tung, khí hỗn độn tràn ngập xung quanh hai người đồng thời nhanh chóng bao phủ xung quanh.

Bên cạnh là muôn vàn đạo tắc, vạn tia ráng lành chiếu khắp trời cao, len lỏi theo cách vết rách không gian lao ra khỏi võ đài. May là mọi người giữ khoảng cách đủ xa nếu không tử thương sẽ là vô số.

Dù là vậy, có rất nhiều người ở nơi xa bị những gợn sóng chấn động này lan tới thì gần như bất tỉnh.

Đặc biệt, một vài mảnh vỡ pháp tắc lan tới những đỉnh núi thì ngay lập tức nổ tung, còn có một vài trường hợp bị nhấc bổng lên không trung rồi mới nổ thành tro bụi.

Cảnh tượng thế này khiến mọi người sợ hãi, lạnh toát cả người, những lời thán phục đều nghẹn lại, chỉ vì bọn họ quá sợ hãi!

Tiếp đó, hai bên vẫn không có thu tay lại mà tiếp tục quyết đấu thêm mấy chục lần nữa!

Mà ở một phương khác, Ninh Xuyên cũng đang chiến với "Trích tiên", hai bên triển khai đại thần thông, chém giết kịch liệt.

"Trước kia ta suýt nữa gặp nạn ở Hung sào, thì ra là do ngươi!" Ninh Xuyên lên tiếng.

Hắn với bộ đồ trắng như tuyết, tóc bạc buông xõa, khí chất xuất chúng thế nhưng hiện giờ lại tỏa ra một luồng ý lạnh, trước kia thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng trong hung xào.

Đây là một cái kết, giữa hai người có ân oán với nhau nên phải kết thúc bằng cuộc chiến đỉnh cao này.

Bọn họ cũng không phải là người phàm tục, mạnh mẽ siêu nhiên.

Phong thái của "Trích tiên" cũng rất tuyệt thế, không minh như tiên, công kích của hắn cũng không hề cứng rắn thế nhưng lại có thể quấy nhiễu gió trời, những nơi mà đạo tắc đi qua thì muôn vật đều bị tan rã!

Sự công kích của hắn không mang theo khói lửa thế nhưng lại đáng sợ vô biên, muôn vật đều bị diệt, không cách nào có thể chống đỡ.

"Ầm!"

Chớp mắt hai người đã công kích tới mười mấy chiêu, "Trích tiên" vọt sang bên, hai tay giang rộng, ngọn lửa hừng hực với màu sắc sặc sỡ đầy mê hoặc.

Phượng hoàng giang cánh!

Hắn dường như là một con Thiên phượng đang nhảy múa đầy cuốn hút, thế nhưng thần uy lại vô biên, đây chính là đại thần thông Thiên phượng, uy lực không cách nào tưởng tượng nổi.

Ninh Xuyên hét dài một tiếng, cánh tay phát sáng, sau lưng hiện lên một bóng người mờ ảo tựa như là Thần vương rồi kết hợp lại với hắn, tiếp đó hai tay không ngừng kết ấn tiêu diệt về phía Thiên phượng.

Bảo thuật Thập Hung, Ninh Xuyên cũng biết!

Thế nhưng người ngoài không cách nào nhìn rõ được, tới cấp bậc hiện giờ của bọn họ, tích lũy tới mấy thế, đều có cơ duyên lớn nên từng người đều sở hữu những bảo thuật cái thế.

Ầm!

Giữa hai người là không gian sụp đổ, như là Ma diễm đốt chín tầng trời, bốn phía đổ sụp, trời đất sáng rực.

"Món nợ ở Hung sào, chúng ta cũng nên tính toán lại!" Thạch Hạo quát lớn.

"Trích tiên" bay vút giữa không trung, triển khai thần thông Thiên phượng, quả thật hắn tựa như là một con Phượng hoàng giang cánh, yêu diễm và xinh đẹp, kỳ ảo tới xuất thế.

Mà Thạch Hạo lại vừa hay vọt tới đồng thời dùng Côn Bằng pháp công kích, từ xa nhìn lại tựa như là một con chim Bằng to lớn đang mở rộng đôi cánh chụp lấy con Phượng hoàng kia.

Đây là cuộc đối kháng của Tiên cầm Chí tôn, hai loài này đều là Cầm tộc, thần thông đều là vô địch.

Bảo thuật mà Thập Hung Thái Cổ lưu lại được xưng là pháp môn vô địch, bất luận là môn nào cũng đều khiến quỷ thần khiếp sợ, đều rất hiếm có.

Ầm!

GIữa hai người là vô số lông chim không ngừng tàn lụi, tất cả đều nhuốm đầy máu, chấn động cả trời cao.

Hai sinh linh vô thượng đang chém giết, pháp tướng kinh thiên không ngừng va chạm bùng phát ra những hào quang lấp lánh, những chiếc lông chim xinh đẹp nhưng lại như là những thanh thần kiếm cắt lìa hư không.

Trận chiến này dù là thần linh cũng phải sợ hãi, hai con tiên cầm chém giết phá tan chín tầng trời, tạo nên cảnh tượng đáng sợ.

Cuối cùng, cảnh tượng kỳ dị biến mất, thân thể thực sự của hai đại cường giả xuất hiện.

"Trích tiên" mỉm cười đầy ôn hòa, nói: "Nghe đồn rằng ngươi có thần lực vô biên, thôi thì hãy đỡ lấy một chưởng của ta!"

Hắn thu lại khí tức kỳ ảo thay vào đó là quần áo phồng to, không vận chuyển bảo thuật Thiên phượng nữa mà giơ tay đấm thẳng tới.

Ầm!

Một lát sau, trời long đất lở!

Dù là mặt đất ở bên ngoài võ đài cách không biết bao nhiêu dặm cũng rung lắc dữ dội, tinh lực cùng thần lực hùng hồn lan truyền tới khiến thập địa đều rung động.

Có thể thấy được, một vài ngọn núi đều xuất hiện những vết nứt.

Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, đây là "Trích tiên" ư? Không ngờ lại còn có dáng vẻ như vầy, tinh lực cuồn cuộn tựa như là Chân long lên trời, từ ngay Thiên linh cái của hắn vút lên cao.

Khí tức này đáng sợ vô cùng!

Thạch Hạo nghiêm nghị, toàn lực ứng phó.

Sau lưng của "Trích tiên" xuất hiện một bóng mờ đầy hung ác đè ép thiên địa.

"Là nó, quả nhiên là loại bảo thuật này!" Rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc và chấn kinh.

Hung sào, ẩn chứa một môn thần thông cái thế và tự nhiên đã bị "Trích tiên" đoạt được, trước kia có rất nhiều người không biết bí thuật đó có tên là gì, nhưng hiện tại thì khác.

"Thiên Giác Nghĩ*!"

(*): Con kiến.

Một trong Thập Hung, Thiên Giác Nghĩ, được xưng là sức mạnh đứng hàng đầu, không ai có thể sánh được, kinh khủng vô biên.

Hiện tại sớm đã tuyệt tích, không còn xuất hiện nữa.

Thế nhưng, đời sau của nó vẫn còn, rất nhiều huyết thống được lưu lại, hai hung trùng Thần nghĩ thái cổ và Độc giác tiên đều là đời sau của nó tiến hóa thành.

Bất kể là Thần nghĩ thái cổ hay là Độc giác tiên đều là hung trùng dựa vào sức mạnh để xưng hùng, nếu như so sánh với một sinh linh khác cùng kích thước thì hầu như không có một ai có sức mạnh lớn hơn được.

Mà thủy tổ Thiên Giác Nghĩ của chúng lại càng không thể nào tưởng tượng được, sức mạnh có thể phá nát càn khôn, có thể lật tung trời cùng đất!

Lúc này, "Trích tiên" hoàn toàn khác trước, sức mạnh cái thế, một bài tay đánh tới trước khiến cho không gian rách nát, tựa như là sức mạnh cuộn trào của sóng biến đang ập tới.

Sắc mặt của Thạch Hạo đầy nghiêm túc, vận dụng môn thần thông thứ ba của mình, tuy rằng còn chưa hoàn thiện thế nhưng những môn bảo thuật chí cường của bản thân hợp lực lại với nhau nên uy lực cũng tăng mạnh.

Bảo thuật trời sinh này rất kỳ dị, có thể tăng cường uy năng thần thông, để cho sức mạnh tăng vọt.

Quyền cùng chưởng hai bên chạm nhau nên đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ, thiên địa bị xuyên thủng, thần uy không cách nào suy đoán được, trên võ đài chỉ còn cảnh mờ mịt, khí hỗn độn tràn ngập.

Bầu trời xuất hiện lít nhít vết nứt, cảnh tượng kinh khủng vô cùng!

Đây là sự đối kháng của sức mạnh, dù là Thiên Thần cũng biến sắc!

"Thật mạnh, thật đáng sợ!" Có di dân Tiên cổ cảm thán.

Tinh lực của "Trích tiên" cuộn trào hoàn toàn khác xa trước kia, kinh khủng tới cực điểm, tựa như là một vầng mặt trời đang bốc cháy đâm nhói mắt người quan sát, không cách nào có thể nhìn thẳng được.

Sức sống của hắn quá dồi dào, tinh lực như đại dương.

Thạch Hạo âm thầm gật đầu, đây cũng chẳng hề nằm ngoài dự liệu của hắn. Nên biết, "Trích tiên" dùng huyết dịch của vô số thiên tài để rèn luyện bản thân, dùng hàng loạt các cốt văn để mài giũa chính mình, tinh lực của hắn không dồi dào thì mới là chuyện lạ.

Đòn đánh này chấn cho võ đài vang lên những tiếng kèn kẹt tựa như muốn nổ tung, trước giờ chưa hề xảy ra!

Hai hai người lần nữa va chạm thì Thập Quan vương vọt tới tiếp "Trích tiên", rõ ràng là muốn lĩnh giáo môn thần thông Thiên Giác Nghĩ đầy đáng sợ này.

"Đời sau tội huyết, chiến đấu giữa ta với ngươi hơi bị lâu rồi đó!" Ninh Xuyên vọt tới.

Trên thực thế là bốn người này đang hỗn chiến, thi thoảng ra tay lẫn nhau, sự kịch liệt càng ngày càng tăng mạnh.

Thạch Hạo không hề sợ hãi, tuy rằng hắn chỉ có tích lũy một đời, không giống như ba người này đã "tích lũy" tới kinh người, từ lâu đã làm cho Đạo quả của mình trở nên hoàn mỹ, thế nhưng quả thật hắn chẳng hề sợ hãi trước bất kỳ đối thủ nào!

Đối với tất cả cường giả mà nói, Hoang là một người mang hình dáng của thần, là một kỳ tích.

"Thu!"

Ninh Xuyên hét lớn, tóc bạc phấp phới, thần thánh hoàn mỹ, sau lưng hắn lao ra một bức Thiên đồ mờ ảo tới khó lường, bên trong là những ngôi sao lớn cuộn tròn, ngân hà lưu chuyển, tựa như là một vũ trụ mênh mông.

Đây là pháp đồ mà khi vừa sinh thì đã có và được khắc ở trên lưng, uy năng của trời to lớn vô cùng.

Hiện giờ, hắn dùng bảo thuật trời sinh này hòng trấn áp thu Thạch Hạo vào bên trong.

Trước đây không lâu, hắn từng dùng bí pháp này để luyện hóa một vị quái thai cổ đại cầm pháp khí Thiên Thần trong tay thành một đống bạch cốt, uy lực vượt qua tưởng tượng của mọi người.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, trong tay hắn xuất hiện một thanh Luân Hồi kiếm được biến thành từ phù văn, những mảnh vỡ thời gian bay lượn đầy trời.

Hắn đã nhiều lần gặp sinh tử, môn bảo thuật này hiện giờ đã diễn biến tới cực điểm, uy lực mạnh mẽ khiến thần hồn của người khác cũng phải chấn kinh, sức mạnh thời gian được kéo dài!

Xoẹt!

Hai bảo thuật giao nhau, hư không thiêu đốt, thời gian hỗn loạn, lần nữa là "trời than khóc", mưa máu tầm tã khắp nơi.

Tựa như nhà giam thiên địa này bị đánh vỡ và nhìn thấy được bất hủ.

Tiếng kiếm reo ngân vang ngút trời, còn có ánh kiếm tuyệt thế tỏa ra, Cô Kiếm Vân nhảy lên võ đài.

Mọi người kinh ngạc thốt lên, vị quái thai cổ đại đã vượt qua Thiên kiếp này lần nữa lên đài, cũng muốn gia nhập vào cuộc chiến này.

Ánh mắt của hắn sắc lẹm như kiếm nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Nhưng vào lúc này, từ chân trời truyền tới tiếng hét dài, một bòng người hóa thành một mũi tên thần xuyên thủng hư không xuất hiên ở trên võ đài, trên người có rất nhiều vết thương lôi điện thế nhưng tinh lực lại dồi dào như biển.

Chính là Thập Quan vương Trường Cung Diễn, hắn tới đây là để ngăn cản Cô Kiếm Vân.

Mọi người giật mình, trước đây không lâu Trường Cung Diễn đã độ Thiên kiếp, hiển nhiên là mới thành công.

Thạch Hạo cười to, nói: "Trường Cung Diễn huynh, đừng nóng vội, trước hãy để ta dạy bảo hắn đã."

Kiếm cốc, Hỏa Vân động đều là những đạo thống cổ xưa trấn áp Tội châu, Thạch Hạo cũng chẳng hề có chút thiện cảm nào với bọn họ, khi nhìn thấy đệ tử của Kiếm cốc lên đài thì hắn chắc chắn sẽ giết chết.

"Cô Kiếm Vân, rút kiếm của ngươi ra đi!"

Thạch Hạo vừa tới chính là một quyền, ánh sáng vạn trươnjg, đánh nát trời xanh!

Cô Kiếm Vân xuất kiếm, vô cùng sắc bén, kiếm mang phá tan hư không, tỏa ra hàng ngàn hàng vạn vệt sáng, vẻ lạnh lẽo bao trùm cả bầu trời.

Keeng keeng keeng...

Tia lửa văng khắp nơi, Thạch Hạo dùng tay không không ngừng đỡ lấy những đường kiếm này.

Vào lúc này, hắn không hề bảo lưu gì nữa, mỗi một quyền là vận dụng thần lực cái thể của bản thân, thần dũng không cách nào đỡ nổi.

Khi vừa mới va chạm thì Cô Kiếm Vân đã ứa máu nơi khóe miệng, thần kiếm mờ đi, lảo đảo lùi về sau.

"Vương giả trẻ tuổi mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ của Kiếm cốc, cũng chỉ có nhiêu đây" Đây là lời nói của Thạch Hạo, tiếp đó lại đánh về phía Ninh Xuyên, bỏ qua Cô Kiếm Vân.

Bởi vì, Ninh Xuyên vừa kịp tới cứu viện!

Không ai xem thường Cô Kiếm Vân cả, dưới thần uy chí cường của Hoang mà chưa hề bị mất mạng ngay tại chỗ thì cũng đã là vô địch thần dũng rồi, dù sao đó cũng chính là Hoang!

"Trùng Đồng bất bại, xưa nay vô địch, loại chiến đấu này làm sao thiếu ta được chứ!" Nơi xa có người nói nhỏ.

Thạch Nghị xuất hiện, bước đạp hư không, nhanh chóng tiến tới và hạ xuống vo đài.

"Kiếm cốc trấn áp Tội châu, chèn ép tội huyết một mạch của ta, vậy đã từng hỏi qua ta chưa." Thạch Nghị hỏi, hắn cũng muốn một lời giải thích từ Kiếm cốc.

Một lát sau, hư không nổ tung, khí hỗn độn tràn ngập, con mắt của Thạch Nghị tựa như đang khai thiên tích địa, chấn động tất cả mọi người.

Hai mắt của hắn bắn ra hai chùm sáng lao vút về phía Cô Kiếm Vân.

Cô Kiếm Vân tức giận giơ kiếm chém tới.

Nhưng, kết quả lại là bị hai chùm sáng kia chấn cho nứt cả bàn tay, sau đó máu tươi không ngừng chảy xuống.

Tiếng hét dài truyền tới, lần nữa có người lên đài, nói:" Đáng tiếc, chẳng có mỹ nhân tuyệt thế nào cả, nếu không thì đánh đấm làm gì nữa chứ."

Thạch Hạo quay đầu lại thì liền nhận ra người này, hắn cũng từng giao thủ với kẻ này ở hạ giới, chính là chàng trai với ngọn lửa hừng hực ngày xưa, là ngừng sở hữu một góc Luân Hồi bàn.

"Sao các ngươi cứ muốn lấy hắn để thử đao vậy, có gì đặc biệt à? Để ta thử xem sao." Chàng trai với ngọn lửa hừng hực nói rồi nhìn về phía Cô Kiếm Vân.

Cô Kiếm Vân tức giânj, sắc mặt tái xanh, hắn mạnh mẽ là thế mà nay lại trở thành bia ngắm để mọi người ước chừng sức mạnh!

"Ha ha..." Tiếng cười truyền tới, ngọn lửa hừng hực, một chàng trai chọt tới, tóc tai lượn lờ mang theo vẻ hoang dã và ma tính, nói: "Ta, Tử Viên Phu cũng đã xuất quan, Đại phần thiên công cũng đã luyện tới mức độ trước giờ chưa có ai luyện thành, làm sao lại không đi săn giết mấy tên quái thai cổ đại chứ!"

Trên võ đài trở nên đại loạn, một nhóm người mạnh mẽ nhất đã đống đông đủ, sẽ diễn ra một cuộc quyết chiến đáng sợ nhất.