Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Chương 89: Ngoại truyện 1 (11)




Trần Thần không nghĩ tới mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Bùi Tri Lễ, bởi vì trước đó anh có nói mấy hôm nay sẽ đặc biệt bận rộn, tuy rằng hai người vừa trở thành bạn trai bạn gái, nhưng ngoại trừ một lần đến thư viện thì vẫn chưa đi đâu hết.



Càng đừng nói đến hẹn hò.



Thế nên khi Bùi Tri Lễ gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, Trần Thần thuận miệng hỏi một câu, anh muốn làm gì.



Anh trả lời một cách dĩ nhiên, dẫn em đi hẹn hò.



Trần Thần chớp mắt, lập tức đi tới cửa sổ, kéo bức màn ra nhìn xuống, sau đó cô trông thấy một chiếc xe việt dã, là chiếc xe Bùi Tri Lễ thường hay lái.



Cô lập tức nói: “Vậy anh đợi em một chút, em sửa soạn tí đã.”



Làm sao có thể sửa soạn một tí thôi, đây chính là buổi hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên của cô và Bùi Tri Lễ, thế thì nhất định phải trang điểm ăn mặc đẹp đẽ. May mà hồi sáng sau khi thức dậy cô đã đi tắm, ngay cả tóc cũng sấy khô rồi, đúng lúc Bùi Tri Lễ gọi tới.



Bây giờ cô phải mau chóng chọn quần áo, còn trang điểm nữa là xong.



Nói là mau chóng, nhưng con gái ra ngoài thật là không thể gấp gáp.



Từ lúc Bùi Tri Lễ gọi điện tới khi Trần Thần xuống lầu, ở giữa chênh lệch chừng bốn mươi phút.



Trần Thần vừa tới nơi trông thấy một người ăn mặc đơn giản dựa nghiêng cạnh cửa xe, trên khuôn mặt tuấn tú kia lúc này được mạ một lớp vàng nhạt, mái tóc ngắn đen nhánh ánh lên màu đen bóng dưới ánh mặt trời, đó là màu đen đậm nhất.



Khi cặp mắt kia hơi nhấc lên, tia sáng trong con ngươi anh có chút thay đổi, dường như được nhuộm thêm một lớp mực tàu càng đậm hơn.



Trần Thần vốn muốn đi qua, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô bất giác dừng bước.



Ngược lại là Bùi Tri Lễ tiến lên rồi đứng lại vươn tay giữa không trung, anh hơi cười nhẹ, Trần Thần lấy lại tinh thần chẳng hề do dự nắm lấy lòng bàn tay anh.



Tuy hôm nay cô tốn không ít thời gian, có điều cũng là quần áo thường mặc hàng ngày, áo khoác trắng và quần bút chì màu đen, loại quần ống nhỏ này càng hiện rõ đôi chân dài, vốn thẳng tắp mảnh khảnh, lúc này được mặc sát như vậy lại nhận được hiệu quả tột cùng.



Sau khi lên xe, Trần Thần khẽ khàng thè đầu lưỡi, ngượng ngùng nói: “Em có làm lỡ nhiều thời gian không?”



Bùi Tri Lễ nhìn thoáng qua thời gian trên xe, anh cười nói: “Không sao, còn sớm hơn dự đoán của anh.”



Trần Thần lập tức đắc ý nói: “Đó là đương nhiên rồi, mấy người phòng ký túc bọn em khi ra ngoài Nghê đại nhân sửa soạn nhanh nhất, em đứng thứ hai.”



Không thể trách tốc độ của cô không đủ mau, thật sự là Nghê Cảnh Hề cô nàng này biến thái quá đi.



Nghê Cảnh Hề thật sự là kiểu người không cần tốn thời gian trang điểm, tùy tiện thoa son môi cũng đã đẹp hơn người khác thoa tỉ mỉ một tiếng đồng hồ, vẻ đẹp của cô sắc bén lại riêng biệt.



“Quan hệ giữa các em trong phòng ký túc xem ra rất tốt.” Bùi Tri Lễ đã gặp những cô gái khác trong phòng ký túc của cô, huống hồ Nhan Hàm còn là bạn gái của em trai anh.



Trần Thần gật đầu, cười nói: “Đúng rồi, dù sao có hai đại mỹ nhân trong phòng ký túc bọn em. Cái loại mê sắc đẹp như em đương nhiên sẽ thích rồi.”



Thật đó, quan hệ giữa các cô có thể tốt vậy, phải nhắc tới công của Trần Thần.



Cô quả thật là kiểu người mê sắc đẹp, đặc biệt nhìn thấy cô gái xinh đẹp quả thực không biết đường về. Hồi trước khi nhìn thấy Nghê Cảnh Hề và Nhan Hàm ở phòng ký túc, cô thật sự hết sức ngạc nhiên.



Ghen tị gì đó giữa con gái hoàn toàn không tồn tại với cô.



Người ta đẹp như vậy cô có gì ghen tị chứ, nên biết rằng khuôn mặt đẹp là tài nguyên của cả nhân loại. Mỗi ngày cô không cần tiêu tiền cũng có thể nhìn thấy hai cô nàng xinh đẹp như vậy, vừa mở mắt là nhìn thấy được, cô có gì không thỏa mãn chứ.



Cuối cùng Ngải Nhã Nhã cũng bị lối suy nghĩ đặc thù này của cô tẩy não, thế nên sự hài hòa của phòng ký túc bọn họ hoàn toàn là nhờ vào cô.



Khi nghe được cô nói những lời này, gân xanh trên trán Bùi Tri Lễ nổi bần bật, cuối cùng anh dửng dưng cười hỏi: “Thế nên em thích anh, cũng là thích khuôn mặt anh?”



“Đương nhiên rồi.”



Ặc, ban nãy Trần Thần nói rất hưng phấn, vậy nên khi Bùi Tri Lễ hỏi câu này cô không nghĩ nhiều thuận miệng đáp lại.



Đương nhiên là bởi vì thích khuôn mặt này của anh…



Cô cụp mắt chỉ dám dùng khóe mắt lén nhìn người bên cạnh, cô trả lời như vậy chắc là không sao chứ?



Trần Thần không muốn suy nghĩ, nhưng bảo cô nói lời khác thì không phải là lừa gạt Bùi Tri Lễ à. Tuy nhiên Trần Thần chưa bao giờ nói với anh, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô thật sự không nghĩ tới trên thế giới này có một người phù hợp với mọi tưởng tượng của cô.



Cho dù là mặt mũi cũng được, phong thái cũng được, anh đều tựa như từ trong tưởng tượng của Trần Thần bước ra, cuối cùng trở thành sự thật.



Người như vậy cô thích bao nhiêu cũng không đủ.



Cơ mà lời nói thế này giữ trong lòng là được rồi, nếu thật nói ra quả là có chút thẹn thùng.



Thế là cô thừa dịp đèn xanh đèn đỏ, vươn tay kéo phần vải ở khuỷu tay anh, thấp giọng nói: “A Lễ, là trí tuệ và nội hàm của anh thật sự chinh phục em đó.”



Bùi Tri Lễ chẳng hề khách khí vươn tay gõ nhẹ trán cô một cái, anh dạy dỗ cô: “Em yên nào.”





Thật sự chẳng thèm nể tình mà.



Trần Thần bị gõ xong lập tức che trán mình.



“Đau.” Trần Thần tỏ vẻ thảm thương.



Cũng may lúc này đèn đỏ còn chưa thay đổi, Bùi Tri Lễ vươn tay xoa nhẹ trán cô, cười nhẹ nói: “Còn đau không?”



Trần Thần nghẹn ngào một tiếng, biết rõ anh phản công bằng đòn ngọt ngào, nhưng cô lại chẳng thể tức giận.



Rất nhanh thôi, Trần Thần phát hiện phương hướng của Bùi Tri Lễ là Luân Đôn. Nói thật đến Cambridge lâu như vậy, thế mà cô chưa đến Luân Đôn lần nào, thật sự không thể rút ra thời gian. Thường ngày không phải có lớp thì phải hoàn thành bài tập giáo sư giao cho, huống hồ trước đó cô còn làm thêm, quá bận rộn nên không có thời gian rảnh.



Lúc này cô kinh ngạc nói: “Chúng ta đi Luân Đôn hả?”



“Không phải em còn chưa đi à?” Bùi Tri Lễ nhìn cô khẽ cười nói.



Trần Thần gật đầu, hơi kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết được?”



Bùi Tri Lễ cười nhẹ, bởi vì hồi trước anh vừa tới Anh cũng như cô, bận đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyện dạo chơi.



Bùi Tri Lễ hỏi cô: “Ở Luân Đôn em có nơi nào muốn đi không?”



Trần Thần gần như không nghĩ ngợi đáp: “Phố Baker.”



Là một thành phố lớn quốc tế, có lẽ Luân Đôn có rất nhiều địa phương thu hút người khác, nhưng đối với Trần Thần đây là nơi đầu tiên cô nghĩ đến. Nghĩ đến hồi xưa cô đã đọc đi đọc lại “Thần thám Sherlock” rất nhiều lần.



Bùi Tri Lễ không cảm thấy bất ngờ, ngược lại hỏi tiếp: “Nếu muốn đi nơi khác ở Anh, em muốn đi chỗ nào?”



“Lâu đài quay phim Harry Potter.” Trần Thần không chớp mắt thốt ra ngay.



Bùi Tri Lễ bị cô chọc cười, anh thấp giọng hỏi: “Em thích lắm à?”



Trần Thần quay đầu nhìn anh: “Trên thế giới này còn có người không thích Harry Potter ư?”



Bùi Tri Lễ nghĩ ngợi rồi nói: “A Hằng chưa xem bộ nào.”



Bùi Dĩ Hằng quá chuyên tâm vào cờ vây, thời thơ ấu của người khác có lẽ nào là chơi game, anime, thời thơ ấu của anh cờ vây là quan trọng nhất, còn Bùi Tri Lễ thì đã cùng bạn bè xem bảy bộ phim điện ảnh này, nhưng anh cam đoan Bùi Dĩ Hằng chưa xem bộ nào.



Trần Thần chớp mắt, nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói: “Thầy Bùi không tính, người ta một lòng theo đuổi con đường cờ vây.”



Bùi Tri Lễ: “…”



Khi nghe lời này không hiểu sao trong lòng anh mang cảm giác khó chịu.



Sau khi tới nơi, Trần Thần đứng tại cửa nhà 221B phố Baker, người đến tham quan thực ra không ít, nhưng cô vẫn kích động không thôi. Đây là nơi mà những người hâm mộ Sherlock Holmes trên toàn thế giới đều muốn tới thăm.



Trần Thần hơi ngại bảo Bùi Tri Lễ chụp ảnh cho mình, cô đành phải tự chụp.



Chờ sau khi chụp xong cô nhỏ giọng nói: “Đây chính là nơi ngay cả Conan cũng muốn tới.”



Từ bé Trần Thần đã thích xem đủ loại anime, cô đã từng xem gần hai trăm tập anime “Thám tử lừng danh Conan”.



Bùi Tri Lễ ôm vai cô, cười nói: “Vậy em lợi hại hơn Conan rồi, em đã tới đây.”



Trần Thần quay đầu nhìn anh, thở dài: “Nhìn là biết anh không phải fan chính gốc của Conan, cậu ấy cũng tới đây rồi.”



Bùi Tri Lễ bất đắc dĩ mỉm cười, quả thật sở thích của Trần Thần rất rộng, là loại rộng khắp hơn người bình thường. Thỉnh thoảng khi Bùi Tri Lễ xem weibo của Trần Thần, anh sẽ suy nghĩ một người làm sao có nhiều sở thích như vậy, tựa như cô đang nhiệt tình yêu thương cả thế giới.



Là sức sống có thể cảm nhận qua weibo, khiến người ta thật sự chỉ nhìn thôi đã mỉm cười.



Sau khi hai người lên lầu, ánh mắt Trần Thần có cảm giác xem không đủ, bởi vì những cảnh tượng từng nhìn thấy trong tivi hay được miêu tả trong sách, lúc này tái hiện rõ ràng trước mắt cô.



Sự chấn động này khiến cô phần nào không nói nên lời.



Sau khi hai người tham quan bảo tàng của Sherlock Holmes, Trần Thần kéo Bùi Tri Lễ đi nhận bưu thiếp miễn phí. Bùi Tri Lễ vui vẻ nhìn cô thích thú chạy xung quanh.



Bọn họ vừa nhận được bưu thiếp, Trần Thần lập tức nói: “Chụp ảnh, chụp ảnh.”



Lúc cô vừa cúi đầu chụp tấm bưu thiếp, đột nhiên nghe được Bùi Tri Lễ bên cạnh gọi tên mình: “Trần Thần.”



Khoảnh khắc Trần Thần ngẩng đầu, cô nghe được tiếng chụp ảnh của di động. Cô không ngờ Bùi Tri Lễ sẽ chủ động chụp ảnh cho mình, cô hơi thẹn thùng cúi đầu xuống, một lát sau lại đột nhiên nhào tới, hô lên: “Để em xem chụp có đẹp không.”



Ai ngờ Bùi Tri Lễ cầm di động giơ lên cao, thế mà không cho cô xem.




Trần Thần dứt khoát nhảy lên với tới cánh tay anh đang giơ cao, nhưng giữa hai người vốn đã tồn tại sự chênh lệch 20 cm, hiện giờ quả thật cô không dễ dàng thách thức chiều cao này.



Trần Thần nhảy liên tục mấy cái, rốt cuộc thở hồng hộc.



Cô nhìn anh nghiêm túc nói: “Thật sự không đưa cho em sao?”



Bùi Tri Lễ không biết sau khi ở bên Trần Thần, tính cách của mình bị kéo lệch hay là bản thân anh bị vẻ ngoài tao nhã che giấu tính cách thật, giờ phút này anh hơi cúi đầu nhìn Trần Thần, cười nhẹ nói: “Em bắt được thì anh cho em xem.”



Cuối cùng, anh còn như là cố ý kích thích Trần Thần: “Nếu không thử xem nhé?”



Trần Thần mỉm cười, cô cảm thấy mình cần phải để Bùi Tri Lễ mở mang kiến thức, bốn năm đại học của cô đi theo đám bạn không uổng đâu.



Bùi Tri Lễ thấy được ý cười chợt hiện ra trên khuôn mặt Trần Thần, anh không để ý, cho đến khi anh nhìn thấy cô nhón chân lên, tưởng rằng cô còn muốn thử với tay lên nữa.



Trần Thần trực tiếp hôn lên bờ môi anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh, kéo cả người anh về phía mình.



Anh cảm nhận được đầu lưỡi người con gái tiến vào, khẽ khàng quấn lấy anh.



Bên tai còn có tiếng còi ô tô cùng với tiếng người qua đường, cho dù bọn họ đứng ở góc đường, nhưng vẫn có người để ý tới một đôi nam nữ phương Đông hôn nhau bên này.



Nhưng nơi này là Luân Đôn, hôn nhau lộ liễu như vậy thực ra cũng không thu hút người khác.



Tuy nhiên Bùi Tri Lễ lại nhất thời mất hồn bởi Trần Thần, thế nên cánh tay anh bất giác buông xuống, khi anh định vươn tay ôm lấy cô thì Trần Thần bất ngờ đoạt lấy di động trong tay anh, hơn nữa cô chẳng hề do dự nhảy ra sau vài bước.



Ngón tay Trần Thần cầm di động quơ mấy cái, cô đắc ý nói: “Xem này, em lấy được rồi.”



Bùi Tri Lễ nhìn qua chẳng nói gì, chỉ là dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh nhẹ nhàng vươn ngón cái quệt bờ môi một cái.



Trần Thần như bị thần chú định thân nhìn người đàn ông trước mặt, cho đến khi trong đầu cô nổ mạnh một khoảng trống, chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu, người đàn ông này sao có thể yêu nghiệt như vậy.



Bây giờ đã muốn anh rồi.



*



Ngải Nhã Nhã vốn đang đi làm, đột nhiên nhận được một số tin nhắn bạn học gửi sang, đều hỏi cô có phải là bạn cùng phòng của Trần Thần không. Đúng lúc Ngải Nhã Nhã uống nước ở phòng trà nước, thế là tiện tay trả lời, đúng rồi, sao hả.



Người bạn học hỏi cô lập tức ném ra một tấm ảnh màn hình, hơn nữa còn kèm theo một câu.



[Phòng ký túc các cậu đều là sói lang mà.]



Ngải Nhã Nhã còn chưa bấm mở tấm ảnh màn hình, nhìn thấy những lời này trước tiên cô cười ha hả, đương nhiên, phòng ký túc các cô…



Ý nghĩ trong đầu cô chợt ngưng đọng vào khoảnh khắc bấm mở tấm ảnh.



Bởi vì đây là một tấm ảnh màn hình đến từ vòng bạn bè của Bùi Tri Lễ, nội dung rất đơn giản, chỉ một câu.



[Cô gái của tôi rất thích Sherlock Holmes.]



Phía dưới còn có một tấm ảnh kèm theo, là ảnh Trần Thần cầm bưu thiếp trong tay ngẩng đầu nhìn ống kính, nhìn ra được cô hơi kinh ngạc. Thế nhưng bởi vì ánh mắt mở thật to mà khuôn mặt thanh tú của cô gái có vẻ đáng yêu ngây thơ.




Bàn tay Ngải Nhã Nhã bưng tách trà thoáng cái không vững, nước nóng bên trong bắn ra rơi trên cổ tay cô, nóng đến mức hơi đau.



Nhưng Ngải Nhã Nhã cố chịu đau, lập tức gửi tấm ảnh màn hình này vào trong nhóm chat phòng ký túc.



Cô cũng chẳng trò chuyện hỏi thăm bạn học Trần Thần, mà trực tiếp đăng lên một câu: [Trần Thần, ra đây chịu chết đi.]



Trần Thần không lập tức trả lời, Ngải Nhã Nhã nhìn thoáng qua lúc này ở Luân Đôn đang vào nửa đêm, đoán chừng cô nàng này còn đang ngủ.



Ngược lại chưa đến một lúc thì Nhan Hàm và Nghê Cảnh Hề đều thấy được.



Nghê Cảnh Hề rất ngắn gọn, đăng thẳng một dòng: [???]



Nhan Hàm: [Tình huống gì đây? Đây là tình huống gì hả?]



Ngải Nhã Nhã: [Nha đầu kia lá gan cũng đủ to nhỉ, yêu đương lại không dám nói với chúng ta, yêu đương với Bùi Tri Lễ cũng chẳng thèm cho chúng ta biết. Đó là Bùi Tri Lễ mà.]



Dù sao từng là nhân vật quan trọng của đại học A, là nam thần trong cảm nhận của tất cả nữ sinh đại học A, chính là kiểu người luôn sẽ nhắc tới khi tham gia buổi họp mặt bạn học cho dù đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.



Nhan Hàm kinh ngạc không ít hơn Ngải Nhã Nhã bao nhiêu, dù sao mấy hôm trước cô còn lo cho Trần Thần.



Bởi vì cô tưởng rằng Trần Thần đã bỏ lỡ Bùi Tri Lễ.



Nếu hôm nay không nhìn thấy tấm ảnh này, cô cũng chẳng biết hai người họ đã ở bên nhau rồi.




Vòng bạn bè của Bùi Tri Lễ bùng nổ sớm hơn.



Anh là loại người rất ít đăng bài trong vòng bạn bè, lần gần nhất đăng lên là vào nửa năm trước, là tin tức Bùi Dĩ Hằng và AI đối chiến, anh đăng lên một bài.



Trở lên trên là ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường của đại học A, cái đó có thể ngược dòng tới một năm trước.



Là người xưa nay kín tiếng chẳng đăng gì trong vòng bạn bè, vậy mà anh đặc biệt đăng lên một bài khoe tình cảm trong vòng bạn bè, hơn nữa còn dùng cách thức sáng tỏ “cô gái của tôi” không khiến người ta có chút nghi ngờ nào.



Không chỉ ngọt tới người khác, cũng tổn thương rất nhiều người.



Đoàn Thư Thành là người đầu tiên trả lời bên dưới: “Mợ nó, còn bảo không có đường sống, cậu thế mà đã ở cùng em gái nhà người ta rồi.”



Trình Tân Nam: “Chị dâu này, hình như em thấy quen mắt lắm.”



Cao Nghiêu đáp lại Trình Tân Nam: “Nếu tôi không nhìn nhầm, chắc là đàn chị Trần Thần đó.”



Trình Tân Nam: “Mợ nó, đàn chị Trần Thần thật sự tóm được anh Tri Lễ hả?”



Hồi trước chuyện Trần Thần uống say làm ầm muốn gọi điện cho Bùi Tri Lễ bọn họ cũng không phải không biết. Hai người này đã thêm vào vòng bạn bè của Bùi Tri Lễ từ lâu, đương nhiên nhìn thấy dòng weibo này.



Giờ đây vòng bạn bè chẳng hề kiêng dè mà bình luận sôi nổi phía dưới.



Về phần weibo của Bùi Tri Lễ làm tổn thương trái tim của bao nhiêu thiếu nữ, bản thân anh khẳng định không biết, nhưng Đoàn Thư Thành lại nhận thức đầy đủ. Bởi vì sau khi Bùi Tri Lễ đăng bài, di động của Đoàn Thư Thành hoạt động liên tục.



Anh ta và Bùi Tri Lễ quan hệ tốt, rất nhiều người đều biết.



Lúc trước không ít nữ sinh thông qua anh ta để tiếp cận Bùi Tri Lễ, nhưng ngay cả tiệc sinh nhật của Đoàn Thư Thành, Bùi Tri Lễ nhiều lắm nể tình đi một chuyến, nhưng liền mau chóng rời khỏi.



Vốn tưởng rằng người trời không ai có thể trèo cao với tới, ai ngờ vừa quay đầu lại có bạn gái.



Còn đích thân công khai thế này, đáy lòng gào thét một câu ngọt quá, đương nhiên cũng hận không thể điều tra rõ ràng kiếp này kiếp trước của cô nữ sinh kia.



Đoàn Thư Thành đương nhiên không nhiều lời, ai hỏi anh ta đều trả lời một câu, anh ta cũng không biết, thật sự không biết.



Được rồi, thực ra anh ta vẫn biết một chút.



Ít nhất anh ta biết được bản lĩnh theo đuổi em gái của Bùi Tri Lễ thật không giống người bình thường, bạn nói xem ai có thể nghĩ ra cách mời em gái đến nhà quét dọn làm vệ sinh, vì vậy tăng thêm cơ hội tiếp xúc của hai người.



Đoàn Thư Thành vốn cho rằng Bùi Tri Lễ chỉ học hành giỏi hơn anh ta một chút, đẹp trai hơn anh ta một chút.



Kết quả giờ anh ta mới phát hiện, ngay cả bản lĩnh theo đuổi con gái, anh ta cũng không bằng Bùi Tri Lễ.



Quên đi, quên đi, không thể so sánh.



Về phần Trần Thần cô quả thật không biết, bởi vì cô đang ngủ. Đợi đến hôm sau khi cô thức dậy, nhìn thấy trong di động toàn là tin nhắn.



Đợi cô xem xong từng cái một, khi nhìn thấy Nhan Hàm nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ nhất định sẽ cùng cô nói chuyện tử tế, toàn thân Trần Thần run lên.



Mà khi cô mở ra weibo của Bùi Tri Lễ, nhìn thấy vòng bạn bè mới nhất, cô ngồi trên giường đọc đi đọc lại dòng weibo của anh.



Rốt cuộc cô che mặt ngã nằm trên giường.



Cô, gái, của, tôi.



Khi cô đi ra ngoài rửa mặt, nhìn thấy Phương Cần đang nướng lát bánh mì ở phòng bếp, chị ta trông thấy Trần Thần liền giơ lên lát bánh mì trong tay, hỏi: “Em muốn ăn không?”



Trần Thần nói: “Em đi đánh răng trước.”



Ai ngờ cô vừa nói xong, Phương Cần nhìn cô một cái hỏi: “Hôm nay em có lớp không?”



Trần Thần kinh ngạc nói: “Buổi sáng không có, nhưng buổi chiều thì có. Sao thế ạ?”



Phương Cần đáp: “Chị khuyên em hôm nay tốt nhất đừng về nhà trước mười hai giờ.”



Trần Thần sửng sốt, hơi khó hiểu hỏi: “Sao vậy ạ? Chị cần dùng căn hộ ư?”



Phương Cần trả lời: “Bởi vì rất nhiều người biết em là bạn cùng phòng của chị, họ đều muốn tới xem bạn gái của Bùi Tri Lễ rốt cuộc có sức hấp dẫn gì?”



Trần Thần: “…”



Nhìn thấy dáng vẻ há hốc mồm của cô, Phương Cần cười ha ha.



Cuối cùng chị ta nháy mắt với Trần Thần, rất nghiêm túc nói: “Nữ yêu quái muốn ăn bạn trai Đường Tăng của em cũng không ít đâu.”