Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Chương 56




Chàng trai ngồi ở hàng ghế trước, mặt mày điềm nhiên, dưới ánh đèn toàn thân chợt sáng chợt tối, có loại thản nhiên trầm lắng tựa núi non biển cả. Thế nên Nhan Hàm chớp mắt, khi nhìn xuống chàng trai đang ngồi điềm nhiên như không kia, cô có cảm giác màn vừa rồi lẽ nào là ảo giác của cô chăng?

Nhưng tiếng thét chói tai xung quanh vẫn không dứt.

“Không phải buổi chiều thầy Bùi vẫn đang tham dự buổi họp báo sao?” Trần Thần đứng bên trái Nhan Hàm hạ giọng hỏi.

Đầu óc Nhan Hàm cũng toàn thắc mắc, cô biết Bùi Dĩ Hằng hôm nay phải tham gia buổi họp báo của cúp Trung Lan, vậy nên cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ xuất hiện tại đây.

“Bây giờ chúng ta hãy mời nhóm ‘Thế giới đen trắng’ lên phát biểu cảm nghĩ giành được giải thưởng.” Người dẫn chương trình cười nói.

Tiếng hoan hô phía dưới còn lớn hơn nữa.

Người dẫn chương trình không biết cố tình hay cố ý, sau khi đợi ba người kia nói xong mới giao mic cho Nhan Hàm.

Ngọn đèn trên sân khấu phút chốc đều tập trung trên người cô gái, dưới sân khấu là tiếng hoan hô sôi trào, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt đã dừng ở trên người chàng trai dưới sân khấu.

Anh im lặng ngồi ở đó, bình thản nhìn cô, mặc dù cách xa như vậy, nhưng cô dường như có thể thấy được ý cười khẽ khàng lại nuông chiều trong con ngươi đen láy của anh.

Rốt cuộc, Nhan Hàm cầm mic, nhẹ giọng cất tiếng: “Cảm ơn các bạn trong nhóm của tôi, là nhờ sự cố gắng của mọi người mới có thể giành được giải nhất hôm nay.”

Cô dừng một chút.

Mà giờ phút này khán giả dưới sân khấu dường như đoán được cô muốn nói gì, tiếng thét càng lớn hơn nữa.

“Tại đây, tôi cũng muốn đặc biệt cảm ơn một người, bởi vì từ khi bắt đầu quyết định dự thi, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cũng bởi vì anh ấy mà tôi càng muốn hiểu biết về cờ vây hơn, môn thể thao truyền thống còn đầy trí tuệ của quốc gia chúng ta. Tôi cũng hy vọng đoạn phim ngắn của nhóm chúng tôi sẽ khiến càng nhiều người quan tâm đến môn thể thao này hơn. Đương nhiên cho dù chỉ có một người, bởi vì xem đoạn phim ngắn của chúng tôi mà sinh ra lòng hứng thú đối với cờ vây, tôi cảm thấy điều này cũng là đạt được mục đích chúng tôi quay ra đoạn phim ngắn này.”

Ai cũng hiểu lời cô nói, nhưng mọi người đều muốn từ chính miệng cô nghe được cô thốt ra cái tên kia.

Cuối cùng Nhan Hàm nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng.”

Chàng trai dưới sân khấu hơi ngước mắt lên, tập trung nhìn về phía cô, khẽ khàng cất tiếng cười.

Chờ sau khi các cô xuống sân khấu, Nhan Hàm mau chóng lấy ra di động, gọi điện thoại cho Bùi Dĩ Hằng. Ai ngờ lần đầu lại không ai bắt máy, thế là khi cô chuẩn bị gọi lần thứ hai, Ngải Nhã Nhã bên cạnh lấy di động chỉa cô, thấp giọng nói: “Nhan Nhan, cậu xoay người đi.”

“Đợi chút, tớ gọi điện trước đã.” Nhan Hàm lại bấm di động lần nữa.

Nhưng lần này tiếng chuông quen thuộc vang lên đằng sau cô.

Khi Nhan Hàm xoay người lại, trông thấy Bùi Dĩ Hằng đứng đằng sau cô cách đó không xa, khuôn mặt sâu sắc mang theo ý cười khẽ cười nhìn cô.

Nhịp tim Nhan Hàm thoáng cái tăng tốc, đập thình thịch loạn xạ điên cuồng.

Cô chớp mắt, nhưng bước chân lại không tiến về phía trước, rõ ràng ban nãy người luôn gọi điện thoại là cô, nhưng hiện giờ người không tiến lên cũng là cô.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, nhẹ giọng khẽ cười: “Chúc mừng em, Nhan Nhan.”

Giờ phút này, Nhan Hàm rốt cuộc nhào tới, ôm lấy eo anh.

Bùi Dĩ Hằng cũng chẳng ngờ, trước mặt bao người cô sẽ trực tiếp ôm lấy mình. Vì thế khoảnh khắc cô ôm eo anh, cả người anh trở nên kéo căng, im lặng đứng sừng sững tại chỗ.

Gò má cô gái dính sát áo khoác mềm mại của anh, dường như còn chê chưa đủ, cô càng dùng sức siết một tí.

Nhan Hàm hít sâu một hơi, nằm trong lòng anh, thấp giọng nói: “Thực ra người phải nói cám ơn là em.”

Bởi vì là Bùi Dĩ Hằng, thế nên cô sẵn lòng tiến lên bước đầu tiên, lần đầu nếm được mùi vị thích một người.

Cằm của Bùi Dĩ Hằng gác trên đầu cô, khẽ khàng vuốt ve, ban nãy khi anh ngồi dưới sân khấu nhìn cô, cô gái của anh xinh đẹp rung động lòng người như vậy. Đột nhiên, anh có ý nghĩ muốn giấu cô, không cho toàn bộ thế giới dòm ngó vẻ đẹp của cô.

Nhưng anh cũng hy vọng cô có thể nhận được mọi thứ cô muốn.

Lúc anh mang theo cảm xúc rối rắm này đi qua, không ngờ nghênh đón anh chính là cái ôm của Nhan Hàm.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Bùi Dĩ Hằng ở trước mặt công chúng bày tỏ tình cảm của mình thẳng thắn như vậy. Trước đó đối với anh, cờ vây là tất cả, anh đã quen trầm lặng, cũng quen không bối rối.

Đây là lần đầu tiên, anh thẳng thắn tuyên bố với toàn thế giới, đây là cô gái anh thích.

Khi Nhan Hàm buông Bùi Dĩ Hằng ra, lúc này mới để ý tới người xung quanh, nhất thời hai má cô ửng đỏ.

Trần Thần lấy tay bịt mắt mình, nhỏ giọng nói: “Không có mắt nhìn rồi, loại cẩu độc thân như tớ xem không hợp.”

Ngải Nhã Nhã thở dài: “Rõ ràng là cùng nhau đoạt giải nhất, mấy người chúng ta đáng thương quá đi.”

Bùi Dĩ Hằng nhẹ giọng nói: “Chúc mừng mọi người giành được giải nhất, đêm nay tôi mời mọi người ăn khuya.”

“Whoa.”

Trần Thần và Ngải Nhã Nhã lập tức hoan hô, hai người cười đến vui vẻ.

Lúc bọn họ tới bãi đỗ xe ngầm, chưa đến một lúc thì tài xế lái xe qua đây.

Thế là mấy cô gái ngồi ở hàng ghế sau, mà Bùi Dĩ Hằng thì ngồi ở ghế lái phụ.

Tài xế nhìn thoáng ra bên ngoài, sắc mặt tươi vui, thấp giọng nói: “Cậu Hằng, tôi đã đặt phòng riêng cho mọi người rồi, đến lúc đó đi thẳng qua là được.”

“Cám ơn chú, chú Trương.” Bùi Dĩ Hằng gật đầu.

Đột nhiên di động Nhan Hàm vang lên một tiếng, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là nhóm chat của bốn người các cô.

Trần Thần: [hôm nay không được ngồi Bentley của thiếu gia Hằng chúng ta, baby không vui.]

Nhan Hàm: “…”

Ai ngờ, Ngải Nhã Nhã lập tức trả lời bên dưới: [Nhã Nhã không vui +1]

Nhan Hàm: [đừng náo loạn.]

Ngược lại Ngải Nhã Nhã vui cười trả lời: [Trần Thần, cậu có thể bảo thiếu gia Lễ của cậu chạy Bentley tới đón cậu mà, dù sao cũng là Bentley của gia đình họ.]

Ai ngờ lần này không có trả lời.

Cho đến một lúc lâu sau, Trần Thần: [sau này đừng lấy tớ và đàn anh Bùi ra làm trò cười.]

Nhan Hàm thấy ba chữ đàn anh Bùi của cô bạn, hiển nhiên lời này của Trần Thần là nghiêm túc. Bình thường khi các cô ở cùng nhau, Trần Thần luôn gọi là anh Tri Lễ.

Tất cả mọi người cảm nhận được sự khác lạ của Trần Thần, thế là nhạy bén không trả lời nữa.

Cũng may tới chỗ ăn cơm rồi, Trần Thần thoạt nhìn vẫn như thường.

Các cô vào trong quán, mới phát hiện đây là một quán lẩu. Nhưng quán lẩu này trang hoàng rất lộng lẫy, thoạt nhìn khác biệt với loại quán lẩu náo nhiệt.

Đương nhiên, ba cô gái còn lại ngay từ đầu cũng chỉ cảm thấy hơi khác mà thôi.

Kết quả khi các cô mở thực đơn ra, mọi người đều hơi im lặng.

Giữa chừng, Bùi Dĩ Hằng đúng lúc bắt điện thoại, thế là đứng dậy đi ra phòng riêng.

Nhân cơ hội này, Trần Thần vỗ ngực, hạ giọng nói: “Vừa rồi tớ mở thực đơn, tưởng rằng mình sắp mù rồi.”

“Tớ cũng vậy, quả thực không thể tin thứ mình vừa thấy.” Ngải Nhã Nhã thở dài một hơi.

Quả thật cùng là thực đơn, món trong quán này dám chắc đắt hơn quán khác gấp mười.

Trần Thần nhớ tới ban nãy Bùi Dĩ Hằng bảo các cô tùy tiện chọn, không cần khách sáo, theo bản năng nói: “Chúng ta thật sự có thể tùy tiện chọn sao?”

Ban nãy khi Nhan Hàm nhìn thấy quán lẩu này, cô đã đại khái đoán được. Cô chưa từng tới, cơ mà cô có hiểu biết về ẩm thực, thế nên những quán ăn tại thành phố A cô đều biết cả.

Huống hồ nhà họ Nhan lấy ẩm thực lập nghiệp, không chỉ có quán ăn giá cả phải chăng hợp với dân chúng, cũng có chuỗi nhà hàng cao cấp.

Nhan Hàm chớp mắt, suy nghĩ địa vị xã hội của bạn trai mình, đương nhiên cô cũng không phải để ý tới. Chỉ là lúc trước khi tìm kiếm về Bùi Dĩ Hằng, đúng lúc tìm được một tin tức.

Tiền thưởng quán quân mà anh nhận được lên tới bốn mươi vạn đô la.

Hơn nữa anh là kỳ thủ trong nước có giá trị cao nhất, nghe nói thu nhập quảng cáo của các vận động viên cũng nằm trong giá trị con người.

Cờ vây quả thật không phải đại chúng, nhưng anh vững vàng dùng nhan sắc và thực lực đưa tới tầm mắt đại chúng.

Nhan Hàm nói: “Nếu không muốn ăn gì thì gọi nấy?”

Trần Thần bởi vì ngồi gần cô nhất, trực tiếp vươn tay bá cổ cô, cười ha ha nói: “Nhan Nhan, cậu thật sự đủ anh trai đó.”

“Không có gì, sau khi cậu ăn xong thì bán mình cho tớ, tới nhà tớ rửa bát một năm đi.” Nhan Nhan thản nhiên nói.

Trần Thần ngớ ra.

Đương nhiên cuối cùng sau khi mọi người tùy tiện chọn, Nhan Hàm cũng không thật sự bảo Trần Thần bán mình cho cô.

Lúc mọi người quay về trường thì đã hơn một giờ đêm. Thời điểm kết thúc cuộc thi vốn đã khuya rồi, các cô ăn một bữa ăn khuya, tuy rằng trong ký túc xá là cà thẻ trực tiếp đi vào, nhưng sẽ có bản ghi chép.

Nhan Hàm vốn muốn bảo các cô tới nhà mình, ai ngờ ba người chẳng có ai đồng ý đi.

Thế là Nhan Hàm chỉ đành nhờ tài xế đưa bọn họ về trường.

Về phần cô và Bùi Dĩ Hằng, đương nhiên vẫn quay về nhà mình.

Chỉ là sau khi bọn họ xuống xe, Nhan Hàm nhìn chiếc xe thương vụ dần dần rời đi, ánh mắt đặc biệt phức tạp.

Bùi Dĩ Hằng thấy cô nhìn chằm chằm chiếc xe, thấp giọng hỏi: “Em để quên đồ trên xe ư?”

“Không có.” Cô lắc đầu, nhưng mà khi quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, cô lại mang dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Bùi Dĩ Hằng cảm thấy cô thế này rất buồn cười, anh gật đầu nói: “Em muốn hỏi cái gì?”

Nhan Hàm nhìn anh một cái, rốt cuộc nói: “Người ban nãy là tài xế của nhà anh sao?”

Bùi Dĩ Hằng còn tưởng là chuyện gì, anh gật đầu.

Sắc mặt Nhan Hàm rất phức tạp, cô nói: “Thế chú ấy có biết thực ra em sống ở đây không?”

Cô nói câu này có vẻ rất kỳ lạ, cô không phải tự ở đây, hay là ai giúp cô ở đây sao?

Bùi Dĩ Hằng nhướn mày, trực giác nói với anh, không đơn giản như vậy.

Nhan Hàm thở sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Em sợ chú ấy hiểu lầm em theo anh xuống xe, đã sống chung với anh rồi. Vậy nên anh tốt nhất giúp em giải thích với chú ấy, nhà em cũng nằm trong tiểu khu này.”

Bùi Dĩ Hằng thở dài: “Em suốt ngày suy nghĩ gì hả.”

“Anh cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?” Nhan Hàm hơi cao giọng.

Bùi Dĩ Hằng trực tiếp nắm tay cô: “Đi thôi, về nhà.”

Nhan Hàm đi bên cạnh anh, vẫn còn nhấn mạnh: “Anh nhất định phải nói rõ với chú ấy đó, bằng không em sợ chú ấy thật sự hiểu lầm.”

Cho đến khi vào trong thang máy, Nhan Hàm vẫn còn lải nhải về chuyện này.

Rốt cuộc Bùi Dĩ Hằng dựa vào vách thang máy, một tay đút trong túi quần, liếc nhìn cô bất đắc dĩ nói: “Chuyện này đối với em rất quan trọng à?”

Nhan Hàm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rất quan trọng.”

Bùi Dĩ Hằng nhoẻn miệng cười, thực ra lần này anh cười ý là được, anh biết rồi. Ai ngờ Nhan Hàm tưởng rằng anh không để ý, cô hơi giận dỗi, không nói nữa.

Cho đến khi thang máy tới tầng lầu, Nhan Hàm sải bước đi thẳng ra ngoài.

Cô bỏ lại một mình Bùi Dĩ Hằng ở đằng sau.

Bùi Dĩ Hằng cảm thấy kỳ lạ, anh dứt khoát hô lên: “Nhan Nhan, em sao vậy?”

Anh quả thực không hiểu Nhan Hàm giận gì.

Nhan Hàm vốn đang vùi đầu bấm mật mã nhà mình, đinh một tiếng, cửa phòng mở ra. Bàn tay cô cầm nắm cửa, trực tiếp đẩy ra, bên trong tối như mực.

Cô vốn muốn đi thẳng vào, nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại.

Nhan Hàm nghiêm túc nhìn anh, thấp giọng nói: “Em không muốn để mẹ anh không thích em.”

Bùi Dĩ Hằng im lặng.

Nhan Hàm nhìn anh, lẳng lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mẹ em và bà nội em không tốt. Thế nên em muốn cho mẹ anh một chút ấn tượng tốt.”

Nói xong, cô nghiêng người vào nhà mình, chuẩn bị đóng cửa.

Ai ngờ cô còn chưa đóng cửa lại, một chân đúng lúc chặn lại, Bùi Dĩ Hằng đứng ở cửa nhẹ giọng nói: “Cho nên em vì vậy mà giận à?”

Nhan Hàm hơi ngượng ngùng, cô là một người còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đã lo tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu, hình như quả thật hơi sớm.

Nhưng cô chỉ là không muốn để mẹ của Bùi Dĩ Hằng có ấn tượng không tốt về cô, dù chỉ là một chút.

Bùi Dĩ Hằng đẩy cửa ra, vươn tay giữ cô lại, thấp giọng nói: “Ban nãy anh cười không phải là cười nhạo em, là muốn nói với em anh biết rồi.”

Nhan Hàm sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình trách lầm anh.

Cô tưởng rằng mình đã đi ra bước kia thì không có vấn đề gì cả. Nhưng thực ra có một số việc luôn lơ đãng ảnh hưởng tới cô.

Cô luôn lo lắng mình sẽ lặp lại con đường của mẹ.

Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh không phải đã nói với em rồi à, mẹ anh luôn rất thích em. Bởi vì bà ấy biết, em là cô gái mà anh thích.”

“Mẹ anh rất thích ánh mắt của con trai bà ấy.”

Nhan Hàm được anh dỗ dành bật cười, lúc này cô lại hơi ngượng ngùng, cọ cọ trong lòng anh.

“Em không phải đặc biệt tính toán chi li đâu.” Ngay cả bản thân Nhan Hàm cũng cảm thấy, hình như ở chuyện của anh, cô luôn có phần lo được lo mất.

Bùi Dĩ Hằng khẽ thở dài, nói: “Anh biết.”

“Em là vì rất quan tâm tới anh.” Âm thanh êm tai của chàng trai đặc biệt động lòng người trong một mảnh tối đen.

Nhan Hàm rốt cuộc chẳng nhịn được mà bật cười: “Thầy Bùi, em phát hiện trách nhiệm bạn trai của anh rất nặng.”

Sau khi Bùi Dĩ Hằng buông cô ra, Nhan Hàm vươn tay bật nút ngọn đèn nằm trên tường, vang lên một tiếng cạch khẽ khàng, ánh sáng dịu nhẹ rọi xuống.

Nhan Hàm quay đầu lại, sau đó chợt sửng sốt.

Bởi vì ở trong phòng khách to như vậy, đặt một bó hoa hồng cực lớn.

Cô theo bản năng quay đầu qua, nhìn sang Bùi Dĩ Hằng, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Đây là anh chuẩn bị à?”

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Anh vốn muốn chuẩn bị một bó hoa đưa đến hiện trường tặng cho em.”

Nhan Hàm hơi giật mình, cô quay đầu nhìn lại bó hoa một người khẳng định ôm không nổi, đoán chừng phải hai người mới có thể nâng lên bó hoa.

Cô nói: “Anh vốn định tặng cho em? Cái này có bao nhiêu đóa?”

Bùi Dĩ Hằng nói vài con số, 1314, con số tầm thường lại chứa đầy ngụ ý tốt đẹp. Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho con gái, thế nên khi anh gửi tin nhắn hỏi Trình Tân Nam, cậu ta nói với anh, nhất định phải tặng 1314 đóa, không có cô gái nào từ chối được.

“Anh cho là 1314 đóa hoa, anh có thể ôm đến hiện trường tặng em hả?” Nhan Hàm giật mình hỏi lại lần nữa.

Không đợi Bùi Dĩ Hằng lên tiếng, Nhan Hàm phá cười, cô thật sự cảm thấy rất buồn cười. Bởi vì cô phát hiện, rõ ràng là người đàn ông lạnh lùng như vậy, nhưng thỉnh thoảng làm việc hình như luôn dễ dàng lệch hướng.

Anh thế mà muốn ôm một bó hoa to như vậy tặng cho cô.

Nhan Hàm cười đến ngả nghiêng trước sau, thật là cười đến đau bụng.

Rốt cuộc, Bùi Dĩ Hằng không nhìn cô được nữa, anh đột ngột vươn tay ôm lấy eo cô, đưa toàn thân cô vào trong lòng mình.

Khi Nhan Hàm ngẩng đầu lên, đôi mắt to vốn tròn xoe cong thành hai ánh trăng lưỡi liềm đáng yêu.

Cô vẫn còn cười.

Bùi Dĩ Hằng hạ giọng nói: “Nhan Hàm.”

Nhan Hàm chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên nhuộm chút ý cười, tuy rằng đã kiềm chế nhưng nét cười vẫn xinh đẹp như vậy.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc dùng âm thanh rất thấp nói: “Anh vốn muốn nhẫn nhịn nữa.”

Nhan Hàm ngửa mặt lên, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dường như đang hỏi, anh nhịn cái gì?

Thế là, giây tiếp theo bờ môi cô bị anh hôn lên, mà toàn thân bị đặt trên sofa.