Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Chương 11




Hôm nay bởi vì cuối tuần, bên ngoài thời tiết âm u, Bùi Dĩ Hằng vẫn ở nhà chơi cờ.

Sau đó WeChat trong di động anh vang lên hai tiếng.

Anh không xem, mà tiếp tục chơi cờ, cho đến khi di động vang lên không ngừng, anh rốt cuộc cầm lên.

Trước tiên là Trình Tân Nam chuyển một weibo vào trong nhóm.

Cao Nghiêu: [đây là cái gì?]

Trình Tân Nam: [nữ thần của tôi, nấu ăn hạng nhất, đặc biệt video kỳ này đưa tôi trở về thời điểm mới thích cô ấy.]

Cao Nghiêu: [thằng này thay lòng đổi dạ cũng quá nhanh đi, cậu không thích nàng tiên nhỏ của cậu à?]

Cao Nghiêu đặc biệt gõ ra mấy biểu cảm cười xấu xa.

Trình Tân Nam: [mẹ nó cậu cố ý hả, đó là thái tử phi tương lai, cho dù tôi có thích, cũng không thể tranh giành với A Hằng. Đúng không, A Hằng.]

Cao Nghiêu: [coi như cậu còn chút tự mình biết mình, bởi vì cho dù cậu tranh giành với A Hằng, nàng tiên nhỏ người ta cũng không thích cậu.]

Khi Bùi Dĩ Hằng nhìn đến những dòng này, anh đã tắt WeChat.

Cho đến hồi lâu sau, bên nhà đối diện lại truyền đến mùi hương ngào ngạt, lần này hình như đang xào ráng gì đó, mang theo mùi muối tiêu thơm ngon.

Bùi Dĩ Hằng im lặng đứng dậy, chuẩn bị vào phòng bếp đun nước sôi, pha một tách cà phê cho mình.

Mấy hôm nay, anh hiếm khi không thể chuyên tâm đánh cờ vây.

Nhưng tìm tòi hồi lâu, anh vẫn chưa thành công bật gas lên.

Lúc này chóp mũi anh vẫn còn quấn quanh mùi hương thơm ngon giòn giã kia, kéo dài không tiêu tan, dù là anh giờ phút này trong đầu cũng không nhịn được mà suy nghĩ, bên hàng xóm rốt cuộc đang làm gì đó.

Anh đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc lâu, đột nhiên, xoay người đi ra phòng bếp, trực tiếp mở ra cửa nhà mình, đi tới cánh cửa đối diện.

Người sống ở căn hộ đối diện mỗi ngày đều ăn cơm, hẳn là biết dùng gas như thế nào.

Ừ, cho dù hỏi một chút cũng không tính là quá làm phiền nhỉ.

Vì thế, anh vươn tay bấm chuông cửa.

Cho đến khi cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóng tinh xảo, tóc cô buộc ra sau đầu, cặp mắt vốn đã lớn, lúc này mở to tròn xoe, thoạt nhìn cô hình như còn ngơ ngác hơn cả anh.

Một lúc sau, cô bưng lên cái đĩa trong tay mình, ngước mặt lên, hỏi: “Bạn học, muốn ăn không?”

Giờ phút này, giò heo vàng óng giòn rụm trên đĩa tỏa ra mùi muối tiêu, cách gần như vậy, mùi hương kia hoàn toàn chui vào trong lòng anh.

Chàng thiếu niên hờ hững trước mặt rốt cuộc khẽ mở ra bờ môi mỏng.

“Được.”

*

Nhan Hàm đứng tại phòng bếp, bật lửa lớn trong nồi, âm thanh sôi sùng sục. Cô bần thần nhìn cái nồi trước mặt, cho đến khi bọt nước dâng lên, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.

Đợi khi lửa tắt, cô quay đầu nhìn thoáng qua chàng thiếu niên ngồi trên sofa, hiển nhiên lạnh nhạt điềm tĩnh hơn cô nhiều.

Ngay ban nãy, khi cô mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Bùi Dĩ Hằng, trong đầu cô như có một sợi dây bị đứt, hé miệng ra lại hỏi anh có muốn ăn giò heo không.

Mà khiến cô bó tay nhất là, chàng trai luôn hờ hững này lại đồng ý rồi.

Giờ đây anh ngồi trên sofa bên ngoài, thần thái tự nhiên thoải mái, thoạt nhìn chủ nhân là cô ngược lại khẩn trương hơn.

Nhan Hàm hít sâu một hơi, có gì phải khẩn trương chứ, chẳng phải là nhận nhầm người thôi à.

Huống hồ, cô vẫn có lòng tốt.

Vì thế Nhan Hàm mang ý nghĩ này trong đầu, lại ngẩng đầu ưỡn ngực làm xong ba món còn lại, cơm nấu trong nồi cũng tỏa ra mùi thơm.

Lúc Nhan Hàm bưng đồ ăn lên bàn, cô hô lên: “Bữa cơm thường thôi, cậu đừng chê.”

Khi cô nói chuyện, hơi kéo dài âm cuối một chút, nghe ra có phần giống như làm nũng. Bản thân cô không nhận ra, Bùi Dĩ Hằng đang ở sofa đứng lên, động tác khựng lại.

Giờ phút này anh quay đầu nhìn cô, chỉ thấy Nhan Hàm đã vào phòng bếp lần nữa.

Hôm nay vì ở nhà nên cô ăn mặc rất đơn giản, áo thun trắng rộng thùng thình và quần short. Chỉ là áo thun quá rộng, mặc trên người cô trông có vẻ rất gầy.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn kia, rõ ràng mái tóc buộc ra sau khiến khuôn mặt trông to hơn, nhưng cô ngược lại càng phát ra cảm giác gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay.

Bùi Dĩ Hằng đứng cạnh bàn ăn màu trắng, Nhan Hàm lấy đũa ra, đặt ở hai bên bàn ăn.

Lúc cô cúi đầu xếp xong bộ đồ ăn, đầu hơi gục xuống, tóc mai ở hai bên rũ xuống theo.

Chờ khi cô thu xếp xong xuôi, thấy hai người sắp ngồi xuống, Nhan Hàm băn khoăn, rồi lấy ra hai chai bia từ trong tủ lạnh. Cái này là hồi cuối học kỳ trước, người trong phòng ký túc cô tới đây ăn lẩu bỏ lại.

Bình thường cô không thích uống bia rượu, cơ mà vào thời điểm này, cô cảm thấy rượu bia vẫn rất cần thiết.

Dù sao cô định cùng Bùi Dĩ Hằng “gặp nhau cười một cái quên hết oán thù”.

Sau khi hai người ngồi xuống, Nhan Hàm ngẩng đầu nhìn chàng trai đối diện, đôi mắt to chớp chớp, rốt cuộc thốt ra lời hay: “Việc đó, tôi muốn giải thích với cậu.”

Chàng trai đối diện hơi nhướn mày, nhưng vẫn không cất tiếng, dáng vẻ ung dung thoải mái.

Tỏ vẻ, cô nói đi.

Tuy rằng Nhan Hàm vẫn cảm thấy rất mất mặt, nhưng quyết định nói rõ sự việc, dù sao nếu cứ mơ hồ nữa thì mọi người đều xấu hổ. Vì thế cô hắng giọng, bắt đầu giải thích.

Sau khi nói rõ chuyện rối ren này xong, Nhan Hàm thấp giọng bất đắc dĩ nói: “Hai hôm trước tôi đến hỏi giáo viên hành chính lần nữa, cô ấy mới cho tôi biết, cậu sinh viên bị bỏng kia hoàn toàn không ở trong lớp chúng ta. Là cô ấy nhớ nhầm rồi.”

Cô vẫn chưa tìm Bùi Dĩ Hằng nói rõ ràng, chính là vì cảm thấy lần này mình gây ra một việc ngu ngốc.

Có chút mất mặt.

Nghe xong lời này, anh ngẩng đầu: “Là vậy sao?”

Từ khi vào cửa tới giờ, đây là lần đầu anh cất tiếng, vừa mở miệng ra giọng nói vẫn êm tai trong trẻo như vậy.

Nói thật, Nhan Hàm đều cảm thấy có một số người thật không công bằng, bạn nói xem trên đời này làm sao còn có người độc chiếm mọi ưu đãi chứ. Khuôn mặt tựa bức tranh như vậy, Nhan Hàm thật sự không khoa trương, gương mặt anh đẹp đến mức khiến bạn cảm thấy đây là nam chính trong truyện tranh thiếu nữ bước ra.

Còn có bàn tay anh, khi nghĩ đến đây, tầm mắt cô vô tình dừng tại bàn tay anh đang đặt trên bàn ăn. Bàn tay anh thật xinh đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, lúc hơi cuộn lại, khớp tay rất rõ ràng, làn da quá trắng ngần lộ ra chút màu sắc của mạch máu.

Nhan Hàm cảm thấy cô dù sao cũng còn có chút khuyết điểm, bởi vì bàn tay nấu ăn không giống như cô gái bình thường mềm mại tinh tế, có hơi thô ráp, cũng to hơn chút.

Người trước mặt này, dường như chiếm giữ mọi thiên vị của ông trời.

Nhan Hàm sực nhớ tới, hồi cấp hai đọc truyện tranh, bên trong có một câu như vầy, cô cảm thấy dùng trên người anh vô cùng thích hợp.

Người đã được chọn.

Ngay khi Nhan Hàm suy nghĩ miên man, chàng trai đối diện lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ đang bay cao của cô: “Chỉ thế thôi?”

“Đúng vậy, là như vậy.” Cô gái gật đầu, chớp mắt nhìn anh.

Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, đợi sau khi ngước lên lần nữa, anh nhìn chằm chằm cô: “Vậy bây giờ có thể ăn cơm chưa?”

Á… Nhan Hàm sửng sốt, sau đó nhận ra mình lề mề cả buổi, người ta chờ đến nỗi mất hết kiên nhẫn rồi. Thế là cô đặc biệt ngượng ngùng gật đầu, “Đương nhiên có thể, cậu ăn đi, ăn đi.”

Nhan Hàm vươn tay cầm chai bia, nói: “Muốn uống một ly không, chuyện này coi như chúng ta nói xong rồi, về sau mọi người không còn hiểu lầm nữa.”

Bùi Dĩ Hằng thấy dáng vẻ tràn trề hăng hái của cô, anh im lặng không nói gì.

Cho đến khi Nhan Hàm cười nói: “Bây giờ hiểu lầm được tháo bỏ rồi, tôi cảm thấy thế giới đều trở nên tốt đẹp.”

Giọng nói cô gái trong trẻo, mang theo ba phần ngọt ngào, nghe ra rất giống loại con gái hoạt bát lại hồn nhiên.

Đến khi Bùi Dĩ Hằng thản nhiên nói: “Tôi thấy dáng vẻ nói chuyện của cô ngày hôm đó giống cô hơn.”

Nhan Hàm giật mình, thấy anh không nói tiếp, cô bèn phóng khoáng mở miệng hỏi: “Hôm nào? Tôi nói gì?”

“Cô nói xem bây giờ tôi đánh hai người một trận, hay là đánh hai người mỗi người một trận đây?” Bùi Dĩ Hằng nói xong, khóe miệng cong cong, lộ ra nụ cười nhẹ không tính là tươi cười, hơn nữa thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

Nhan Hàm vốn đã dùng ngón trỏ đang bật nắp lon bia, phịch một tiếng, cái vòng nắp bị cô kéo đứt đoạn.

Cô trợn mắt há mồm nhìn Bùi Dĩ Hằng, thế nên lời cô giáo huấn hai nữ sinh kia ngày hôm đó đều bị anh nghe được. Khi đó anh ở bên cạnh à?

Cô nhìn thẳng khuôn mặt trước mắt, rốt cuộc trái tim suy sụp.

Mẹ nó kiếp trước cô nhất định nợ anh, kiếp này anh tới đòi nợ.

*

Ăn xong bữa cơm, Nhan Hàm chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng người đối diện hình như ăn uống rất ngon miệng. Người này, cho dù Nhan Hàm mang tâm trạng suy sụp liên tục nhìn anh, cô cũng không thể không thừa nhận, ăn cơm với anh là một loại hưởng thụ.

Tao nhã, thong thả ung dung.

Khi cô đứng dậy cầm bát đũa vào phòng bếp, Bùi Dĩ Hằng đi theo vào. Anh nhìn cô gái đưa lưng về phía mình, đã thành thạo mặc tạp dề thu dọn bát đũa, giọng anh trầm thấp: “Cần giúp đỡ không?”

“Không cần, cậu ra ngoài trước đi. Tôi làm được.”

Nhưng Bùi Dĩ Hằng vẫn không đi, chỉ đứng ở cửa nhìn cô. Chỗ Nhan Hàm có máy rửa bát, thế nên sau khi cầm bát đũa bỏ vào xong thì không cần dùng tay mình tẩy rửa.

Lúc này cô chợt nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, ban nãy cậu gõ cửa, là biết tôi ở đây sao?”

Đằng sau không có âm thanh, cô quay đầu nhìn về phía cửa.

“Tôi không bật gas trong nhà được.”

Chàng trai đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, giống như anh đang nói tới chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng chẳng đáng ngạc nhiên.

“Cậu qua đây.” Nhan Hàm nhìn anh, sau khi xác định anh không nói đùa mới nói một câu.

Bùi Dĩ Hằng không nhúc nhích, Nhan Hàm dứt khoát đi tới cửa, trực tiếp vươn ra hai ngón tay túm lấy vạt áo anh: “Cậu qua đây đi.”

Cô làm từ đầu đến đuôi một lần, rồi quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng xuất hiện mấy phần sáng tỏ, hóa ra đơn giản vậy à.

Nhan Hàm vốn mất mặt mấy lần trước mặt anh, lúc này cuối cùng tìm về chút thể diện, cô cũng không quá đắc ý, lấy ra ấm nước chuẩn bị đun nước nóng.

Cô vừa đặt ấm nước dưới vòi nước, vừa nói: “Muốn uống trà không?”

“Không thì uống trà sữa nhé? Tôi biết làm trà sữa.” Nhắc tới sở trường của mình, mặt mày Nhan Hàm mang theo ý cười.

Bởi vì Nhan Hàm quay đầu nhìn anh, nước trong ấm tràn ra, Bùi Dĩ Hằng hất cằm chỉ bồn nước: “Nước đầy rồi.”

Lúc này Nhan Hàm mới phát giác, mau chóng lấy ấm nước ra, nhưng cô hơi dùng sức, nước trong ấm văng ra mặt đất một tí. Nhan Hàm vươn tay lấy giẻ sạch, chuẩn bị lau bên ngoài cái ấm.

Nhưng dép cô đang mang giẫm trên mặt nền thấm nước, dưới chân liền bị trượt.

Trong tay Nhan Hàm còn ôm cái ấm, cô khẽ hô một tiếng, toàn thân theo tốc độ ánh sáng ngã xuống. Bùi Dĩ Hằng thấy thế, lập tức tiến lên vươn tay ôm lấy cô. Nhưng ấm nước tuột khỏi tay cô, rớt xuống đất.

A, Nhan Hàm không thể đè nén kêu một tiếng đau đớn.

Mặc dù nước trong ấm đổ ra rất nhiều, nhưng cái ấm còn chứa hơn phân nửa phần nước, vật rắn chắc nện trên bàn chân cô.

Bùi Dĩ Hằng cũng có thể cảm giác được, cô gái trong lòng đột nhiên cương cứng cơ thể.

Nhan Hàm giật nảy người, nước mắt cũng rơi xuống, đôi mắt to trở nên rưng rưng trong nháy mắt.

Lúc này Bùi Dĩ Hằng còn ôm cô, vừa rồi nếu anh không kịp thời bắt lấy cô, chỉ sợ toàn thân ngã xuống đất. Bây giờ cô đau thành như vậy, Bùi Dĩ Hằng nhất thời không buông cô ra.

Cho đến khi anh thấp giọng hỏi: “Chân thế nào rồi?”

“Gãy rồi, gãy rồi, khẳng định gãy rồi.” Trong âm thanh của Nhan Hàm mang theo giọng nghẹn ngào, cô gái có kiên cường nhiều bao nhiêu nữa trong lúc đau đớn thế này đều hoang mang.

Bùi Dĩ Hằng dìu cô tựa vào mép bàn bếp, rồi nhẹ nhàng buông cô ra.

Sau đó anh chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng lấy bàn chân cô ra khỏi chiếc dép, đợi khi anh cầm lên bàn chân cô, Nhan Hàm theo bản năng rụt về sau.

Chàng trai cúi đầu, vừa lên tiếng nói chuyện, âm thanh không lạnh lùng như bình thường, tựa như dỗ dành một đứa bé.

“Đừng nhúc nhích, tôi sờ thử.”



Lời tác giả:

OS nội tâm tác giả: thái tử, phiền ngài nói ra toàn bộ những lời này, phải là đừng nhúc nhích, tôi sờ thử xem khớp xương có bị gãy không, bằng không rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm cậu.

Thái tử lạnh lùng nhìn tác giả, đồng thời rút ra cây đao to bốn mươi mét của cậu ấy.