Thế Giới Của Em Vì Anh Trở Nên Tươi Đẹp

Chương 7




Hôm sau, bầu trời phủ đầy mây đen, thỉnh thoảng có vài tia chớp đánh ngang qua như muốn xé tan hư không.

Cả thành phố bất chợt đón một cơn mưa lớn, tiếng mưa to át cả những âm thanh sôi nổi của đường phố. Hàng cây bên đường nghiêng ngả theo chiều gió như sắp ngã khiến không ít người sợ hãi. Giọt mưa rơi nghiêng đan thành từng tấm lưới lớn che khuất tầm nhìn của mọi người. Trên đường dù là giờ cao điểm nhưng tất cả xe cộ đều nhất trí giảm tốc độ để hạn chế nguy hiểm.

Tần Y tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, thất thần nhìn trần nhà, trong phút chốc tất cả ký ức đêm hôm qua lại hiện lê trong đầu cô, Tần Y ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng lại.

Tần Y sờ mí mắt, còn tốt, cô chưa khóc sưng cả mắt.

Đêm qua anh mãnh liệt và điên cuồng hơn tất cả mọi lần, hung tợn đến mức như muốn nuốt trọn cả người cô vào bụng.

Bình thường, cô chỉ cần bị thương nhẹ, ho vài cái anh đã điên tiết cả lên, sốt ruột lo lắng hỏi han cô không ngừng nhưng...

Anh mới chính là người bắt nạt cô tàn nhẫn nhất! Ở trên giường, cô càng khóc anh càng mạnh mẽ càng hưng phấn hơn bao giờ hết.

Tần Y khẽ than một tiếng, nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh mình. Đập thẳng vào mắt cô là khuôn ngực rắn chắc, khỏe mạnh màu lúa mạch, đi xuống dưới là cơ bụng cùng hai tuyến nhân ngư quyến rũ. Tần Y bị dáng người của anh thu hút một hồi lâu sau đó mới ngẩng đầu cẩn thận quan sát khuôn mặt của người đàn ông đang say giấc.

Cô biết Bạc Kiêu rất đẹp, từ nhỏ đã biết điều đó, mũi cao thẳng, góc nghiêng thần thánh, đôi mắt phượng sâu thẳm, mỗi khi nhìn anh cô sẽ vô thức bị hút vào không có lối ra.

Bên ngoài có rất nhiều người nói anh khi làm việc sẽ toát ra một loại sức hút khiến phái nữ không thể cưỡng nổi, cũng có người lại nói gương mặt anh mang đến cho người cùng phái cảm giác xâm lược, nguy hiểm nhưng với cô anh luôn là người đàn ông dịu dàng, đầy nhẫn nại.

Tần Y chống một tay lên ngực Bạc Kiêu, một tay vuốt má anh, rồi đột nhiên chọc mạnh một cái khiến người đàn ông nào đó đang giả vờ phải tỉnh dậy.

Cô rút người vào trong ngực anh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen như mực của anh: "Chào."

Bạc Kiêu đỡ gáy bằng một tay, chăn mỏng đắp bên hông. Có lẽ vì được thỏa mãn nên dáng vẻ hôm nay của anh bớt đi sự hời hợt, lạnh lùng ngày thường, tăng thêm vài phần lười biếng dịu dàng.

Bàn ta anh vuốt ve bả vai mịn màng trắng ngần của cô, sau đó cúi đầu hôn lên khóe mắt của cô: "Sao không ngủ thêm?"

Tần Y lắc đầu, ngước mắt trừng anh: "Anh dậy lúc nào?" Mặt cô đỏ bừng, giọng nói khàn khàn khiến chính bản thân cô phải bất ngờ. Tần Y híp mắt, đột nhiên hung ác nhào lên cắn cằm Bạc Kiêu một cái coi như trừng phạt.

Hành động nhìn thì dứt khoát nhưng lại không hề có lực, Bạc Kiêu chỉ cảm thấy giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, anh cưng chiều dùng một tay đỡ lấy người cô, cúi xuống cắn ngược lại lên má cô một cái, vui vẻ nói: "Rất sớm, từ lúc em nhìn anh đã tỉnh."

Tần Y: "..."

"Vậy sao anh không lên tiếng?"

Bạc Kiêu cong môi, thấp giọng giải thích: "Muốn xem em có động tay động chân gì với anh không?"

Tần Y nghẹn họng, giận dỗi nói một câu: "Em dậy đây." Rồi nhanh chóng xuống giường.

"Ừ." Nhìn bóng lưng thon gầy của cô, Bạc Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nở nụ cười nhẹ, hai người một trước một sau vào phòng tắm.

Vệ sinh cá nhân xong, vì không có lịch trình nên Tần Y cũng không trang điểm, đơn giản thay một bộ đồ mới rồi đỡ eo bước ra phòng khách ngồi xuống bên cạnh Bạc Kiêu, suy nghĩ vài giây, Tần Y hỏi: "Khi nào anh đi?"

Bạc Kiêu nhướng mày: "Chiều nay."

Tần Y hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh một lúc: "Em muốn ra ngoài ăn sáng."

"Được."

...

Tần Y và Bạc Kiêu ra ngoài, hiện tại danh tiếng của Tần Y đã rất cao, mỗi khi ra đường đều phải chuẩn bị hóa trang một chút nếu không sẽ bị chụp ảnh nhưng may mắn một cái chính là khách sạn bọn họ đang ở là nơi có hệ thống an ninh tốt nhất, hơn nữa bất cứ nơi nào người đàn ông bên cạnh cô xuất hiện thì tất cả phóng viên đều bị vệ sĩ âm thầm giải quyết nên không có chuyện sẽ bị lên đầu đề. Mà có vô tình lên hot search thiệt thì cô cũng không để tâm lắm, vì thế Tần Y vô cùng thong dong đi theo Bạc Kiêu, vừa đi vừa hỏi: "Tam gia, chúng ta đi đâu vậy?"

Bạc Kiêu nắm chặt tay cô, bước chân chậm lại: "Đi rồi sẽ biết! Nhất định sẽ phù hợp với sở thích của em."

Tần Y cười đáp lời: "Được."

Rời khỏi khách sạn, Tần Y được Bạc Kiêu dẫn đến một quán ăn nhỏ, là một quán ăn có lịch sử rất lâu đời, trang trí hoàn toàn theo kiểu truyền thống ngày xưa, ngoài cửa còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trông rất hút mắt.

Với những quán ăn như thế này bình thường sáng sớm nên rất đông mới đúng nhưng Bạc Tam gia có một tật xấu, rất ghét ồn ào, đặc biệt là khi ăn cơm, tuyệt đối không muốn có người xuất hiện ở xung quanh nên trước khi Bạc Kiêu đến, đoàn vệ sĩ của anh đã tới trước một bước bao trọn quán ăn, dọn dẹp sạch sẽ.

Trong tiệm một vị khách cũng không có, chủ tiệm đưa bọn họ vào phòng bao xa hoa nhất, Bạc Tam gia nhìn cũng không cần nhìn đã thuận miệng gọi ra một loạt tên các món ăn Tần Y thích.

"Một phần cháo bồ câu hạt sen, hai phần vằn thắn, một lồng tiểu long bao, một lồng há cảo với một lồng xíu mại. Thêm hai ly sữa đậu nành."

Tần Y ngồi bên cạnh nghe anh gọi món, trong lòng thầm cảm thấy ngọt ngào. Cô biết anh không thích anh điểm tâm vào buổi sáng, chỉ thích ăn món Tây hoặc uống một ly cà phê nhưng mấy năm nay vì cô mà thói quen của anh đã thay đổi rất nhiều, sinh hoạt cũng bị cô ảnh hưởng không ít.

Khóe môi Tần Y khẽ cong, có hơi uể oải, không chút để ý vừa ngáp vừa hỏi: "Sao anh lại biết nơi này?" Cô cũng đã nghe nói qua quán ăn này nhưng chưa có cơ hội đi thử.

Bạc Kiêu nhìn dáng vẻ tiều tụy vì ngủ không đủ giấc của cô cảm thấy thương vô cùng, ôm cô dịu dàng dụ dỗ: "Có người giới thiệu. Ăn xong, chúng ta về khách sạn để em ngủ thêm được không?"

Cả người Tần Y dựa vào người anh, cằm đặt lên bả vai anh, hít một hơi thật sâu. Mùi trầm hương trên người anh khiến cô tỉnh táo hơn không ít, đột nhiên muốn trêu đùa anh một chút: "Anh nghĩ em thiếu ngủ như vậy là do ai hại thế?"

Tiếng cười khẽ trầm thấp bật ra từ cánh môi anh. Bạc Kiêu vén tóc mái của cô ra hai bên, nụ cười làm mềm đi góc cạnh trên gương mặt anh: "Đều trách anh, tuyệt đối không có lần sau."

Nghe anh nói, Tần Y cười mỉa một cái, trong lòng không ngừng mắng, anh luôn hứa như vậy nhưng chẳng có lần nào là giữ lời, uy tín hoàn toàn mất sạch.

Cả hai trò chuyện một lúc thì thức ăn nhanh chóng được dọn lên, từng món từng món bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương thơm ngào ngọt, khiến người khác nhịn không được muốn ăn.

Bạc Kiêu múc một chén cháo bồ câu hạt sen đặt trước mặt Tần Y: "Bác sĩ bảo em bị thiếu máu nghiêm trọng, cần ăn một số món bổ sung máu, ăn hết một chén cháo này trước rồi hẵn dùng thêm mấy món khác."

Tần Y ngoan ngoãn ăn thử một muỗng cháo. Cháo rất mịn, mềm vào miệng đã tan, hương thơm thoang thoảng giữ ở đầu lưỡi. Thịt bồ câu được xử lý rất khéo không hề có mùi tanh, mềm nhưng không nhũn, vẫn còn giữ được độ tươi của nó. Hạt sen thì bùi bùi, vị cháo đậm đà, ngọt thanh. Cháo, chim bồ câu và hạt sen hòa quyện thành một, tạo nên hương vị đặc biệt. Tần Y thử một muỗng rồi lại múc thêm một muỗng, vừa thổi vừa ăn.

Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của cô, Bạc Kiêu cũng ăn một ít cháo: "Thế nào?"

"Rất ngon!" Tần Y không keo kiệt khen ngợi.

"Ừ!" Bạc Kiêu hài lòng gật đầu, cười cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, mấy tháng nay có vỗ béo em thế nào cũng không béo lên nổi."

Mấy tháng sau khi quay phim Tần Y bị ốm một trận, sụt kí liên tục, anh đã cố tình mời chuyên gia dinh dưỡng về giúp cô điều dưỡng cơ thể, không có hy vọng gì lớn chỉ mong cô lên được vài ký, cơ thể có da có thịt hơn trước một chút là được nhưng nào ngờ chẳng có hiệu quả gì, ngược lại còn phát hiện cô càng kén ăn hơn trước.

Hiện tại thấy cô ăn ngon như thế, Bạc Kiêu cũng thấy vui hơn không ít, im lặng gắp đồ ăn vào chén cô.

Nhưng Tần Y lại không cho là đúng, cô phản bác: "Bình thường em cũng ăn rất nhiều nhưng thể chất của em thuộc kiểu ăn hoài không mập, cái này không thể trách em được." Lúc nói còn hơi chu môi lên, trông vô cùng đáng yêu, khác hẳn vẻ lạnh nhạt ngày thường. Thậm chí nếu có người hâm mộ đi qua chưa chắc đã nhận ra đây là vị nữ thần lạnh lùng mà họ tung hô hằng ngày.

Bạc Kiêu nghe vậy chỉ cười sủng nịnh: "Được được, không phải do em." Vừa nói vừa gắp một miếng vằn thắn nhân thịt cho vào chén nhỏ của cô. "Ăn thử món này đi..."

Tần Y thấy anh như thế cũng không thèm nói nữa, ngậm miệng anh đồ ăn anh gắp, nhưng Tần Y rất kén ăn, ngoài món cháo bồ câu hạt sen và món tiểu long bao, mấy món khác đều không hợp khẩu vị của cô. Tần Y chỉ thử qua một chút là đã bỏ qua, chú tâm ăn gần hết chén cháo trước mặt mình rồi buông đũa không ăn nữa.

Bạc Tam gia nhìn chén cháo còn thừa một ít cũng không nói gì, không ép cô ăn tiếp chỉ đưa giấy cho cô lau miệng, sau đó nắm tay cô ra khỏi quán ăn.