Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 32: Hác suất thất tình!




Chương 32: Hác Suất thất tình!

Mạc Tạp đang trên đường đi học, bỗng nhiên thấy được một cảnh đáng sợ. Ngũ Khu Dương lại cùng Cao San San đi chung với nhau, động tác mập mờ, nói chuyện cười đùa. Oanh một tiếng đầu óc cậu trở nên trống rỗng, nghĩ tới Hác Suất. Hác Suất là bạn bè thân của mình, bạn gái của bạn thân mình lại cùng bạn thân của Thần Cách đi chung với nhau, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Mạc Tạp nổi giận, xông lên phía trước đem hai người dính chung một chỗ tách ra, tức giận nhìn Ngũ Khu Dương: "Cậu tại sao lại làm như vậy?"

Vẻ mặt Ngũ Khu Dương khó hiểu: "Tôi thế nào?"

"Cậu làm sao vậy? Mặc dù bình thường cậu là một công tử hào hoa, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cậu là một người có đạo đức. Thật không ngờ tới cậu lại là loại người như vậy. Tôi thật sai lầm."

"Mạc Tạp, cậu nói rõ ràng một chút đi, tôi đã làm gì?"

Mạc Tạp chỉ Cao San San: "Người phụ nữ này chính là bạn gái của Hác Suất. Cậu làm như vậy tôi còn mặt mũi nào nhìn Hác Suất?"

Ngũ Khu Dương đem tầm mắt đặt trên người Cao San San: "Không phải cô nói cô không có bạn trai?"

Cao San San một chút vẻ kinh ngạc đều không có, ôm tay: "Em là không có bạn trai nha. Em cùng Hác Suất chia tay rồi. Vốn là không có nghiêm túc yêu hắn, chỉ muốn quen qua đường cho nên bên hắn một thời gian đã nói rõ ràng. Bây giờ có một đối tượng thích hợp hơn, chia tay cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, Mạc Tạp, chuyện của tôi và Hác Suất không có liên quan tới cậu, cậu lo chuyện bao đồng làm gì? Nhiều chuyện, có cần dạy dỗ lại không?" Cao San San nói khiến cho Mạc Tạp trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác, hai người cũng đã chia tay, mình không có quyền xen vào, nhưng chuyện như vậy...

"Nhưng nói thế nào đi nữa, cô tìm Ngũ Khu Dương..."

"Tôi tìm hắn thì thế nào? Tôi cũng có quyền lựa chọn đối tượng cho mình. Chẳng phải cậu đã nói không quen biết Ngũ Khu Dương sao? Quản nhiều như vậy làm gì, trước kia cảm thấy ghét cậu, quả nhiên cậu có nhiều thứ khiến tôi ghét, quản chuyện của người khác có phiền hay không? Tôi với cậu cũng không thân thiết gì. Đúng là quái thai! Cậu đi tìm bạn quái thai của cậu đi, tên Hác Suất đó, nói không chừng hắn bây giờ đang trốn ở một nơi nào đó khóc sướt mướt. Cậu không thấy dáng vẻ của hắn khi nghe tôi nói chia tay đâu."

Một bên là Ngũ Khu Dương hoàn toàn không có nói gì, một bên là San San và Mạc Tạp đang cãi lộn.

"Cậu còn không đi học, đứng ở chỗ này làm gì?" Giọng nói của Thần Cách xuất hiện ở phía sau Mạc Tạp.

Ánh mắt của ba người tất cả đều đặt trên người của Thần Cách. Ngũ Khu Dương là người thứ nhất giơ hai tay lên: "Chuyện này tớ hoàn toàn chẳng hay biết gì, không liên quan tới tớ."

Cao San San thấy Thần Cách có chút kinh ngạc, thấy hắn nói chuyện với Mạc Tạp thì càng kinh ngạc.

"Loại phụ nữ chết bầm không biết xấu hổ này, lại đá Hác Suất. Ỷ mình đẹp sao?" Giải thích với Thần Cách sau, lại quay đầu nhìn chằm chằm Cao San San: "Cái gì, cô không thích tôi, cô cho rằng lão tử thích cô sao? Tôi là vì cô là một người phụ nữ, hơn nữa lại là bạn gái của Hác Suất nên mới nhường nhịn. Cô coi mình là nhân vật quan trọng lắm sao?"

Thần Cách kéo Mạc Tạp đang nóng nảy lại: "Nhanh đi học đi!"

"Nhưng tôi còn chưa có nói xong..."

"Đừng dài dòng!"

Mạc Tạp nhìn Thần Cách một cái, lại quay sang trợn mắt với Cao San San, sau đó nhìn nhìn Ngũ Khu Dương với dáng vẻ muốn ăn thịt người: "Tiểu tử, cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu liệu hồn đó!" Nói xong cũng vội vả chạy đến trường học.

Chờ sau khi Mạc Tạp đi, Cao San San thở phào nhẹ nhỏm: "Cái người đáng ghét này cuối cùng đi rồi. Này, Thần Cách, cậu và Khu Dương quen biết à?"

Thần Cách tựa hồ căn bản coi như Cao San San không tồn tại , hướng về phía Ngũ Khu Dương nói: "Tốt nhất hãy xử lý chuyện này nhanh đi!"

"Biết rồi, đụng phải loại phụ nữ này tôi cũng là người bị hại chứ có được gì đâu."

Thấy Thần cách sắp đi, Cao San San muốn tiến lên bắt cổ tay của Thần Cách lại, nhưng bị Thần Cách nhanh chóng tránh ra: "Đừng đụng tôi, tôi đối với phụ nữ không có hứng thú!"

Cao San San có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Mặc dù  học ở trường khác, nhưng một mực nghe nói Thần Cách là một người đối với tất cả mọi người  đều ôn nhu, lịch sự:  "Sao, sao lại vậy?"

Cao San San rõ ràng thấy được trong mắt Thần Cách là lạnh lẻo và lạnh lùng: "Cậu nói với Mạc Tạp những lời ôn nhu như vậy, còn đối với tôi sao lại lạnh lùng như vậy?"

"Tại sao cậu đối với Mạc Tạp quan tâm như vậy? Tại sao?"

"Loại quái thai như cô không cần phải biết tại sao. Tránh ra, đừng cản đường." Thần Cách lướt qua Cao San San và biến mất ở cửa trường học.

"Haizz, thiếu chút nữa bị cô hại chết. Xem ra lần sau tìm phụ nữ phải cẩn thận một chút." Ngũ Khu Dương nhún nhún vai.

Cao San San đơn giản là bị đả kích tiếp nối đả kích. Bây giờ ngay cả Ngũ Khu Dương cũng nói như vậy, sắc mặt của cô ta xanh lại đỏ: "Thật không thể hiểu nổi các người, sao lại đứng về phía của Mạc Tạp? Chẳng lẽ ngay cả cậu cũng muốn chia tay với tôi?"

"Chuyện này không liên quan tới Mạc Tạp, là do nhân phẩm của cô quá kém. Hơn nữa, mặc dù tôi đây có chút đào hoa, nhưng cũng có nguyên tắc làm người. Bạn gái của bạn thân sẽ không đụng tới. Cô cũng đừng tới tìm tôi nữa. Nếu không phải là cô có chút nhan sắc, tôi cũng không định nghiêm túc quen với cô."

"Cậu và Hác Suất là bạn bè?"

"Cứ xem là vậy đi! Mau rời khỏi đây đi!"

Sáng sớm Cao San San bị đả kích này, có chút thất hồn lạc phách.

Sau khi tan lớp, Mạc Tạp liền vọt tới trong lớp Hác Suất. Vốn là Mạc Tạp có rất ít bạn bè, lúc cậu và Thần Cách có xảy ra chuyện gì luôn là Hác Suất ở bên cạnh an ủi. Bây giờ cũng là lúc nên báo đáp.

Hác Suất gục xuống bàn không nhúc nhích, dáng vẻ thương tâm muốn chết. Rõ ràng dành nhiều thời gian bên Cao San San như vậy, còn tưởng rằng sẽ làm động lòng cô ấy, xem ra là mình quá coi thường Cao San San rồi, cũng đánh giá cao bản thân quá cao rồi.

"Này, cậu không sao chớ?"

"Không có sao!"

"Đừng gạt người. Tan giờ học chúng ta đi uống một chén nhe."

Hác Suất lắc đầu một cái: "Cái gì cũng không có sức lực để làm."

"Cậu cứ làm bộ dáng này cũng không phải biện pháp. Lúc đầu cậu không phải nói là chỉ vui đùa với cô ta thôi sao?"

"Tớ chỉ vì sỉ diện thôi. Tớ có thể vì cô ta chấp nhận mặt dày đi mượn tiền của cậu, hết lần này tới lần khác không trả, vậy mà..."

"Đừng nghĩ đến cô ta nữa. Còn chuyện số tiền cậu thiếu tớ để sau này trả cũng được."

"Cái gì? Còn tưởng rằng tớ đang trong trạng thái thất tình thì cậu sẽ bỏ qua số nợ này cho tớ. Bạn bè cái gì chứ..."

"Đừng có nằm mơ." Mạc Tạp nhìn Hác Suất một cái, còn có tâm tình nói giỡn, như vậy cũng không nghiêm trọng.

Nhưng những ngày kế tiếp, Hác Suất cả ngày cũng không có tinh thần làm gì hết, kêu hắn đi làm chuyện gì cũng phải thúc ép. Vì thế Mạc Tạp đã tìm chuyên gia Âm Nam tới giúp một tay, kết quả vẫn không có điểm khởi sắc.

Chỉ có Ngũ Khu Dương khôi phục nhanh nhất. Rõ ràng ngày hôm qua thấy hắn ôm một người đàn ông, hôm nay lại ôm người phụ nữ, ở trước mặt cậu anh anh em em. Thần Cách ngồi trên bàn bên cạnh, một cái tay cầm sách , một cái tay để trong túi quần, đang an tĩnh đọc sách. Bọn họ nghỉ trưa ở một nơi có chút xa xỉ, là phòng họp của hội học sinh, nói chuyện lớn cũng không ai nghe thấy.

Mạc Tạp đem mặt dính vào trên cái micrô: "Hác Suất lần này bị tổn thương rất nặng á. Phương pháp gì tôi cũng đã thử qua, nhưng vẫn bó tay. Tôi đây quả thật là một người bạn thất bại."

"Ừ!"

"Cậu ờ cái gì mà ừ, ít nhất cũng biết an ủi tôi một cái đi!"

"Cái gì? Hác Suất vẫn còn trong tình trạng sa sút à, cậu ta thật đáng thương." Ngũ Khu Dương một bên trêu chọc phụ nữ trong ngực, một bên nói.

"Cậu cho rằng ai cũng biến thái giống cậu sao? Hơn nữa, mọi chuyện tất cả đều do cậu gây ra, còn chưa tìm cậu tính sổ đó!"

Lúc này cửa bị mở ra, xuất hiện một người bị ướt dầm dề, nếu không phải là buổi tối, Mạc Tạp cho là đã gặp ma rồi: Mái tóc người này dài che kín nửa gương mặt, mang đôi dép kẹp, khóe miệng hoàn toàn thẳng tắp, biểu cảm gì đều không có.

Là Gấu đen châu Mĩ  bị lạc đến đây sao? (Phong: Ý nói Quảng Lý đen á mà, còn nguyên nhân thì chắc ai cũng biết.)

Thần Cách ngay cả ngẩng đầu lên cũng không có, trước sau đều đọc sách.

"Quảng Lý, hiếm khi mới thấy cậu đi tắm nha." Ngũ Khu Dương giễu cợt bộ dạng của Quảng Lý.

"Quả nhiên ngày tận thế tới rồi. Trong nhà ống nước bị vỡ, tất cả các bức tranh của tớ vẽ trong một năm qua đều bị hư hết rồi. Đây chính là mảng tối của cuộc sống, sống cũng không có ý nghĩa. Hôm nay trong nhà ống nước bị vỡ, ngày mai sẽ là mái nhà sập, sau đó chính là bom nguyên tử nổ, loài người sẽ bị diệt vong."

Trong lòng Mạc Tạp có hơi kinh ngạc, gấu đen châu Mĩ này lại là người.

Ngũ Khu Dương nói tiếp: "Đúng rồi, hai người các cậu còn chưa chào hỏi nhau. Đây chính là Mạc Tạp người mà tớ nói, còn đây là Quảng Lý, là một..."

"Không cần giới thiệu, tôi sắp chết rồi, căn bản không cần nhớ con người của tôi."

Mạc Tạp cười cười. Không biết tại sao trước kia thấy người xa lạ luôn có cảm giác bị áp bách, nhưng kể từ khi quen với Thần Cách, loại cảm giác này tựa hồ giảm bớt đi. Huống chi bây giờ Thần Cách đang ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy an tâm rất nhiều. Trong lòng cậu còn tưởng rằng bạn bè của Thần Cách đều là những anh chàng đẹp trai, những cô nàng xinh đẹp, cao quý, không ngờ tới hắn cũng có quái nhân là bạn bè.

"Đúng rồi, cậu đột nhiên tới trường học làm gì?"

"Tớ tìm Cách có chút việc. Nhà tớ bây giờ bị ngập nước rồi, phải tìm một nơi ở tạm. Nhưng mà đừng lo lắng, tớ sẽ không ở quá lâu, có lẽ ngày mai ra cửa liền bị xe đụng chết."

"Phòng 1802 còn trống, cái chìa khóa ở trong lò vi sóng, mình đi lấy."

"Tại sao cậu có chìa khóa của phòng 1802? Hơn nữa sao lại để chìa khóa trong lò vi sóng?" Chỉ có mình là bình thường sao?

"Loại đồ vật này dù sao bình thường cũng không dùng đến."

"Không dùng đến cũng không nên tùy tiện để lăn lóc như thế chứ! Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi đang kinh ngạc sao? Các cậu đều không cảm thấy kỳ quái sao?" Mạc Tạp nắm tóc của mình.

Tất cả mọi người đều không có động đậy, dù chỉ là một hành động rất nhỏ. Mạc Tạp rốt cuộc cũng hiểu được ở đây mình là người bình thường nhất, nhưng mà nói về độ điên cậu cũng là điên nhất. Quảng Lý đột nhiên như thế, mới một cái chớp mắt liền biến mất.

Mạc Tạp cảm thấy để ý tới những người này hoàn toàn là làm cho mình khổ sở thêm thôi, không bằng đi uống rượu cùng Hác Suất: "Hajzz, vẫn là đi uống rượu với Hác Suất sẽ vui hơn." 

Thần Cách cầm cuốn sách đập xuống bàn: "Cậu rốt cục có biết tự giác một chút hay không?"

"Cái gì á?"

"Ở trước mặt người yêu nhắc tên của người đàn ông khác."

"Tôi căn bản chỉ xem Hác Suất là bạn thôi, hơn nữa bây giờ cậu ấy đang buồn nên cần được an ủi. Nếu Ngũ Khu Dương và Quảng Lý gặp chuyện, cậu cũng sẽ làm giống tôi."

Ngũ Khu Dương cười lớn khoát tay: "Mạc Tạp, cậu mới vừa ở đây nói mấy lời đáng chê cười gì vậy?"

"Uống rượu cái gì, chuyện ngu xuẩn như thế không cho phép làm!"

"Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng để Hác Suất như vậy tôi cũng không yên tâm."

Thần Cách không có nói nữa. Ngày hôm sau, Mạc Tạp ngủ thẳng giấc tới buổi trưa mới rời khỏi giường. Cậu vuốt mớ tóc rối đi tới phòng khách, hàm răng muốn rơi xuống đất. Hác Suất đang tươi cười rạng rỡ đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, nước miếng văng tung tóe. Thấy Mạc Tạp, hắn liền cười tít mắt: "Cậu tỉnh dậy rồi à, nhìn nè, Thần Cách mới đưa người này cho tớ. Thấy thế nào, so với Cao San San xinh đẹp hơn phải không? ha ha ha ~~~~"

Mặt của Mạc Tạp bởi vì bị kinh sợ mà có chút trắng bệch. Người này, người này, Thần Cách rốt cuộc là một người như thế nào????