Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Giờ này rồi, không gặp được Lạp Lạp nữa.” Pappy ngồi xổm trên cỏ, sau mông còn cái túi nilon, liên tục cằn nhằn cô, “Còn tốn bao nhiêu tiền thế nữa.”

“Tiêu thì cũng đã tiêu rồi, dù sao sau này có thể đưa em tới tắm rửa! Giảm 20% đó!” Tiêu Kha Ái khoa chân múa tay với nó, “Lần này thuốc trị nấm đều được tặng hết.”

“Giống như mua mỹ phẩm tặng hàng dùng thử miễn phí thôi không phải sao?” Pappy hất hất mông, “Giảm giá nên mua một tặng một thì không phải tiền sao?”

“… có thể đừng có dạy dỗ chị giống mẹ chị vậy được không?” Tiêu Kha Ái đỡ trán, “Muốn ị thì ị nhanh đi, chưa kể tiêu tiền cũng là tiêu cho em không tốt sao?”

“Ba ngàn tám đó, ba ngàn tám!” Pappy nhìn cô, đau lòng lắc đầu. “Thấy bác sĩ đẹp trai, dụ vài câu thì chị trả tiền, sao mà ý chí không có kiên định gì hết vậy chứ?”

“Hồi nãy ở chỗ bác sĩ Kiều em còn hỏi anh ấy độc thân hay không đó! Sao quay đầu thì oán trách chị tiêu tiền?” Tiêu Kha Ái bị nó càm ràm mãi thấy ấm ức.

“Nó là chuyện giống nhau sao? Đó là em tán thưởng người ưu tú! Tìm người cho chị, xem chị có thể thoát ế không, đâu có ngờ không chú ý chị một chút, quay đầu lại là ‘véo’, mất ba ngàn tám, em tự hỏi, tiền này dễ kiếm quá phải không?” Pappy không ngừng lải nhải.

“Được rồi được rồi.” Tiêu Kha Ái kéo dây dắt chó, thúc giục, “Em nhanh lên chút được không, tổ tông à, ngày mai chị phải dậy sớm đi bệnh viện khám ở khoa tâm thần nữa.”

“Thiệt tình.” Pappy đứng lên, “Nói chị mà còn không chịu kiên nhẫn nghe.”

“Em đúng là y như mẹ chị vậy.” Tiêu Kha Ái nhanh chóng nhặt túi nilon lên buộc lại, ném vào thùng rác.

Nhớ tới cha mẹ mình, Tiêu Kha Ái cảm thấy mệt mỏi, cô vất vả mới thoát khỏi tay cha mẹ, không ngờ lại dính tới một “mẹ chó”.

Trước khi Pappy lại lên tiếng, cô rút tờ khăn giấy lau mông cho nó, ném giấy vô thùng rác, nhấc dây dẫn chó, ôm nó lên chạy như bay về nhà.

Về tới nhà, Pappy không còn rối rắm chuyện tiêu tiền nữa, nỗi băn khoăn của nó dời lên cổ.

“Chị có thể lấy cái vòng Elizabeth này ra cho em không? Ngày mai ra ngoài gặp Lạp Lạp thấy không hay. Em ấy sẽ tưởng là em bị thiến, hơn nữa thứ này cũng không làm em hết ngứa.” Pappy lấy chân sau gãi cổ, đụng trúng cái vòng Elizabeth kêu lạch cạch.

“Nó là để ngừa em gãi cổ, nhưng mà nói đi rồi nói lại… sao em lại hiểu?” Tiêu Kha Ái kinh ngạc khi thấy Pappy hiểu việc nhiễm nấm với vòng Elizabeth.

“Em là chó, không phải thiểu năng trí tuệ.”  Pappy lại giơ chân lên, quay đầu nhìn cô, tựa như trợn trắng mắt với cô, “Chị dẫn em tới bệnh viện bao nhiêu lần rồi, mấy thứ này nghe vài lần là hiểu thôi.”

“Ngày mai dẫn em đi dạo sẽ gỡ ra.” Trước kia nghe không hiểu tiếng chó, Tiêu Kha Ái không biết, giờ mới biết lòng tự trọng chó nhà mình lớn thế nào, dù sao cũng phải che chở chút, “Nhưng mà em phải đảm bảo là không gãi cổ.”

“Em hứa!” Pappy lập tức thu chân lại, ngồi ngay ngắn trên đất, “Em còn có một yêu cầu nhỏ.”

“Em đừng có ‘được đằng chân lân đằng đầu’ đi.” Tiêu Kha Ái nắm lỗ tai nó, xúc cảm mềm như bông làm cô không nhịn được, lại nắm nắm, “Yêu cầu gì?”

“Em muốn đi tới bệnh viện cùng chị.” Pappy lắc lắc đuôi, “Để chị một mình tới bệnh viện rất đáng thương, em cảm thấy chị sẽ muốn em đi cùng.”

Tiêu Kha Ái nghe tới yêu cầu này thì hết sức bất ngờ, nhưng vẫn bị chạm đến tim.

“Sao em lại nghĩ vậy?”

“Em có thể cảm nhận được mà.” Pappy chậm rãi đi tới, gác đầu lên đùi cô, “Hôm qua từ bệnh viện về chị đã khóc.”

“Bị em thấy rồi.” Tiêu Kha Ái xoa đầu nó, ôm lấy đầu nó mà hôn, “Chị không sao, cảm ơn em.”

Tiêu Kha Ái vẫn không đưa Pappy theo. Không phải cô không muốn dẫn Pappy đi mà là vì bệnh viện cấm mang thú cưng vào.

Cô thấy bệnh này của mình không bình thường, muốn tìm một bệnh viện tốt hơn, nhưng mà Đồng Tế và Hiệp Hoà không chấp nhận thẻ bảo hiểm y tế. Nếu kiểm tra phát hiện vấn đề lớn thì sau này chi phí điều trị không chịu nổi. Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ rất lâu, bệnh tâm thần cần phải tìm bệnh viện giỏi, mà khoa tâm thần tương đối tốt ở Ngạc Giang cũng chỉ có Lục Giác Đình.

Lục Giác Đình ở Ngạc Giang bị mắng chửi nhiều nên Tiêu Kha Ái thấy không thoải mái khi tới đó. Lúc cô đến mới biết bệnh viện tâm thần này có hai khu, bên Lục Giác Đình là khu bệnh nặng, đợi tới khi cô chạy đến khu kia thì đã là xế chiều.

Cô đăng ký khám với một chuyên gia, bệnh viện không đông người, đăng ký một lúc sau thì đã đến lượt cô.

Bác sĩ: “Có vấn đề gì?”

Tiêu Kha Ái: “Gần đây tôi phát hiện mình có thể nghe hiểu được chó nói chuyện.”

Dù sao thì cũng là bác sĩ ở bệnh viện tâm thần, kiến thức rộng, nghe cô nói vậy thì vẻ mặt không có gì biến hoá, chỉ nhìn cô một cái, cười nhẹ.

“Cô nghĩ lại xem, gần đây cô có gặp áp lực gì lớn không, hoặc là gặp phải việc gì không tốt?”

Tiêu Kha Ái: “Chuyện không ổn? Hình như không. Áp lực thì cũng chỉ những thứ đó, công việc bận rộn, gia đình giục cưới.”

Bác sĩ: “Kinh tế thì sao? Có vấn đề gì không.”

Tiêu Kha Ái: “Cũng bình thường, tuy lương không cao nhưng công ty cho chỗ ở, một tháng không tiêu phí gì nhiều.”

Bác sĩ: “Sức khoẻ thì sao? Có vấn đề gì không?”

Tiêu Kha Ái: “Ù tai có tính không? Gần đây hay nghe âm thanh ong ong u u, giống như tiếng ve kêu.”

Bác sĩ: “Đã khám ở những bác sĩ khác chưa?”

Tiêu Kha Ái: “Tôi đã khám ở bệnh viện Nhân dân rồi, chụp CT não, đầu không có vấn đề.”

“Sau đó thì sao?” Pappy hỏi, “Sao chị lại về?”

“Bác sĩ bảo chị nhập viện, ông ấy nói vấn đề của chị phức tạp, ước tính không thể giải quyết trong thời gian ngắn, cần quan sát để xác định nguyên nhân bệnh rồi mới đưa ra phương án điều trị.”

“Vậy chị nhập viện đi, sức khoẻ quan trọng hơn.” Pappy nói không cần suy nghĩ.

“Vấn đề là không biết nằm đó bao lâu, nếu mười ngày nửa tháng thì sao chị đi làm, để em một mình ở nhà ai chăm sóc? Chưa kể một ngày 240 đồng, bảo hiểm y tế chỉ trả một nửa, cứ ở hoài thì ai chịu nổi.” Tiêu Kha Ái nói tới đây thấy đau đầu, “Nếu ba mẹ biết thì còn khủng khiếp nữa.”

“Vậy chị cứ kéo dài?” Pappy liếc cô một cái.

“Dù sao sức khoẻ không có vấn đề gì lớn, tính sau đi.” Tiêu Kha Ái vò đầu, “Nói không chừng thì giống như em nói, chị có siêu năng lực.”

“Còn kéo dài, kéo ra vấn đề gì nghiêm trọng nữa.” Pappy nói, quay người đưa mông về phía cô.

“Chắc không có vấn đề gì lớn, không phải chỉ là nghe hiểu em nói chuyện thôi sao? Thực ra giờ chị thấy, chuyện này không tồi.” Tiêu Kha Ái cười haha với nó, “Thật ra chị rất muốn nói chuyện với em.”

Cô nắm tai Pappy giật giật, nó quay đầu hầm hừ vài tiếng, gác đầu lên đùi cô.

Tiêu Kha Ái không muốn lăn lộn nữa, cô chấp nhận sự thật nghe hiểu tiếng chó, khôi phục sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi bình thường.

Sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi bình thường thì tối phải dẫn chó đi dạo.

“Hôm qua không đưa chị đi gặp Lạp Lạp, hôm nay phải đưa chị đi gặp mặt.” Pappy ngậm dây dắt chó xoay quanh người cô.

“Thời gian này em luôn ầm ĩ muốn chị dắt xuống dưới.” Tiêu Kha Ái cởi vòng Elizabeth trên cổ Pappy, “Hoá ra là chờ chị, sao bình thường không thấy em tích cực với chị vậy.”

Nói tới tích cực, Tiêu Kha Ái lúc đó vì ở bên ngoài một mình cô đơn, không muốn về nhà, nhặt được chú chó cỏ ngoài đường. Cứ nghĩ là chó dính người, ai ngờ lúc mới về thì đúng là dính người, đi WC cũng đi theo, nấu cơm cũng đi theo, ngủ cũng phải theo lên giường.

“Lúc đó em nhỏ xíu, thích dán bên chân chị, không cẩn thận là dẫm trúng em rồi.” Nhớ lại cảnh tượng cũ, Tiêu Kha Ái vừa thấy ngọt ngào vừa buồn phiền, “Đâu có giống bây giờ, kêu mấy tiếng mới quay lại nhìn chị, đuôi cũng phe phẩy vài cái cho có lệ.”

Pappy: “Ờ… không phải là do ‘thất niên chi dương’ sao?” (Cái mốc 7 năm, thường tới thời gian này sẽ thấy nhàm chán do quá quen thuộc, tình cảm phai nhạt. Nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bên nhau trọn đời, bằng không thì chia xa.)

Tiêu Kha Ái: “…”

“Người với chó mà ‘thất niên chi dương’ gì hả?” Tiêu Kha Ái kéo dây dắt chó ra cửa.

“Sao không?” Pappy lắc đầu đi ra thang máy, một người một chó bước vào, “Người với người thì được, người với chó thì không được? Không phải chị ở bên ngoài cũng vuốt ve đám mèo hoang chó hoang đó sao?”

“Tính chất khái niệm giống nhau sao?” Tiêu Kha Ái đang nói chuyện với nó, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông dẫn một con Teddy bước vào.

“Sao hôm qua không gặp cậu?”

Tiếng con gái vang lên, Tiêu Kha Ái sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước cửa thang máy. Cô không thân với người đàn ông này, chỉ gặp mặt vài lần, không tới mức vừa gặp mặt đã nói chuyện với giọng thân quen như thế chứ, chưa kể giọng này hình như giọng nữ.

“Ừ phải, hôm qua chủ tôi nhất quyết kéo tôi đi bệnh viện, haizz… Phụ nữ đôi khi vậy đó, yêu quá hoá phiền.”

Tiêu Kha Ái từ từ cúi đầu nhìn con Teddy ngồi bên cạnh Pappy.

“Cậu đừng để bị thiến nha.” Teddy quay đầu qua.

Lúc này Tiêu Kha Ái mới ý thức được, không chỉ cô nghe được lời Pappy mà còn nghe hiểu lời những con chó khác.

“Thiến! Làm gì có, chị ấy yêu tôi lắm, còn từng nói với tôi, nếu không tìm thấy bạn trai thì để tôi làm một người đàn ông hoàn chỉnh cũng coi như có còn hơn không.”

Nghe chó mình trêu mình như vậy, Tiêu Kha Ái tự nhiên thấy ngượng.

“Tốt quá nhỉ, không giống chủ tôi, anh ta ngày nào cũng sờ sờ tôi, còn phải giả vờ dáng vẻ anh ta thích mới được thêm bánh quy, haizz… đàn ông thật giả dối.”

Tiêu Kha Ái ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, anh ta bước vào thang máy, chó Teddy vòng qua chân anh ta, Tiêu Kha Ái nghe anh ta nói.

“Ngồi xuống, bắt tay!”

“Đó, lại nữa.” Teddy oán giận ngồi xuống bên chân người đàn ông kia, giơ chân trước lên để lên tay anh ta, “Luôn thích làm ra vẻ mà không cho tôi bánh quy.”

Chờ Teddy nhà mình làm xong một loạt động tác, người đàn ông kia làm như lơ đãng nhìn lướt qua Pappy.

“Hứ!” Pappy lập tức đứng dậy, để tay lên mu bàn tay cô, nhìn cô, dáng vẻ đã cho cô đủ mặt mũi.

Tiêu Kha Ái: “???”

++++

chapter content

Teddy: chó săn vịt Poodle là một giống chó dùng để săn các loại thuỷ cầm, chủ yếu là vịt. Ngày nay giống chó này được lai tạo để trở thành chó cảnh. Chúng còn có những tên gọi khác bao gồm: Caniche, Barbone, Chien Canne, Tea Cup Poodle, French Poodle, Pudle, Teddy Poodle.