Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 28




“Đa Lợi nói hết với cô sao?” Thái độ bác sĩ Kiều chợt trở nên hùng hổ.

Tiêu Kha Ái rụt rụt cổ, hơi sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột của anh, “… Không có, chỉ nói muốn tôi tiện thể nhắn thế với anh, không nói gì thêm.”

Nhìn thấy biểu hiện của cô, bác sĩ Kiều ngưng lại vài giây, quay đi.

“Xin lỗi, tôi không kiềm chế được cảm xúc.”

Thực tế Tiêu Kha Ái cũng hiểu, chuyện riêng tư này bị một người không thân biết được, ít nhiều sẽ thấy cáu kỉnh.

Đa Lợi: “Anh ấy luôn vậy, người trong nhà khuyên cũng không nghe, ai nói đến là nổi giận, tâm lý có vấn đề cũng không chịu đi đến bác sĩ.”

Nó nói rồi cố gắng đứng dậy, cắn ống quần bác sĩ Kiều kéo về phía cô.

Bác sĩ Kiều nhíu mày, mắt vẫn đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt.

“Đa Lợi nói gì?”

Tiêu Kha Ái cảm thấy tâm trạng anh không được ổn định, hơi do dự nhưng vẫn thuật lại lời Đa Lợi.

Nghe cô nói xong, bác sĩ Kiều yên lặng trở lại, ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên kèm theo tiếng bước chân. Bạn cùng nhà của cô đã về.

“Đã muộn rồi.” bác sĩ Kiều nhét Đa Lợi vào lồng, nở nụ cười với cô, ánh mắt đỏ hoe đã trở lại màu sắc bình thường, tựa như những cảm xúc mất kiểm soát đó chưa từng tồn tại, anh lại khép mình vào trong vỏ bọc, giấu mình chặt chẽ trong đó, “Tôi về trước.”

Anh quay người.

“Cảm ơn.”

Pappy: “Có vẻ chúng ta đã làm hỏng việc.”

Bạn cùng nhà từ ngoài cửa bước vào, đang ríu rít trò chuyện thì thấy cô đứng sau cửa, hỏi cô sao vậy.

Tiêu Kha Ái lắc đầu, cảm thấy hơi nản lòng, ôm Pappy trong tay về phòng.

“Lòng dạ đàn ông sâu như biển.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Chị còn tưởng bác sĩ Kiều sẽ nói gì với chị.”

“Nói gì đây?” Pappy tựa vào lưng cô, đau lòng, “Anh ấy ngay cả cha mẹ mình còn không muốn nói thì không lẽ nói với chị? Em sai rồi, đúng ra ban đầu không nên vì nhìn thấy điều kiện không tồi mà xúi chị theo đuổi anh ấy.”

Tiêu Kha Ái: “Thời đi học chưa từng có cảm giác theo đuổi ai đó, bây giờ cảm nhận rồi thì coi như cũng từng trải qua cảm xúc đó trong đời thế thôi.”

Pappy ậm ừ, móng chân cào cào lưng cô như an ủi.

“Không thể nói đời này chị chưa từng thích người nào, nhưng trước kia những bạn học nam đẹp trai, học giỏi chị thích thì người ta đâu có nhìn trúng chị, chị không xinh đẹp, thành tích cũng bình thường.”

Thật ra cô có hơi không cam lòng, lại cảm thấy buồn bực, loại cảm giác này vô duyên vô cớ nhưng không phải không có, rất khó chịu.

‘Đôi bên có tình’, loại tình cảm này luôn là có thể gặp chứ không thể tìm.

Tiêu Kha Ái mất thời gian một bữa ăn khuya để giải toả tâm trạng, may mà chỉ mới ở giai đoạn mập mờ, không ai nói ra nên không buồn và xấu hổ quá mức.

Cô lại phiền não chuyện ba mẹ giục cưới, nghĩ đến việc cuối tuần không về nhà.

Công việc không quan tâm tâm trạng của cô, hai ngày cuối tuần tăng ca liên tiếp khiến cô không còn thời gian mà nghĩ đến chuyện gió trăng mây nước gì nữa.

Cô nghịch di động chờ đúng giờ thì quẹt thẻ để được tăng thêm tiền lương tăng ca. Có tin nhắn wechat chưa đọc trong nhóm gia đình, ba Tiêu chuyển tiếp một tin tức có tiêu đề tại sao lớn tuổi độc thân lại phổ biến.

Tiêu Kha Ái nhìn thấy dở khóc dở cười, “Còn chưa chịu bỏ cuộc à.”

Cô thu dọn đồ đạc, 10 giờ quẹt thẻ, chậm rãi ra khỏi văn phòng.

Giờ này vẫn còn người đang làm thêm giờ nhưng không phải ở bộ phận của cô mà ở bên bộ phận phần mềm. Cô ngẫm nghĩ có nên qua chào hỏi một tiếng? Bình thường quan hệ của cô với người bên bộ phận này không tệ, đều là người trẻ tuổi nên trò chuyện vui vẻ, hoạt bát.

Người còn trẻ không có khái niệm về nhà, mục đích ở lại cũng không khác cô lắm, muốn tăng thêm tiền lương ngoài giờ. Kết quả là không đợi cô đến gần văn phòng thì đã nghe bên trong có tiếng trò chuyện vọng ra.

“Tôi mới tốt nghiệp đã bao lâu đâu mà lo tìm người mai mối rồi? Muốn tìm vậy thì không tìm được con gái chưa tốt nghiệp hay sao chứ?”

“Lớn tuổi cũng không sao, ‘nhất gái hơn hai nhì trai hơn một’ mà.” (Nguyên văn: 女大三抱金砖 Nữ đại tam mang gạch vàng, mình đổi thành câu này của VN mình có ý nghĩa tương tự cho dễ hiểu).

“Thôi thôi thôi, mấy người phụ nữ càng lớn tuổi tính tình càng quái đản, tôi thà tìm nhỏ chứ không muốn tìm lớn, dù gì tôi cũng không gấp.”

“Cũng phải, đàn ông 40 vẫn còn có thể tìm được con gái 20 mà.”

Tiêu Kha Ái bước ra được nửa bước chân đã thu về, quay người đi thẳng ra cửa.

“Tìm hai mươi, tìm con mẹ anh ấy…” Cô chửi thầm trong bụng với cánh cửa thang máy đóng chặt, “Tính tình quái đản gì chứ, cũng không tự nhìn lại xem điều kiện mình thế nào.”

Cô nghẹn một bụng, cúi đầu ra khỏi thang máy. Đi một mạch, khi định thần lại mới thấy là đã đến trước cửa phòng khám thú y của bác sĩ Kiều.

“Sao mình lại đến đây?” Cô tự ngạc nhiên.

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là vì chưa cam lòng nên trong tiềm thức vẫn đi đến đây?

Bên trong phòng khám còn sáng đèn, nhưng chỉ có một bóng đèn ở hành lang bên trong văn phòng. Giờ này đa số mọi người đều đã tan làm, cho nên người còn ở lại phòng khám là ai thì không cần nói cũng biết. Tiêu Kha Ái quờ tay sang bên cạnh, trống không, cô theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp của Pappy, để có cớ hợp lý hơn.

Trong lúc cô đang do dự, trong phòng khám vọng ra tiếng chó kêu, âm thanh sắc bén, thê lương.

Cô đẩy cửa đi vào, vừa vặn đụng phải bác sĩ Kiều từ trong phòng bước ra. Anh đeo khẩu trang, tay cầm vật gì như ống tiêm, khi nhìn thấy cô thì ngẩn người.

Tiêu Kha Ái ngượng ngập không biết nên nói gì cho phải, cô lùi một bước, đóng cửa lại.

“Vào đi,” cô nghe bác sĩ Kiều nói, “Đa Lợi sắp chết.”

Sắp chết, chỉ là một cách hình dung.

Cô lập tức đẩy cửa theo chân bác sĩ Kiều đi vào bên trong.

Tiếng chó kêu lúc to lúc nhỏ.

“Đau quá, cmn nó tôi đau quá!”

Mấy tiếng chửi tục đầy giận dữ làm Tiêu Kha Ái sửng sốt.

Bác sĩ Kiều thấy cô vậy thì quay lại hỏi. “Đa Lợi nói gì sao?”

Tiêu Kha Ái nghĩ, không thể nói là nó chửi thề được, “Nó kêu đau.”

Bác sĩ Kiều nhíu mày, bước nhanh hơn.

Sau ngã rẽ, cô bước vào căn phòng, chú corgi nằm trên tấm đệm giữa phòng, trên mặt đất có một đường dài màu nâu trắng, chắc là nó vừa nôn. Nó không thể nhấc đầu lên nổi, đôi mắt to bao phủ một tầng hơi nước, cơ thể co giật.

“… Sao lại đau thế này, trời ơi, cho tôi chết thoải mái một lần đi!”

Bác sĩ Kiều khom lưng, tiêm thuốc vào người nó.

Tiêu Kha Ái: “Anh làm gì vậy?”

Bác sĩ Kiều: “Tiêm thuốc giảm đau.”

Đa Lợi đang co giật, rên rỉ dần bình tĩnh lại, nó há miệng, nôn ra một bãi màu trắng trắng vàng vàng, bụng phập phồng dữ dội, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Đến rồi à.”

Tiêu Kha Ái không biết vì sao, mắt cô tự dưng đỏ hoe.

“Ai dà, sao mắt lại đỏ lên rồi?” Đa Lợi run run rẩy rẩy bò dậy khỏi đệm, than thở nhỏ, “Em không sao, chỉ là mẹ nó đau quá, không ai nói cho em biết tiêm thuốc kia vào thì lại nôn thế.”

“Nếu chị tới rồi thì xem như duyên phận.” Đa Lợi thở dài, “Em nghĩ có lẽ mình không gắng gượng được bao lâu nữa, có mấy lời, làm phiền chị nói lại giúp em.”

Tiêu Kha Ái nhìn thấy nó như vậy thì không thể nào từ chối.

“Em nói đi.”

Đa Lợi: “Kiều Thư Vân, anh là đồ ngốc, người nói không nghe thì lời chó nói có thể nghe hay không hả?”