Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 19




“Khúc mắc gì?” Tiêu Kha Ái hỏi nó.

Pappy: “Tương Vừng nói không biết, nó cảm giác vậy.”

“Cảm giác thế nào? Em có thể cảm nhận được sao?” Cô chọc chọc đôi tai mèo của nó, chọc đến hai lỗ tai nhòn nhọn trắng đen lắc lư.

Pappy: “Chị nuôi chó nhiều năm, nó chổng mông lên muốn ị hay không không lẽ chị không biết à? Tôi ở cùng anh ấy nửa năm, sao lại không cảm nhận được…” Pappy nói nửa chừng thì ngừng lại quay đầu qua, “Cái gì mà kêu tui chổng mông ị hả?”

Tiêu Kha Ái sửng sốt trước lời Tương Vừng, “Vậy… em nghĩ khúc mắc của anh ấy là gì?”

Pappy: “Theo cách nói của anh ấy với cha mẹ qua điện thoại, có thể là bác sĩ Kiều làm sai việc gì đó, liên quan tới việc thúc giục anh ấy kết hôn.”

Làm sai chuyện gì mà khiến một người rời khỏi quê hương?

Tiêu Kha Ái tự hỏi trong chốc lát, hơi do dự, “… Bác sĩ Kiều không làm gì phạm pháp chứ?”

Tương Vừng ngẩng lên, trợn trắng mắt nhìn cô.

Pappy: “Người ta dân trí thức, tương lai đầy hứa hẹn, ai lại đi làm việc phạm pháp?”

“Trí thức?” Tiêu Kha Ái không hiểu biết lắm về bác sĩ Kiều, phần lớn tin tức là do Pappy hỏi thăm cho cô.

Pappy: “Đúng vậy. Tốt nghiệp đại học Nông nghiệp Hoa trung, còn đi du học với tư cách nghiên cứu sinh Đại học Nông nghiệp Trung Quốc.”

Tiêu Kha Ái: “Giỏi quá.”

Cô cũng biết về Đại học Nông nghiệp Hoa Trung, dù sao thì cũng là trường đại học ở địa phương, là trường 211, so với bằng cấp loại 2 của Tiêu Kha Ái thì cô chẳng là gì. (“Dự án 221” của Trung Quốc là những trường đại học trọng điểm, có thế mạnh cũng như thành tích đào tạo vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau. Điều kiện xét tuyển của các trường đại học 211 rất khắt khe, đòi hỏi sự nỗ lực học tập không ngừng của sinh viên và chất lượng đào tạo, chất lượng đầu ra vô cùng được chú trọng.)

“Sao em biết rõ vậy?”

“Lúc đó trong phòng khám có người theo đuổi anh ấy, lén nói những việc này.” Pappy không chỉ phiên dịch mà còn diễn tả bằng hành động, bắt chước Tương Vừng liếm móng, “Đại khái ý là vậy, vừa có tiền vừa có bằng cấp cao, cổ phiếu tiềm năng như vậy tìm đâu ra?”

Nói rồi nó hừ hừ.

Pappy: “Thật nông cạn.”

Người-nông-cạn Tiêu Kha Ái đỏ mặt, tự biện bạch cho bản thân, “Cũng đâu thể nói là nông cạn, đó là trời sinh, mấy em mèo cái xinh xắn cũng ưu tiên lựa chọn những anh chàng mèo đực cường tráng mà.”

Pappy: “Nó bảo em hỏi chị, ánh mắt đầu tiên của chị khi gặp bác sĩ Kiều là ‘thấy sắc nổi lòng tham’ phải không?”

Chưa kể đến việc ấn tượng ban đầu đúng thật là vì vẻ ngoài của bác sĩ Kiều, sau đó xét điều kiện, đối với tiêu chuẩn lựa chọn kén vợ gả chồng thì bác sĩ Kiều đúng là ưu tú, ngược lại Tiêu Kha Ái tự thấy hơi tự ti.

Pappy: “Thấy sắc nổi lòng tham, hơn nữa điều kiện không tồi?”

Tương Vừng nói một phát trúng tim.

“Chị có nghĩ tới việc, chị thật sự thích bác sĩ Kiều hay là thích một người ưu tú không?”

Vấn đề này trong nháy mắt khó Tiêu Kha Ái bối rối, cô cũng không thể nói rõ ràng. Tại sao mọi người luôn thích nhớ về thời học sinh, phần lớn bởi vì lúc ấy đơn thuần, ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ hơn là vì ngoại hình đẹp, hoặc là do cảm giác, nhưng mười năm sau, những yếu tố xem xét bắt đầu xuất hiện, tình cảm không còn đơn thuần như thế nữa.

“Nói chuyện với em, đột nhiên chị cảm thấy không ổn.”

“Hồi còn đi học sao không yêu đương, để bây giờ lại gượng gạo như vậy.” Tiêu Kha Ái ôm đầu, “Có lúc chị rất ghét bản thân, vừa muốn theo đuổi tình yêu đích thực lại vừa xem xét điều kiện, sao chị lại biến thành thế này?”

Tương Vừng “meo meo” đi tới bên cạnh cô, Pappy dừng một chút, không có phiên dịch lời nó nói ngay, lát sau mới lên tiếng.

“Môi trường thế nào sẽ biến thành người thế ấy, chị rất đáng thương.”

Tương Vừng sắc bén hơn Pappy rất nhiều, luôn có thể tìm ra được chính xác vấn đề của cô, khiến cô không chỗ dung thân.

“Em thật sự là mèo à? Sao mà cái gì cũng biết thế?”

Tương Vừng dẫm móng vuốt lên đầu gối cô, bấm bấm nhè nhẹ.

Pappy: “Đừng nhìn nó chỉ mấy tuổi, kinh nghiệm sống nó phong phú hơn cả chị.”

Cuộc đời Tương Vừng có thể nói là tổng hợp nhiều bi kịch, mẹ nó cũng là mèo hoang, lúc nó mới sinh mặt không có lông, đen nhẻm rất xấu xí. Dáng vẻ như vậy lưu lạc trong giới mèo hoang cũng không nhiều, khiến nó chịu nhiều đau khổ trong kiếp sống lang thang của mình.

Pappy: “Đến lúc vào tay bác sĩ Kiều thì nó đã gần chết.”

Tiêu Kha Ái đột nhiên không biết nên nói gì, Tương Vừng ngẩng lên đối mắt với cô.

Pappy: “Thật ra chị biết nên làm thế nào, nhưng chị không dám làm thôi.”

Đạo lý thì ai cũng hiểu, Tiêu Kha Ái cũng biết, tình hình hiện giờ của cô không liên quan mấy đến việc yêu hay không, hiểu là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

“Chị muốn vẹn cả đôi đường.” Pappy chậm rãi phiên dịch lời Tương Vừng, “Trong giai đoạn này, các điều kiện của bác sĩ Kiều đều tốt, anh ấy chỉ hơn chị vài tuổi, nếu hai người thành đôi thì một mặt có thể giải quyết được vấn đề độc thân, mặt khác lại có thể chặn đứng miệng cha mẹ chị, đúng thật là giải pháp tốt nhất cho tình hình hiện tại.”

“Nhưng mà tình cảm đâu thể đẹp như mong muốn.” Tiêu Kha Ái tiếp lời.

Pappy: “Chị còn theo đuổi không?”

Tiêu Kha Ái cười, hai tay xoa xoa mặt nó, “Theo đuổi chứ, mọi việc trên đời, không thử, không nỗ lực một lần thì sao có thể biết có được như ý nguyện hay không?”

Pappy: “Vậy chị cố lên đi!”

Tương Vừng không lạc quan lắm với cô, tán gẫu một hồi thấy cô không đổi ý nên không nói thêm gì nữa.

“So với những người phụ nữ theo đuổi bác sĩ Kiều trước đây, chị cảm thấy mình có lợi thế.”

Tiêu Kha Ái ôm Tương Vừng vào ngực, lấy di động nhắn wechat cho bác sĩ Kiều.

“Chị có thể hiểu lời chó nói, sẽ có nhiều nguồn thông tin hơn. Mặc dù nói ra thì hơi đê tiện, nhưng vô hình trung có thể sàng lọc ra những người xem mắt có phẩm chất kém hoặc nói dối, phương hướng ‘tấn công’ với bác sĩ Kiều cũng chính xác hơn.”

Tiêu Kha Ái mơ hồ cảm thấy, có lẽ đây là cơ hội trong đời cô để có thể có được một đối tương ‘vừa lòng đẹp ý’.

Wechat nhắn qua một lúc, bác sĩ Kiều nhanh chóng trả lời.

[Bác sĩ Kiều: Tôi mới về đến nhà, thật sự xin lỗi, cửa sổ đóng không kín để Tương Vừng chạy ra ngoài, bây giờ tôi đến đón nó được chứ?]

Nhà có mấy đồng nghiệp nữ ở cùng, để một người đàn ông lạ như bác sĩ Kiều đến nhà không tiện lắm.

[Tiêu Kha Ái: Tôi sẽ đưa qua anh, tôi ở ký túc xá không tiện.]

Hẹn thời gian xong, Tiêu Kha Ái ôm mèo ra cửa, không dẫn Pappy theo.

Pappy: “Chị đi trả mèo dẫn em theo làm gì, cố gắng theo đuổi mà không có em đi.”

Luôn nói về chuyện thú cưng hay chuyện ép cưới cũng đơn điệu, đến lúc mở rộng đề tài nói về những thứ như sở thích này nọ. Tiêu Kha Ái dự tính xong xuôi, cô định đến nhà bác sĩ Kiều rồi ngồi trò chuyện một lát. Kết quả đi tới toà nhà số 4 thì đã thấy bác sĩ Kiều đợi ngoài cửa.

“Cảm ơn cảm ơn.” Bác sĩ Kiều vội ôm lấy Tương Vừng, vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái, “Mở cửa sổ là em chui ra ngoài ngay, em muốn làm anh sốt ruột đến chết sao?”

Kế hoạch Tiêu Kha Ái bị phá vỡ, cô lúng túng đứng một bên, cô để ý thấy quần áo bác sĩ Kiều còn chưa thay, balo trên lưng còn chưa kéo kín hết khoá.

“Ba lô của anh bị mở kìa.”

Thấy có chuyện để nói, cô nghiêng người qua, “Tôi giúp anh kéo lên.”

Cô liếc vào trong ba lô, thấy bên trong toàn sách, thoáng thấy một quyển tựa là “Bệnh lý học động vật.”

“Cảm ơn, vừa về đến nhà thì thấy wechat của cô, không kịp chuẩn bị.” Bác sĩ Kiều mỉm cười với cô, “Lúc nào có thời gian tôi mời cô ăn tối cảm ơn.”

Tiêu Kha Ái nhìn quầng thâm dưới mắt anh, không giữ anh lại. “Không có gì, không có gì, anh về nghỉ ngơi trước đi.”

Vì vậy, cô nói với bác sĩ Kiều mấy câu rồi quay về ký túc xá.

Pappy: “Sao về nhanh vậy?”

Tiêu Kha Ái nhớ tới ba lô sách của bác sĩ Kiều, cảm thán: “Có những người rất xuất sắc thật sự không phải không có lý do.”

Nói rồi cô lấy quyển “Nghiên cứu tình huống kỹ thuật an toàn phòng cháy chữa cháy” ra.

Pappy: “Không phải chị nói năm nay bỏ không thi kỹ sư phòng cháy sao?”

Tiêu Kha Ái lắc đầu, mở sách ra, “Bác sĩ Kiều ưu tú như vậy, chị cũng phải nỗ lực.”