Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 17




“Lần này thu hoạch không tồi.” Pappy đi chầm chậm bên cạnh cô, “Trò chuyện lâu như vậy.”

“Mỗi lần em nói chuyện với Lạp Lạp thời gian cũng không ít nha.” Tiêu Kha Ái ấn tay trái lên lưng nó, “Nhưng mà chị không ngờ có thể nói chuyện với bác sĩ Kiều lâu thế này.”

“Cho nên sau này có thể dẫn em đến nhà bác sĩ Kiều chơi?” Tiêu Kha Ái tính toán, “Khi nào đi thì được nhỉ? Cuối tuần?”

“Nhanh vậy lại muốn tìm đến cửa sao?” Pappy lắc lắc đầu, “Tổng kết lại chút, chị cảm thấy cảm giác của bác sĩ Kiều với chị thế nào?”

Tiêu Kha Ái luôn biết người biết ta, huống chi việc ‘thích’ này, trừ khi tính cách qua loa đại khái hoặc giả ngu, một người có thích hay không thì đều có thể nhìn ra. Ít nhất theo thể hiện của bác sĩ Kiều, có lẽ không đạt tới mức thích, cô nghĩ lại thái độ của anh, không chắc chắn lắm: “… Có lẽ có ấn tượng tốt?”

“Từ từ rồi hẵng đến.” Pappy nói, “Dù em không theo đuổi ai nhưng nhìn cách chị đối xử với những người xem mắt, chắc là không thích những người quấn lấy không buông?”

Tiêu Kha Ái cũng hiểu điều này, trái tim vẫn còn hơi hưng phấn đã hạ nhiệt ngay.

“Gánh nặng đường xa à.”

Muôn vàn suy nghĩ cũng không thay đổi được thực tế sáng thứ hai có cuộc họp sớm. Tuy không liên quan nhiều đến nhân viên mới nhận việc không bao lâu như cô nhưng vẫn phải đến sớm hơn bình thường nửa giờ, báo cáo với giám đốc bộ phận công việc của tuần trước.

Tuần trước cô làm hỏng một dự án, lần báo cáo này phỏng chừng không dễ chịu.

“Dự án lần này thất bại là lỗi của cô, nhưng tôi cũng có phần trách nhiệm.” Giám đốc bộ phận kéo cô đến góc văn phòng, “Cần kiểm tra hồ sơ mời thầu ban đầu, trách nhiệm kiểm tra là của tôi, nhưng suy cho cùng vẫn là phạm lỗi, tôi muốn trừ thành tích của cô.”

Tiêu Kha Ái tuy có hơi khó chịu nhưng không nói gì, chấp nhận sự thật. Tuy nhiên việc khấu trừ thành tích hơi khắc nghiệt, cơ bản là trừ nửa tháng tiền lương, không thể mua đồ chơi mới cho Pappy, cô nghĩ thầm.

Tay phải bị thương gây bất tiện cho việc thực hiện các công việc tiếp theo, trước đây tay còn khoẻ thì không chú ý, bây giờ chỉ còn lại tay trái mới phát hiện đến chữ cũng không thể đánh.

Giám đốc bộ phận nhìn tay cô, cuối cùng không nói gì, chỉ đưa bản vẽ thiết kế đã được tối ưu hoá đưa cho cô, so với việc đánh máy làm hồ sơ dự thầu thì công việc vẽ kiểu này cơ bản là ít đòi hỏi đánh máy bằng hai tay hơn. Tiêu Kha Ái thở phào nhẹ nhõm.

Bắt đầu làm việc, buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Tiêu Kha Ái lắc lắc cổ, đặt cơm hộp, bưng ly qua phòng trà rót nước. Kể từ lần trước gặp Uông Đan trong phòng trà nước, sau đó cô rất cẩn thận, dù sao cũng là nghe người ta khóc lóc kể lể gia đình khổ sở, lại là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đụng mặt không tránh khỏi việc hơi xấu hổ.

Kết quả, sợ cái gì thì cái đó tới.

“Uông Đan, sao gần đây chị không về nhà?”

“Tôi về làm gì? Tôi nghĩ kỹ rồi, con người chính là đê tiện vậy đó, càng đối đãi tốt với họ, thì họ càng được đằng chân lân đằng đầu. Dù sao Tiểu Bảo cũng cai sữa mẹ, tôi tăng ca không về thì họ làm gì được tôi?”

“Chị nên cứng rắn vậy từ sớm, chị cũng đã sinh hai đứa con, chẳng lẽ chồng chị còn ly hôn với chị được sao?

Tiêu Kha Ái bên ngoài lắng nghe, cô cảm thấy vui mừng khi Uông Đan phản kháng lại. Nhưng mà ngược lại, khi nào thì cô mới có thể phản kháng đây?

Cuộc trò chuyện bên trong còn tiếp tục.

“Tôi đã thông suốt, không phải chỉ vì thấy tôi không thể rời mấy đứa nhỏ được sao? Vậy tôi sẽ để họ nhìn xem, tôi có thể bỏ xuống được hay không!”

“Mẹ chồng chị thật là, đúng là chọn đúng điểm yếu, nhằm đúng vào thiên tính người mẹ với con mình mà dày vò chị.”

“Vậy nên mới nói… nhẫn tâm, kiên quyết là được.”

Nhẫn tâm? Tiêu Kha Ái bưng ly quay lại văn phòng.

Có lẽ là lần trước gay gắt quá mức nên gần đây ba mẹ cô đã kiềm chế rất nhiều, không còn thúc giục cô tiếp tục xem mắt, nhưng cô biết, đây chỉ là tạm thời, sớm hay muộn gì cũng sẽ tiếp diễn. Chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho ba mẹ cô, cô là người có tính cách không kiên quyết, ngoài việc thúc ép hôn nhân này, ba mẹ cũng không có nhiều vấn đề, thậm chí có thể nói, từ nhỏ tới lớn cô sống trong hoàn cảnh gia đình hạnh phúc.

Cho nên, mình có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm sao?

Tiêu Kha Ái tự hỏi mình.

Tất cả không cần nghĩ nhiều, rất nhanh đã có đáp án.

Cô nở nụ cười tự giễu, ánh mắt vô định dừng trên trần nhà.

“Mình chính là người nhu nhược.”

Khi Tiêu Kha Ái băn khoăn, theo bản năng cô sẽ mở wechat. Gần đây cô trò chuyện rất vui vẻ với bác sĩ Kiều, bất giác đã xem anh như một người để tâm sự, nhưng sau khi mở khoá màn hình, cô lại bỏ điện thoại xuống. Cô rất ghét tính cách gần như yếu đuối của mình trong một số khía cạnh, hơn nữa tâm tư bác sĩ Kiều không rõ, cô cũng không muốn mình trở nên mềm yếu bất lực như vậy.

*

“Nhưng trước đó biểu hiện của chị thì cơ bản là đã lộ ra rồi.” Pappy đi cạnh chân cô, chậm rãi bước trên con đường rải đá cuội nhỏ đến bồn hoa trung tâm, “Không hiểu loài người tại sao lại thích làm con đường gập ghềnh kiểu thế này, dẫm chân lên không thấy khó chịu sao?”

“Một số người nghĩ là dẫm xuống có thể chạm đến một số huyệt đạo ở lòng bàn chân, thúc đẩy việc tuần hoàn máu?” Cô không chắc lắm.

Pappy nhìn cô với vẻ mặt khó tả, giống như khi cô bình thường không có chuyện gì làm thì cho tay vào miệng nghịch lưỡi nó, “Tuy em là một con chó nhưng em cũng biết câu này là nói nhảm…”

Tiêu Kha Ái: “… Xin lỗi, chị nói xàm thôi.”

Chân mày Pappy động đậy, dường như lấy lòng mà liếm liếm tay cô.

“Chị cảm thấy mình cứ lẩn quẩn việc ép kết hôn là không thể kiểm soát được. Hễ thấy phụ nữ có gia đình phàn nàn về hôn nhân thì không thể không liên tưởng đến bản thân.” Tiêu Kha Ái cũng cảm thấy trạng thái tinh thần mình không ổn, “Nếu cứ thế này thì nói không chừng một ngày nào đó thật sự phải đến bệnh viện tâm thần ở mất.”

“Vì vậy em mới khuyến khích chị theo đuổi người khác, yêu đương đó.” Pappy nghiêng đầu, “Phần lớn áp lực của chị là từ ba mẹ mà ra, chỉ cần bên cạnh chị có người thì chắc hẳn ba mẹ chị không thúc ép quá mức.”

“Nhưng cũng phải theo đuổi được mới nói chứ.” Tiêu Kha Ái thở dài.

“Ai nói nhất định phải theo đuổi được, lấy thái độ cầm chừng mà nói, ba mẹ chị không lẽ đi kiểm tra việc theo đuổi đó có thành hay không à?” Pappy nói với cô, “Không phải như lúc chị cho em uống thuốc, em chờ chị quay đi thì phun ra, chị có phát hiện được không?”

Tiêu Kha Ái giơ tay túm cổ nó lại, “Thảo nào lúc trước em kéo dài bệnh đến nửa tháng, hoá ra toàn phun thuốc ra hả?”

“Ai da ai da, em chỉ đưa ví dụ thôi.” Pappy vẫy đuôi lia lịa.

“Nghiêm túc đi.” Tiêu Kha Ái một tay túm cổ Pappy kéo nó đứng thẳng khỏi đất, hai chân sau đứng trên đất, “Rốt cuộc là có phun thuốc ra không?”

Pappy: “Ai da ai da…”

~Meoo

Một tiếng mèo kêu rất nhỏ truyền tới.

Tiêu Kha Ái quay đầu nhìn về hướng mèo kêu.

Dưới một bụi cây thấp xanh thẫm có một chiếc đuôi màu trắng lộ ra không ngừng đong đưa.

Nghe tiếng mèo kêu, Tiêu Kha Ái hơi tiếc khi mình không nghe hiểu tiếng mèo.

Pappy nịnh nọt nghiêng đầu, bắt chước động tác của mèo dụi dụi vào tay cô “Tiếng mèo cầu cứu, đi xem nhỉ?”

Tiêu Kha Ái liếc nó, nới lỏng tay buông vòng cổ nó ra. Cô khom người đẩy lùm cây ra, trong lùm cây có một chú mèo lông đen trắng cuộn mình trong đó. Tiêu Kha Ái thấy nó hơi quen quen, nhưng vì nó đưa lưng về cô nên cô chưa nhớ ra.

Chiếc vòng cổ màu hồng của nó bị móc vào bụi cây, nó vặn vẹo giãy giụa, khi cô đẩy bụi cây ra, lông trên lưng nó dựng đứng lên, kêu to một tiếng rồi quay mặt lại.

Một gương mặt mèo rầu rĩ đập vào mắt cô.

Đây không phải là mèo nhà bác sĩ Kiều sao?