Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 15




Tiêu Kha Ái choáng váng.

Pappy chạy quá nhanh, cô chưa kịp giữ lại dây, trơ mắt nhìn chú lao đi. Bác sĩ Kiều theo bản năng che bộ phận phía trước lại, cúi gập người, mông đặt trên lưng Pappy như đang cưỡi ngựa, Pappy thắng gấp lại làm anh ngã lăn ra.

Pappy: “Chết tiệt!”

Nó kêu lên một tiếng, vội vàng chạy lại bên cạnh Tiêu Kha Ái.

Tiêu Kha Ái: “Em thật sự muốn giúp chị thoát khỏi cô đơn hả?”

Pappy: “… Này thật sự là tai nạn ngoài ý muốn, tin em đi.”

Bác sĩ Kiều lăn một vòng trên cỏ, có vẻ choáng váng, nằm trên đất một lúc lâu mới chống tay lên đứng dậy.

Thấy vậy, Tiêu Kha Ái lập tức lại gần đưa tay trái đỡ anh, mỉm cười hối lỗi. “Xin lỗi anh, bác sĩ Kiều, Pappy nhà tôi thích anh quá.”

Mặt anh không có biểu hiện gì, có lẽ vì chuyển nhà nên để tiện di chuyển, anh mặc bộ quần áo thể thao, có điều lăn một vòng trên đất nên màu đen trắng loang lổ, trên tóc còn dính mấy cọng cỏ khô, nhìn rất nhếch nhác.

Thấy anh như vậy, Tiêu Kha Ái càng áy náy.

“Có bị thương ở đâu không ạ? Xin lỗi bác sĩ Kiều.”

“Không sao không sao. Cô chú ý tay bị thương của mình kìa.” Bác sĩ Kiều đẩy tay cô ra, tự mình bò dậy, “Chó nghịch ngợm là chuyện thường, tôi cũng không bị thương.”

“Anh không đau sao?” Tiêu Kha Ái nhìn lại, “Ban nãy dây xích chó…”

“Thật sự không sao.” Bác sĩ Kiều nói, “Cách lớp quần nên trúng không nặng.”

Tiêu Kha Ái chắp tay lại, khom lưng, “Thật sự xin lỗi anh, hay là tôi giúp anh chuyển đồ nhé, không thì áy náy quá.”

Anh mở miệng định từ chối, Tiêu Kha Ái muốn lưu lại ấn tượng nên vươn tay lấy một chiếc hộp nhỏ kéo xuống. Ai ngờ cái hộp đó không lớn mà khi cô vươn tay nhấc lên… không nhúc nhích.

Bác sĩ Kiều nhìn cô, lại nhìn chiếc hộp đó, nhìn Tiêu Kha Ái đang lúng túng.

Lần này anh không từ chối, chỉ kéo một cái lồng đưa cô. “Cầm cái này đi, cái này nhẹ hơn.”

Tiêu Kha Ái cười, nhận lấy cái lồng.

Loại lồng này dùng để nhốt thú cưng, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thấy một góc chăn có một con mèo trắng nhỏ.

Khi cô cầm cái lồng lên, bên trong phát ra tiếng — “Meooo~”

“Mèo nè!” Tiêu Kha Ái hưng phấn, tuy cô nuôi chó nhưng với đám mèo con lông xù xù cũng không thể kháng cự nổi, cô hỏi: “Tôi có thể sờ nó không?”

“Được chứ, nhưng mà không phải mèo ngoại.” Bác sĩ Kiều liếc nhìn chiếc lồng trên tay cô, khi nhắc đến mèo, nụ cười trên mặt anh sâu hơn.

Đúng là chủ khi nhắc đến thú cưng thì người lạnh nhạt nhất cũng lộ cảm xúc thật của mình.

Tiêu Kha Ái mơ hồ nhận ra bí quyết để kéo gần quan hệ với anh hơn, “Pappy của tôi là chó cỏ. Nhìn nó giống Shiba Inu vậy thôi, chứ lúc tôi mới nhặt được nó thì gầy gần như da bọc xương.”

“Tương Vừng nhà tôi là do khách gửi nuôi, sau này lại bỏ luôn, tôi thấy thương nên mang về nuôi.”

“Tương Vừng?” Tiêu Kha Ái nghe thấy tên nó thì bật cười, “Tên rất thú vị.”

“Còn phải nói.” Có lẽ nhớ đến chuyện buồn cười, bác sĩ Kiều cười nhìn cô, “Lúc đó tôi đang ăn mì khô nóng hổi, nó thò đầu khỏi lan can nhìn tôi chăm chăm, nước miếng chảy ròng ròng.”

Nói đến Tương Vừng, anh nói nhiều hơn không ít, thậm chí còn đưa tay lên diễn tả ở cằm.

“Anh nói làm tôi tò mò về Tương Vừng của anh quá.” Tiêu Kha Ái đặt lồng xuống vì một tay bất tiện, “Chắc là rất đáng yêu…”

Nói được nửa chừng, cô đã đối mắt với chú mèo trong lồng.

Con mèo này có màu lông trắng – đen bình thường, nhưng trên mặt có vài mảng lông đen rất độc đáo, những vệt lông đen này bao quanh mắt nó, cái mũi hồng hồng còn điểm một bệt đen, mấy vệt đen này hợp thành khuôn mặt chú mèo vô cảm này như đang rất buồn bã, y như icon buồn thảm, tuy không thể nói là đẹp nhưng nói xấu thì lại rất đặc sắc.

Cô nhìn qua, suýt tí bị cái gương mặt biểu cảm của nó chọc bật cười. “Tương Vừng rất đặc biệt.”

“Đương nhiên.” Bác sĩ Kiều vói một ngón tay vào, nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tương Vừng, “Rất đáng yêu.”

“Meo~” Tương Vừng kêu, nghiêng đầu cọ cọ tay anh.

Tiêu Kha Ái chợt nhận ra một vấn đề, cô không hiểu được tiếng mèo. Siêu năng lực của cô mất rồi?

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn Pappy.

Pappy: “… Chị nhìn em chi?”

Chỉ là nghe không hiểu mèo nói, Tiêu Kha Ái thấy hơi tiếc nuối.

“Tuy gọi là Tương Vừng nhưng đôi khi thuận miệng tôi cũng kêu nó là Dầu mè.” Bác sĩ Kiều thu ngón tay lại.

Tiêu Kha Ái khom lưng, nghịch cái lồng.

“Dầu mè, Dầu mè~”

Con mèo hơi quay đầu nhìn lướt qua cô, những mảng lông đen trên mặt nó động đậy theo mấy cọng râu làm mặt nó càng thêm buồn bã.

Ánh mắt lướt qua cô, nhanh chóng chuyển qua Pappy cạnh cô.

“Meo meo~”

Pappy chợt xù lông lên, “Nó chửi em!”

Tiêu Kha Ái: “???”

Pappy sủa “gấu’ lên một tiếng, đi thẳng tới trước lồng.

Pappy: “Nói ai là chó ngốc hả?”

Pappy: “Bắn ngược lại bắn ngược lại bắn ngược lại!”

Tiêu Kha Ái: “…”

Cô yên lặng vòng tay ôm cổ Pappy, kéo nó qua một bên.

Pappy: “Nói ai hả? Tất cả bắn ngược lại!”

Nó vừa vùng vẫy vừa nhìn cô, “Chị còn không giúp em! Cảm tình mấy năm nay của chúng ta chẳng lẽ không bằng một con mèo mới gặp không bao lâu hả?”

Tiêu Kha Ái: “…”

“Pappy sao vậy?” Bác sĩ Kiều nhìn qua.

Tiêu Kha Ái chần chừ một lúc, “Không có gì, Pappy nhà tôi rất thích Tương Vừng của anh nên hơi kích động. Tính nó là vậy, rất nhiệt tình.”

Pappy há to miệng: “Chị nỡ đối xử với em như vậy?”

“Pappy đúng thật là rất nhiệt tình.” Bác sĩ Kiều rũ rũ quần áo dính cỏ khô, còn xoa xoa đầu nó, “Được rồi, ở nhà có phá đồ không?”

“Không đâu, đừng thấy nó nhiệt tình vậy thì tưởng là quậy, ở nhà rất ngoan.”

Nghe vậy, Pappy đang tức giận đến mức không thèm vẫy đuôi bỗng đứng thẳng người lên, giơ một chân về phía bác sĩ Kiều.

Bác sĩ Kiều: “Đây là ý gì?”

Pappy: “Không phải con mèo ngớ ngẩn kia nói chủ nó rất thích niết chân nó sao? Em sẽ hy sinh vì chị.”

Tiêu Kha Ái: “… Nó cho anh niết chân nó.”

“Thật sao?” Nghe có thể niết chân nó, giọng bác sĩ Kiều vô thức cao lên, lập tức nắm chân nó nắm nắm xoa xoa, vẻ thích thú không thể buông tay, “Pappy nhà cô thật thông minh.”

“Còn phải nói.” Pappy nhìn về phía cái lồng, “Mày nói đúng không, con mèo kia?”

Vừa dứt lời, trong lồng truyền ra tiếng ‘hứ’.

Pappy là chú chó cực am hiểu nhìn sắc mặt người khác, hếch mũi lên.

“Bác sĩ Kiều là người mê chó, chuyện này rất dễ xử.” Pappy giở hết thủ đoạn làm nũng, giả vờ đáng yêu ra, mãi đến khi ánh mắt bác sĩ Kiều không thể dời khỏi người nó, anh thay đổi thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn chủ động mời cô sau này có thời gian thì đến nhà anh chơi.

Đây là yêu ai yêu cả đường đi sao? Tiêu Kha Ái nghĩ.

Ngay từ đầu cô đã có ý định này nên mới lên tiếng hỗ trợ dọn nhà, nhưng mục đích đạt được lại còn có cả tương lai, lúc này lại lo lắng Tương Vừng với Pappy đánh nhau.

“Yên tâm, em không phải loại chó không biết chừng mực.” Như nhìn ra ý nghĩ trong đầu cô, “Tương Vừng cũng nghĩ vậy, bây giờ thời đại chó mèo văn minh, ‘động khẩu tuyệt đối không động thủ.”

Tiêu Kha Ái đã hơi dao động, nhưng lý trí đã nghiêng về hướng bác sĩ Kiều.

Mười phút sau, cô vào nhà mới bác sĩ Kiều.

Tương Vừng được thả từ lồng ra, nó với Pappy mỗi đứa chiếm một góc xa nhất phòng khách, nhìn nhau từ xa.

“Trong nhà hơi bừa bộn.” bác sĩ Kiều dọn sơ ghế sô pha, “Người dọn nhà tôi gọi lát nữa mới đến.”

“Không sao không sao.” Tiêu Kha Ái lén nhìn xung quanh, vừa giúp dọn dẹp.

“Meo!” Tương Vừng kêu to.

Tiêu Kha Ái không hiểu tiếng mèo, đưa mắt nhìn Pappy cầu giúp đỡ.

Pappy: “Nó hỏi chị có phải thích bác sĩ Kiều không?”

Ngay cả mèo cũng nhìn ra được sao? Tiêu Kha Ái hơi đỏ mặt.

“Meo meo meo!” Tương Vừng kêu mấy tiếng.

Pappy: “Nó nói, nếu nó bất tử thì cuối cùng chị chỉ có thể làm phi*.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói: Chú thích là từ Internet, nguồn gốc là “Chân Hoàn truyện”.

Mỏng: Tui không coi phim này nên không biết là sao để giải thích luôn. Bạn nào biết nguồn gốc câu này giải thích giùm tui nha.