Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 12




Những hình ảnh tiếp theo dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng, cô phát hiện mình không còn cảm giác, không thấy đau, không thấy khổ sở, không cảm giác được gì cả.

Những tiếng la hét, tiếng khóc như được che kín trong lồng, tựa như gần bên tai mà lại như rất xa xôi.

Cô ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay mình, nhìn máu trên đất ngày càng nhiều, sau đó có người dùng khăn lông bịt chặt tay cô lại, đẩy lên cáng, đẩy lên xe cứu thương.

Không thể tưởng tượng được lần đầu tiên trong đời cô lên xe cấp cứu lại theo cách này.

“Thanh niên bây giờ sao lại bốc đồng vậy chứ.”

Tay cô bị mở ra, hai người bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh cô, dùng nước muối rửa miệng vết thương trên lòng bàn tay cô.

Tiêu Kha Ái chớp chớp mắt, cố gắng lấy lại suy nghĩ.

“Không biết, nhưng đầu óc chợt trống rỗng, khi định thần lại đã cầm phích nước ném xuống.”

“Này, đừng khóc.” Bác sĩ nhìn cô.

Lúc này Tiêu Kha Ái mới phát hiện hoá ra mình đang khóc.

Cô khóc không thành tiếng, tựa như muốn đem tất cả những nỗi uất ức, buồn bực trong thời gian này khóc hết ra. Khóc đến mức khi kim tiêm thuốc tê để khâu không cảm nhận được đau đớn.

“Có gì thì từ từ nói với người nhà.” Bác sĩ đeo khẩu trang thở dài, cuối cùng chỉ nói một câu này.

Sau khi bùng nổ cảm xúc, cảm giác mệt mỏi kiệt sức ập tới, cô đột nhiên thấy rất mệt mỏi, loại mệt mỏi này không chỉ về thể xác mà phần nhiều là vì tâm lý. Cô bỗng mất hứng thú với rất nhiều thứ.

“Ái Ái…” Mẹ cô đứng ở hành lang bệnh viện, lưng hơi khòm, mắt đỏ hoe, nhìn cô rồi lại thu hồi ánh mắt, giơ tay muốn đỡ cô.

Ba cô đứng yên lặng phía sau, không nói lời nào, nếp nhăn khoé mắt dường như sâu hơn.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Kha Ái cảm thấy hết sức bất lực, chán nản.

“Ái Ái.” Mẹ Tiêu nhẹ nhàng kêu tên cô, như sợ hơi lớn tiếng sẽ làm cô vỡ tan, “Ba mẹ… không phải muốn ép con.”

“Hai người không phải ép con thì thế là cái gì?” Khoé mắt Tiêu Kha Ái cay sè, cực kỳ chua xót, “Hai người muốn gì? Rốt cuộc là muốn cái gì?”

Mẹ Tiêu há miệng, nước mắt rơi xuống, rất lâu mới phun ra một câu.

“Chúng ta muốn con hạnh phúc.”

“Ha?” Tiêu Kha Ái bật cười, như thể nghe thấy một trò đùa, cô giơ bàn tay bị băng kín, “Hai người nghĩ bây giờ con có hạnh phúc không?”

Mẹ Tiêu không lên tiếng, chỉ cau mày, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, người bà run run, yên lặng nhìn cô, nước mắt chảy không ngừng, ánh mắt lướt từ lòng bàn tay cô rồi lại rơi xuống, không nói một lời.

Đây là chuyện không thể nào nói thông suốt được.

Tiêu Kha Ái hạ tay xuống, lắc đầu, lẩm bẩm: “Quá chán nản, thật sự quá chán nản.”

Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc bằng việc nhượng bộ tạm thời của một bên, lần này cũng không ngoại lệ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Kha Ái đưa Pappy quay về ký túc xá.

Tay bị khâu, không thể lái xe được nên trong thời gian ngắn không cần phải về nhà. Tiêu Kha Ái nghĩ vậy thì bất giác thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể thả lỏng một thời gian.

Pappy luôn lầm bầm lẩm bẩm ồn ào trở nên yên tĩnh, luôn theo sát cô từng bước, nhắm mắt theo đuôi cô.

“Em nói gì đi.” Tiêu Kha Ái nằm trên giường, “Chị cần người nói chuyện.”

Ba mẹ không thể nào nói nổi, đồng nghiệp không đủ thân, mâu thuẫn gia đình không thể giải quyết, bạn bè phần lớn đều kết hôn sinh con, chỉ còn tã sữa, nào có thời gian rảnh mà nghe cô than vãn nọ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, thế mà chỉ có một con chó có thể nói được những tâm tư trong lòng.

“Cảm xúc của chị giờ đã ổn chưa?” Pappy hỏi nhỏ cô.

“Chị nghĩ xem như ổn. Thành thật mà nói, chị không ngờ mình lấy phích nước mà ném xuống.” Cô cười cười, “Kết quả còn tự làm mình bị thương.”

Pappy: “… Em không biết an ủi chị thế nào, nhưng vẫn hy vọng chị lạc quan lên một chút.”

“Chị cũng vậy, thôi cứ cố hết sức mình đi, nhưng mà trút hết ra ngoài cũng tốt, tránh việc nghẹn lâu sinh bệnh.” Tiêu Kha Ái dừng lại, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Một người đã quen giữ mọi thứ trong lòng, khi cần lại không biết nói thế nào cho hết.

“Muốn ra ngoài dạo một vòng không?” Pappy đề nghị, “Mỗi lần em không vui thì đi ra ngoài chạy một vòng là ổn.”

Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ, ngồi dậy. “Cũng được.”

Cô đi lấy dây dắt chó, phát hiện Pappy đi khập khiễng.

“Chân em sao vậy?”

“… Có thể hôm qua lúc phích nước vỡ bị bỏng một ít.” Pappy rụt chân lại, “Nước nóng bắn lên.”

Tiêu Kha Ái mắng thầm trong lòng, nhanh chóng ngồi xuống kéo Pappy về phía mình, giơ chân sau nó lên. Hôm qua cảm xúc bộc phát, ném vỡ phích nước không nghĩ nhiều, chân sau nó đã bị phồng lên thành bong bóng nhỏ, trên đó còn dính những mảnh nhỏ màu bạc, là mảnh vỡ lớp lót bên trong phích nước.

“Đi bệnh viện.”

“Chị có ổn không?” Pappy nhìn bàn tay băng bó của cô.

“Em đừng chạy loạn là được.” Tiêu Kha Ái dùng tay còn lành bế nó lên, dù sao nó là chó cỡ trung, bế lên vẫn phải dùng sức.

Một đường vất vả, cuối cùng xem như ôm được Pappy đến phòng khám.

“Pappy bị sao vậy?”

Nửa tháng cô đến ba lần, nhân viên tiếp tân quen mặt.

“Chân sau bị bỏng.” Tiêu Kha Ái giơ bàn tay bị thương lên, “Tôi không thể đè nó lại được, đến lúc đó nhờ các cô giúp giùm.”

Tay phải cô bị thương nên điền thông tin đều do y tá làm giúp, mấy người còn lại ôm Pappy đến phòng khám bên trong. Trùng hợp là bác sĩ khám hôm nay là bác sĩ Kiều.

“Lần này lại là vấn đề gì?” bác sĩ Kiều nhíu mày.

“Bị bỏng.” Y tá ôm Pappy để lên bàn.

Bác sĩ Kiều cúi đầu vạch lớp lông chân sau Pappy ra, “Sao lại có vụn thuỷ tinh, sao nó lại bị bỏng?”

Tiêu Kha Ái không muốn nói cho người ngoài biết việc nhà mình, chần chừ một lúc, “Trong nhà xảy ra ít mâu thuẫn, tôi sơ ý làm vỡ phích nước nóng.”

Tầm mắt Bác sĩ Kiều nhìn lướt qua cô, liếc qua bàn tay phải của cô. Tiêu Kha Ái theo bản năng rụt tay giấu ra sau lưng.

Bác sĩ Kiều: “Cạo sạch lông trước đã.”

Tiêu Kha Ái thực sự sợ anh sẽ hỏi thêm, tuy không có ý định tiến tới nữa nhưng đối mặt với người từng có ấn tượng tốt, cô không muốn bày ra vẻ chật vật của mình.

“Sau này cẩn thận hơn.” Bác sĩ Kiều không ngẩng đầu lên, dùng nước muối sinh lý rửa sạch chân sau Pappy, “May mà xỉ thuỷ tinh không rơi vào miệng vết thương.”

“Vâng vâng.” Tiêu Kha Ái hối hận vì mình xúc động mà ném vỡ phích nước làm bị thương chân chú chó mình.

Ngay khi cô đang nói, điện thoại trong túi cô đổ chuông. Số máy xa lạ, nhìn có vẻ hơi quen quen, Tiêu Kha Ái tưởng điện thoại công việc, bắt máy.

“Là Tiêu Kha Ái đúng không? Trưa nay cô có thời gian không? Tôi xem thông tin ba cô đưa, cô làm việc ở công viên phần mềm đúng không? Có một thanh niên làm trong công viên phần mềm, hai người có thể ra ngoài gặp mặt…”

“Bùm”

Lý trí vốn đang bị tra tấn chịu đủ dày vò lại lần nữa bấp bênh muốn sụp đổ.

“Tôi nói cuối tuần không có thời gian!” Cô không khỏi nâng cao tông giọng, “Các người có thể buông tha tôi được không!”

Nói rồi cô cắt ngang điện thoại, thở hổn hển, người run lên.

“… Cô có ổn không?”

Tiêu Kha Ái định thần lại, bác sĩ Kiều nâng chân sau Pappy lên, nhìn cô.