Chương 35 : trao đổi
Gia tộc họ Triệu một trong các gia tộc có sức ảnh hưởng lớn đến tông môn hiện tại họ đang triệu tập một cuộc họp lớn .
Một tên đập mạnh xuống bàn giọng nói từ hắn vẻ bực tức giống như ai vừa mới xúc phạm mình ánh mắt hắn giống như một con dã thú vô nhân tính hắn nhìn về phía mọi người nói :
" Dám động vào nhà họ Triệu trừ khi hắn muốn c·hết rồi bây giờ cứ tìm người g·iết hắn g·iết xong ta trả tiền " .
Một người phụ nữ đứng tuổi trung niên nhưng vẫn có nét đẹp của tuổi già nhìn tên vừa nói với ánh nhìn khinh thường bình tĩnh nói :
" ngươi muốn c·hết sao trận đồ sát kia chưa thảm à ngươi lên nhớ tại sao hạt giống kia tự nhiên có quân số chắc chắn được tông môn đưa cho . Nếu bây giờ còn như lần trước toàn môn lại biến thành một khu lọc hạt giống ".
Người đàn ông nghe xong càng ngày càng trở tức giận hơn hắn gào lên như một loài dã thú :
"C·hết tiệt mẹ nó nếu như không phải tên kia liên minh với chính tông làm sao đến độ như thế này" .
Người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí cao nhất gõ ghế nhìn đằng về phía hai kẻ đang cãi nhau hắn bình tĩnh nhìn ra đằng trước nói :
"nếu tông môn đã muốn cắt ảnh hưởng của tộc ta lên ngoại tông vậy thì chúng ta cứ làm theo đi còn chuyện còn lại nhớ mang Triệu Minh về cho ta . Tất cả bây giờ giải tán đi hết đi ".
Người đàn ông trung tuổi nhẹ rời khỏi chiếc ghế đi lang thang tại một khu vườn ngập hoa đang không ngừng tỉa hoa một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện .
" Ngươi muốn gì mới thả được Triệu Minh về ".
Thanh niên trẻ tuổi bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên cười cười đáp lại .
" chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ta quân của hắn là do kí kết ấn nô với một gia tộc bại trận lên có được ".
Người đàn ông trung niên vẫn cặm cụi làm công việc của chính mình trong khu vườn nói :
" nếu chuyện này không liên quan tới ngươi vậy thì ngươi đến nơi này làm gì " .
Thanh niên trẻ tuổi ánh mắt sâu hoắc nhìn vườn hoa đáp lại .
"tuy chuyện này không liên quan tới tông môn nhưng chúng ta vẫn muốn lợi ích từ bên trong".
Nói xong thanh niên trẻ tuổi liền đi mất người đàn ông trung niên liền phá lên cười lớn .
" thế mà bảo không liên quan biết đâu lợi dụng được thằng nhóc kia " .
Một kẻ khác lại đột ngột suất hiện trong khu vườn người đàn ông trung niên giống như đã biết trước nói :
" Nhớ mang Triệu Minh về còn giá phải trả tùy nếu cao quá thì để hắn c·hết trong chính sự ngu đần của mình đi ".
Trần Long hiện tại đang ở trong một căn hầm trước mắt hắn là hai người đang bị trói một kẻ trông tơi tả lúc nào cũng thể c·hết một kẻ thì trông tiều tụy vô cùng . Nhìn vào mấy tên đằng trước Trần Long hài lòng cười cười .
" có lẽ sắp có một vụ trao đổi giá trị của các ngươi không biết là được bao nhiêu đây " .
Người thanh niên trẻ tuổi rốt cuộc tỉnh lại lắc đầu nhìn bốn phía xung quanh căn hầm hắn nhau mày nói với một giọng điệu tự tin :
" ngươi bây giờ cần gì tất cả gia tộc của ta sẽ đáp ứng được ".
Trần Long nhìn nhìn một chút rồi hắn đột cười phá lên khiến cho hắn chảy cả nước mắt .
"ngươi tưởng ta là kẻ chủ mưu sao thật sao vị đại nhân tạo ra kể hoạch này là một vị khác ta chỉ phụ trách một chút công việc vặt thôi ".
Người thanh niên nhìn đứa bé đằng trước bình tĩnh suy đoán " Ta đã đoán sai rồi sao ".
Hắn chưa kịp đoán ra được cái gì thì Trằn Long đã chạy đi mất không để hắn chờ quá lâu một người khác hoàn toàn xa lạ trên mặt đeo mặt nạ hình con rồng bước vào . Thanh niên nhìn kẻ trước mắt bình tĩnh phán đoán " có lẽ hắn mới là chủ mưu thực sự ".
Kẻ vừa bước vào đánh giá một lượt một lượt căn phòng .
" Ừ không có sai vậy là ngươi chính Triệu Minh, giá trị của ngươi có lẽ sẽ giúp ích trong việc loại bỏ ảnh hưởng đến ngoại tông đấy . Chung quy mấy tên thiếu gia đều là đồ con lợn ".
Nói xong hắn liền đi để lại cho một mình Triệu Minh vừa tức giận vừa suy ngẫm bước ra ngoài Nguyễn Long đã quỳ xuống trước mặt Trần Long gật đầu Trần Long nhìn về cánh cửa trước mắt mỉm cười nói :
" Bây giờ ngươi sẽ làm bù nhìn để mọi người biết rằng ngươi là kẻ đứng đầu không phải ta ngươi hiểu chưa ".
Nói xong hắn liền đưa cho Nguyễn Long một tờ giấy cầm xong Nguyễn Long nhìn người chủ trước mắt rồi gật đầu đi mất .
Trần Long nhìn cũng đoán ra được phần nào . Hắn không muốn quấy vào vũng đục giữa gia tộc và tông môn . Đi lên khỏi hầm liền băng qua một cánh rừng đi lòng vòng khắp nói hắn mới bước về nhà . Dù sao tên Triệu Minh kia sẽ được người của tông môn canh gác lên an toàn hơn hắn nhiều .
Bước đến trong nhà Trần Long mỉm cười nhìn người trẻ tuổi hắn lại gần ngồi xuống nói :
" Món quà của tiểu nhân gửi cho tông môn không tệ chứ ".
Thanh niên nhìn Trần Long thật sâu một lúc rồi mới gật đầu nhìn một chút khí trời hôm nay Trần Long liền thở ra một hơi . Thanh niên trẻ tuổi không nói gì vẫn ngồi đấy đến một lúc sau mới đứng dậy trên tay hắn vứt ra lệnh bài có hai chữ chữ long sát .
" Đây là tấm bài điều động lực lượng cũng chính là phần thưởng của ngươi lần này ".
Trần Long nhìn người thanh niên trẻ tự nhiên hắn mỉm cười lá rơi xào sạt đưa tay cầm ấn kí cũng như ném nô lệ ấn ra cho người thanh niên kia cả hai nhìn nhau giống như biết rõ tất cả đến một lúc sau cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi gật đầu.
Trần Long nằm ườn ra ghế đôi mắt hắn bình tĩnh đến mức đáng sợ đôi mắt màu nâu của hắn đang thưởng thức không ngừng bắt chọn bầu trời trong xanh đôi lúc có một đám mây đi qua . Trong đầu hắn nghĩ tại sao người lớn lại không ngừng chạy theo không ngừng cố với lấy một thứ mình đã đủ rồi mà không chịu sống chậm lại để cảm nhận những thứ xung quanh những thứ thiên nhiên ban tặng cũng không nghĩ nhiều hắn mỉm cười mãn nguyện rồi bật dậy đi vào trong phòng.
Trong một căn phòng hiện tại có 9 kẻ đang nằm liệt giường không cử động nổi hắn thở dài nhìn thật kĩ mấy tên kia hắn không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi ra ngoài dù sao hắn cũng lên bắt đầu chuẩn bị cho võ đài.
" Đến ngày kia có lẽ là bắt đầu rồi có lẽ bây giờ lên làm nốt thôi ".
Trần Long cầm lệnh bài lên bắt đầu sắp xếp cũng như chuẩn bị luôn hắn nhìn một chút về bầu trời trong xanh không uống rượu có lẽ là có lỗi với chính mình rồi lững thững bước đi nhìn thấy một tửu lâu liền bước vào trong mùa hai vò rượu một lúc sau hắn lại cầm một hai vò rượu bước ra đi ngược với dòng người xung quanh nhưng hắn cũng mặc kệ hắn cứ đi ngược với dòng người ấy cho đến khi thoát khỏi dòng người hối hả .
Uống được hết hai vò Trần Long liền quay về nhà với những bước chân đã lảo đảo đến qua một gốc cây lại nhìn lên trời tuyệt diệu kia cũng không nghĩ nhiều hắn mỉm cười liền bật một phát lên cây nằm trên đó bắt đầu làm một giấc . Hắn đột nhiên ngồi dậy không ngừng lắc đầu vì cơn đau do say rượu hắn từ từ mở mắt thì phát hiện ra hắn đang ở một nơi khác hắn không nhăn mày suy luận cuối cùng hắn kết luận hắn bị trả thù rồi nhìn vào bốn bức tường xung quanh không có một cái gì cả nhìn ra cánh cửa như đang đợi trờ điều gì đó .
Hắn hiện tại đang không ngừng tức giận với chính bản thân của mình đến tận hai lần hắn bị chính cảm xúc của mình điều khiển thật sự hắn bị điên mất thôi khi uống rượu say đến nỗi mất đi ý thức .
" Không đúng chắc chắn ta không thể bị cảm xúc điều khiển như vậy có lẽ nào là do ảnh hưởng đến từ dục vọng giới còn sót lại hay chính công pháp ta mang về sẽ là một giềng xích trói chính ta lại ".
Một cơn đau tự nhiên loé lên trên đầu hắn lắc lắc đầu mấy phát mới khiến nó . Ngơ ngắc nhìn xung quanh một lúc hắn mới có thể bắt đầu suy nghĩ tiếp.
" Tại sao ta lại uống rượu nhiều như thế này rõ ràng nơi đây quá nguy hiểm không giống dục vọng giới lần sau ta sẽ không uống nhiều như thế này nữa ".
Nói xong hắn không ngừng trách mắng bản thân khi đã quá coi nhẹ nơi này . Một ánh mắt theo dõi hắn nhìn một chút nó cười cười .
Một thân ảnh nhỏ con từ từ bước vào bên trong căn phòng nhìn ra đằng trước Trần Long phát hiện nó chính là con nhỏ mà hắn chiến đấu vào tối hôm trước.
Con bé đó nhìn Trần Long với vẻ cười đểu .
" Đấy ta bảo rồi kiểu gì chúng ta sẽ gặp nhau mà ".
Trần Long nhăn mày nhìn cô bé đằng trước nhìn một chút cuối đầu xuống rồi hắn bật hết tốc lực định lao lên thì hắn bất lực lao người đập người xuống đất .
" Thất tịch chỉ của ta hiệu nghiệm phết do môn công pháp của ngươi ta cũng không dám dùng độc dược đấy ".
Trần Long ánh mắt đầy giận dữ một lúc rồi đổi sang hiền hoà hắn cố gắng bò đến chân váy nói :
" Chị à chị có thể thả em đi được không ạ . Nhà em còn nhiều việc lên phải về sớm ".
Cô bé ánh mắt hứng khởi mỉm cười nhìn Trần Long rồi nói :
" Thật sự ngươi nói thế hay trong lòng ngươi nghĩ khác ".
Trần Long vẫn đang cố nhìn xung quanh được một lúc hắn mới mở miệng nói :
" Thế chị muốn em làm gì ".
Cô bé nhìn một chút xung quanh lại nhìn ra đằng trước đột nhiên mở miệng cười.
" Không có gì ngươi về đi ".
Trần Long liền gật đầu cố đứng dậy bước ra ngoài thứ trước mắt khiến cho hắn bật ngửa . Một vùng không gian khác bên trên có tận hai mặt trăng . Hắn không nói nhiều lập tức quay trở lại trong phòng hắn rút kiếm xoay người dùng hoa nở chém nhưng chưa kịp chạm hắn lại co người ngã xuống dưới đất .