Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thế Gian Kịch

Chương 16: âm mưu trồng chất âm mưu hạ




Chương 16: âm mưu trồng chất âm mưu hạ

Trần Long đang ngồi tu luyện có một kẻ đến gõ cửa kêu là mang đồ ăn tới. Trần Long bắt đầu mở mắt đứng dậy ra mở cửa nhìn kẻ phía trước Trần Long mỉm cười nói hiền từ :

" Tỷ có thể giúp đệ gọi thành chủ được không ".

Nô tỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu quay đi để lại khay thức ăn Trần Long liền cầm lấy mang ra bàn đá để ngoài sân bắt đầu ăn.

Được tầm một lúc thành chủ liền xuất hiện trước mặt hắn Trần Long mỉm cười nói:

" Đại nhân mời ngồi".

Thành chủ cũng gật đầu ngồi xuống. Trần Long nhìn Nguyễn Hải một chút rồi ăn tiếp . Thành chủ cũng không nói gì sau khi ăn xong Trần Long lau mồm nói:

" Làm thế nào để một con chim thoát khỏi cái lồng ".

Thành chủ cười lên nói lại :

" Chim tác dụng không phải làm đẹp sao, nhiệm vụ của nó là phục vụ cho chủ nhân của nó".

Trần Long lại nói tiếp :

" Con chim sẽ bay đi mất khi có cơ hội dù sao chủ nhân của nó bắt bằng vật lý không phải bằng tình cảm".

Nguyễn Hải cười đùa hắn nhìn Trần Long .

" Thì đã làm sao chỉ còn cần một sợi xích ở chân, dù cho nó như thế nào đi nữa muốn hay không muốn vẫn phải hót vì đó là trách nhiệm và nhiệm vụ của nó ".

Trần Long đáp lời :

" Con chim đang hót hay con chim đang gào thét làm sao mà hiểu được . Còn trách nhiệm của nó thì ai là người tạo ra ".

Nguyễn Hải lại nói tiếp :

"Chẳng cần biết nó ra làm sao không phải chỉ cần biết rằng nó hót hay nó đẹp vậy là được . Về phần trách nhiệm thì do người mạnh hơn tạo ra ".

Trần Long cười cười.

" Chung quy lại vẫn là kẻ yếu hiến dâng tài năng của mình cho kẻ mạnh cho đến khi kẻ yếu lại thành kẻ mạnh . Một quy tắc bắt buộc và luân chuyển".

Nguyễn Hải cười lớn.

" Có lẽ là như vậy đi nếu ngươi không hiến dâng cho kẻ mạnh thì hiến dâng tập thể kẻ yếu và nhưng kẻ yếu ấy lại hiến dâng cho kẻ mạnh".

Trần Long lại cười lớn nói :

" Thế đại nhân biết kẻ mạnh nhất phục vụ cho cái gì không ".

Nguyễn Hải cười to.

" Đã là kẻ mạnh nhất thì cần gì phải làm cho kẻ khác ".



Trần Long lại lắc đầu .

" Có đấy kẻ mạnh thì phục vụ cho chính thứ mình thích ".

Nguyễn Hải cười phá lên khiến rơi cả nước mắt, nhìn thằng bé đằng trước hắn nói :

" Quả thật đúng là như vậy cuối cùng thì kẻ mạnh lại phục vụ cho chính dục vọng của mình".

Sau đó thành chủ liền biến đi mất Trần Long vẫn ngồi ngoài sân . Ánh mắt của hắn lúc này trầm xuống rồi lại dãn ra . Trần Long híp mắt lớn hắn nhìn lên bầu trời nói :

" Quả thật thế gian như kịch tất cả đều là con rối không ai thoát được".

Có lẽ sau khi thoát khỏi đây hắn lại làm con rối cho một thứ khác. Vừa đi vừa hát cho đến khi vào phòng nhìn ngoài trời đã sắp đổ mưa hắn cười thật sự trong lòng loài chim thật số khổ.

Lại nhìn vào lòng bàn tay nhỏ bé của hắn hắn cười cười. Trời bắt đầu đổ mưa cơn mưa như lạnh buốt nhưng lòng người vẫn lạnh hơn.

Ngồi lại trên giường nhắm mắt lại đợi trờ thời gian . Lúc này toàn bộ lính xung quanh tiểu viện đều ngay tức khắc rút lui .

Một tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói yếu ớt vang lên.

" Có ai ở nhà không trời mưa lạnh quá có thể cho cháu vào được không ".

Giọng nói non nớt yếu đuối từ một cô bé trẻ. Trần Long ngồi trên giường mở mắt ra ánh mắt hắn lúc này trở lên lạnh băng . Sau đó hắn rút cái ô ở trong góc nhà ra từ từ mở cửa đi đến lại gần cổng chính.

Trần Long cười thầm.

" Nguyễn Hải cái gì cũng đoán được nhưng lại không đoán được ta lại biết hoả thuật thật là chán nản ".

Sau đó hắn liền ra mở cửa. Mở cửa nhìn thấy cô bé trang phục bình thường có thể nói là rách nát khuôn mặt lại xinh xắn đáng yêu. Trần Long liền mỉm cười mở rộng cánh cửa ra nói:

" Này ngoài trời mưa to lắm thôi muội vào trong nhà đi ".

Đứa bé ấy liền gật đầu rồi cầm vào mém áo của Trần Long ngoài đằng xa có một người nhìn thấy tất cả rồi chạy ngay ra chỗ phòng của Nguyễn Hải báo cáo :

" Thưa đại nhân có thể bắt đầu kế hoạch rồi ạ tầm hai canh giờ nữa người nhà sẽ đi tìm ".

Nguyễn Hải gật đầu.

" Tất cả đứng cách xa chỗ đấy ra chỉ cần Trần Long có ý định mang xác bỏ trốn lập tức bắt lại không cần chờ đợi ".

Còn trong tiểu viện lúc này đang có một cái xác chân tay đã lạnh lẽo bị bóp nát cổ trên cánh tay cái xác liền cầm một con dao . Trần Long vẻ mặt lạnh lùng một tay cầm ô một tay cầm xác phi nhanh vào trong nhà xí . Đến miệng hố không chần chừ Trần Long liền nhảy xuống hố đạp một phát vào vách rồi nhảy vào một chỗ không giống dính chất thải . Trần Long liền lấy củi đã chuẩn bị sắn rồi chuẩn bị hủy thi. Ngay lập tức Trần Long liền cho củi rồi đốt được tầm một canh giờ cả t·hi t·hể liền thành cho bụi Trần Long hít sâu đến công đoạn cuối cùng .

Hắn nhảy một phát vào góc tường rút dao dùng kiếm pháp đảo lộn toàn bộ chất thải thải với tro cốt cái xác. Dùng đồng nhãn xác định không còn gì nữa hắn liền dùng bộ pháp nhảy lên trên miệng hố . Cả người hắn bốc mùi h·ôi t·hối cùng mùi khét hắn hơi nhăn mày rồi lại đi ra sân xác nhận xem còn gì không.

Khi hắn xác nhận không còn gì nữa hắn liền chuẩn bị đi tắm. Vừa tắm hắn vừa hát trong vui vẻ.

Ngoài trời cứ đổ mưa, có kẻ hát có kẻ đợi cùng có kẻ đi tìm.



Trời mưa như tiếng khóc của một người mẹ xé rách bầu trời lúc này toàn bộ khu ổ chuột vang tiếng khóc thất thanh cả đám liền bu vô vào một nhà . Người mẹ khóc lóc kể không thấy con mình đâu cả bọn liền không biết làm thế nào . Dù sao nhận nuôi những đứa con côn đồ thì dù sao bà mẹ ấy cũng được coi hiền lành giúp cho tất cả mọi người. Liền có một người lên tiếng :

" Báo quan đi báo quan đi".

Cả đám liền chuẩn bị lục tục đi báo quan toàn thành lúc này đi tìm tung tích của một bé gái

đi tìm mãi vẫn không thấy đâu cho dù cả thành đông khu dành cho nhà giàu cũng không thấy đâu. Còn riêng Trần Long mặc kệ hắn đang ngồi đốt đèn ở trong phòng đọc sách vì ngoài trời đang mưa mặc kệ tất cả cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên.

" Mở cửa mở cửa ngay cho chúng tôi".

Trần Long nhìn bằng đôi mắt băng lãnh rốt cuộc vẫn đến thôi. Rồi hắn từ từ lấy ô đi ra mở cổng. Vừa mở liền có một người phụ nữ nhảy vào người hắn nước mắt giàn dụa.

"Thằng khốn con tao đâu mày g·iết 4 đứa rồi sao mày ác thế mày trả con lại cho tao ".

Chưa kịp trả lời người phụ nữ ấy liền bị mấy người dân ngăn lại . Một kẻ đại diện trong số đó đứng lên nói :

" Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của ngài xin ngài hãy tha thứ cho người phụ nữ mất con ".

Trần Long liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

" Cô ta là mẹ của bốn đứa kia sao vậy là cô ấy lại làm thất lạc một đứa con . Thật tội nghiệp làm sao nhận nuôi phải 4 tên côn đồ lại mất thêm một đứa con nữa . Thế thì các ngươi nghi ngờ ta đúng không vào mà tìm đi ".

Các hương dân ở đây thật sự bất ngờ . Tất cả cũng không nói gì cả liền lùng sục vào tìm kiếm sau được một lúc lật tung tất cả mọi thứ lên vẫn không thấy gì . Người mẹ đã ngất xỉu từ bao giờ được một người khác đưa đi . Sau khi tìm xong kẻ vừa nãy đại diện lại đứng ra.

" Xin lỗi ngài vì làm phiền giấc ngủ ".

Trần Long cười nói không làm sao . Hắn lại đưa ra gợi ý

" Thay vì như thế mọi người xem có phải b·ị b·ắt làm nô lệ không ".

Chờ các hương dân đang ngập ngừng hắn nói tiếp:

" Bây giờ tình hình phức tạp b·ị b·ắt đi làm nô lệ rất nhiều . Nếu mà mọi người bây giờ có con nhỏ lên cẩn thận . Ta thật sự rất tiếc trường hợp này ".

Các hương dân chuẩn bị di tản một tên rụt rè dơ tay lên chỉ thằng mặt Trần Long nói :



" Ta nhìn thấy đứa trẻ đi vào trong tiểu viện này ta chắc chắn ".

Câu nói vừa dứt có rất nhiều người muốn lao đến thì một vị quan bước tới nói :

" Nếu ngài không giải thích được mời đi theo chúng tôi ".

Trần Long chỉ cười nhếch mép khinh thường .

" Nguyễn Hải ngươi vẫn còn yếu kém lắm ".

Trần Long bắt đầu nhìn thẳng tên nhút nhát kia nói :

" Ngươi có thể đứng lên trên đằng trước được không yên tâm ta không làm gì ngươi đâu ".



Sau một lúc trần chừ tên nhút nhát ấy bước lên trước hắn nghĩ thầm ta đã được chỉ đạo rồi giọt nước không lọt được đâu.

Trần Long bắt đầu mỉm cười nói

" Ngươi có thể kể cho ta cô bé ấy như thế nào được không".

Tên nhút nhát đáp:

" Cô bé ấy quần áo màu nâu có một số chỗ được vá lại tóc buộc đuôi ngựa trông khá xinh xắn ".



Trần cũng chỉ mỉm cười .

" Tại sao bây giờ ngươi mới nói điều này ".

Tên nhút nhát hơi cứng họng lại hắn nói :

"Để bảo vệ bản thân dù sao ngài là người tu võ ".

Trần Long lại lắc đầu đáp :

" Vậy lên ngươi không lên nói ở đây mà nói từ lúc bắt đầu để được mọi người bảo vệ ".

Tên nhút nhát đáp lại :

" Ta định chờ xem có tìm thấy không nếu không tìm thấy thì ta sẽ nói ".

Trần Long lại cười mỉm nhìn bằng một ánh mắt khinh bỉ nói :

" Càng như thế ngươi càng không lên nói ở chỗ này . Xét theo ngươi đã nói ta có một giả thuyết rằng là ngươi đã xâm hại vì cô bé có lẽ trông khá xinh xắn cuối cùng giấu xác . Trời mưa to như vậy tại sao ngươi là nhìn thấy rõ mặt mà hơn nữa tự đi vào nhà ta ".

Tên nhút nhát liền hoảng hốt

" Không không phải ta nhìn nhầm ".

Trần Long liền quay sang quan nói :

" Lập tức bắt lại vì tội h·iếp dâm lẫn g·iết người giấu xác ".

Quan liền chần chừ cuối cùng là hành động tên nhút nhát ấy liền kêu gào. Sau khi tất cả đi rồi Trần Long liền quay lại vào trong phòng .

Trước mặt hắn lúc này Nguyễn Hải liền xuất hiện . Trần Long cũng không ngạc nhiên hắn nói :

" Được thì tối nay nếu không sáng mai đi ra mộ của cha ta ".

Nguyễn Hải lại cười cười

" Đấy là nguyện vọng cuối của ngươi ư, hỡi chú chim bé nhỏ ".

Trần Long gật đầu.