Chương 14 : giá trị của mạng sống
Sau khi tan tiệc, Nguyễn Hải liền gọi riêng Trần Long ở lại hỏi :
" Ngươi đã giúp ta công to ngươi muốn làm gì không ".
Trần Long lắc đầu đáp:
" Không cần chẳng qua là ta lợi dụng ngươi thôi . Mục đích đã đạt được coi như là huề vốn đi".
Nguyễn Hải gật đầu hắn nhìn thẳng vào mắt Trần Long nói :
" Bây giờ coi như vào chuyện chính ta muốn ngươi phục vụ cho ta".
Trần Long liền nhăn mày lại dãn ra nói với giọng bình tĩnh:
" Còn có cơ hội từ chối sao ".
Nguyễn Hải liền ngay lập tức lắc đầu.
" Không thể mãi ta mới tìm thấy một con quái vật như ngươi ".
Trần Long liền cười điên cuồng.
" Thế thì cứ như vậy mà làm đi".
Nguyễn Hải nhìn ra phía cửa nói :
" Đến ngày kia thì chúng ta sẽ khởi hành quay về ".
Trần Long gật đầu rồi đi ra ngoài . Nguyễn Hải liền nhìn Trần Long bằng đôi mắt thâm trầm nói với bên trong góc phòng:
" Ngươi đi theo giá·m s·át hắn đến ngày kia cho ta nếu như hắn có hành động gì không đúng thì báo về ".
Câu nói vừa dứt thì trong ô cửa sổ bị mở toang ra . Nguyễn Hải trầm ngâm nói tiếp :
" Tìm hết những kẻ phản bội trong thành này đi dù sao tên Đào Minh Yên cũng đi rồi ".
Bên ngoài cửa lúc này mở ra một người xông vào chạy quỳ trước Nguyễn Hải cầu xin . Hắn nói với giọng tha thiết :
" Xin đại nhân tha cho tiểu nhân một con đường sống" .
Người đó không ai khác là Nguyễn Văn Sơn thành chủ mới của thành Hồng Phong.
Nguyễn Hải cười cười không xem chuyện đó ra gì nói :
" Ta đã làm gì ngươi đâu mà ngươi đã hoảng sợ đến thế".
Nguyễn Văn Sơn liền cúi rạp người nói :
" Phe phái của Nguyễn Hải Linh đều bị tiểu nhân dẹp hết rồi bây giờ thành Hồng Phong đều nghe theo hiệu lệnh của ngài".
Nguyễn Hải liền cười nói :
" Không phải là không được bây giờ ngươi đã nghe theo hiệu lệnh của ta ta đây còn muốn làm gì ngươi nữa ".
Nguyễn Văn Sơn liền cúi đầu cảm tạm rồi đi ra ngoài. Nguyễn Hải Linh liền nói với giọng lạnh băng:
" Giết hết toàn bộ những người không theo ta còn về tội cứ gán ghép cho tội phản bội đi".
Nguyễn Hải cười nói thì thầm:
" Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Trần Long nhờ có hắn ta vừa chiếm được đại công lại thêm một thành trì nữa".
Trần Long lúc này về đến nhà liền chui ngay vào phòng bắt đầu ngồi ở trên giường tu luyện " Dưỡng kiếm pháp ".
Nhìn lại cơ thể mình Trần Long liền thở dài, trung quy vẫn chưa đột phá được có lẽ tầm tháng là ta đạt được bát phẩm đi . Một lần tu luyện liền từ sáng đến gần chiều vì thức ăn lúc sáng đã tiêu hoá hết, lên hắn liền mở cửa chuẩn bị đi chợ.
Vẫn giống như mọi ngày đầu tiên hắn sẽ mua một cây kẹo bằng đường sau đó hắn sẽ đi dạo xung quanh cuối cùng là đi mua thức ăn . Bắt đầu thấy chán hắn chuẩn bị đi chợ khi đi được vài bước hắn liền gặp đám côn đồ . Mỗi tên mặt mũi trông vô cùng dữ tợn có dự cảm không lành Trần Long liền chuẩn bị quay đầu chạy nhưng bị bọn hắn bao vây. Bốn phía người qua đường cũng chỉ nhắm làm ngơ vì họ biết rõ chỉ cần đưa cho chúng nó một ít tiền là được chuyện này đã xảy ra nhiều rồi thứ hai bọn hắn cũng không muốn dây vào cái rắc rối này .
Một trong những tên côn đồ bắt đầu nói:
" Ta thấy ngươi giữ tiền hơi nhiều. Ngươi đưa cho ta cầm hộ để bảo vệ tính mạng của ngươi".
Trần Long lại lắc đầu đáp:
" Ngươi biết tại sao ta có nhiều tiền không ?".
Tên c·ướp hơi thác mắc hỏi :
" Làm cách nào".
Trần Long mỉm cười giơ một lệnh bài chữ kiếm nói tiếp :
" Vào tông môn bao nuôi phí ".
Tên côn đồ ở đây giật mình không phải tất cả đều đã đi rồi bọn hắn đã phải chờ tất cả đi hết mới dám lộng hành tiếp . Hắn ngẫm nghĩ một lúc chẳng lẽ là l·ừa đ·ảo sai với tin hắn nghe.
Trần Long lại mỉm cười đáp :
" Thế nào không tin phải không . Ta còn quen biết với thành chủ của thành Lộc Hành đó ".
Bọn côn đồ nhăn mày định quay người bỏ đi vì bọn hắn không muốn liều mạng .
Từ đằng sau vang lên bằng một giọng nói non nớt của một đứa trẻ con .
" Ta đã cho đi chưa ".
Tên cầm đầu côn đồ nói
" Ngươi căn bản là hàng giả nếu ngươi là hàng thật thì đã có lính đi theo ta thả cho ngươi đừng nói là không biết điều ".
Tên c·ướp nói xong liền muốn nhìn thần sắc của đứa trẻ nhưng đáng tiếc không thấy gì chỉ thấy hắn cười.
Tên nhóc đấy nhìn thẳng vào con mắt của t·ên c·ướp đáp tiếp:
" Nếu bây giờ các ngươi xin lỗi ta thì việc này không trôi qua dễ như đâu ".
Bọn côn đồ khuôn mặt dữ tợn hét lên :
"Đừng có mà quá như thế " .
Trần Long chỉ lắc đầu cười lao vào đám côn đồ .
Tất cả người xung quanh ở đây từ sững sờ đến ngơ ngác cuối cùng là sợ hãi hét lên . Theo tầm nhìn của bọn hắn thì có một đứa trẻ tay cầm con dao cả người dính đầy máu xung quanh không những thế hắn chỉ nở một nụ cười . Còn xung quanh hắn liền có những cái xác c·hết nằm la liệt .
Có một người hét lên
" Nó bị điên rồi mau gọi cho quân vệ đi nhanh lên".
Còn Trần Long cũng không để ý tới chỉ nghĩ bọn hắn bị ngu sao biết mình là người của tông môn thậm chí là người của thành chủ vẫn lao vào được không biết có động lực gì khiến cho bọn hắn hăng máu đến vậy. Trên nóc một bóng đen lao nhanh đi chạy về bẩm báo với thành chủ .
Nguyễn Hải nghe xong liền gật đầu
" Ngươi nói hắn đến cửu phẩm nhưng không hề sử dụng công pháp thuần túy dùng man lực thậm chí bị một tên phàm nhân đánh trúng" .
Tên quỳ trên đất gật đầu. Nguyễn Hải nói tiếp:
" Ừ cứ như vậy đi ".
Trong nhà lao lúc này không hề giống phạm nhân lấy lời khai mà giống kiểu phục vụ hơn.
Một tên quan lúc này nhìn ra đằng trước có một thằng bé đang dùng khăn lau sạch máu trên mặt .
Sau khi thấy thằng nhóc lau xong hắn mới bắt đầu nói:
" Quả thật đúng là mấy tên phàm nhân vô tri biết ngài như thế rồi vẫn cứ lao đầu vào ngài thật sự làm ngài mất hết hình tượng ".
Trần Long cười cười đáp:
" Sao lại mất hết hình tượng ".
Tên quan kia đáp lại:
" Bên trong thành những đám dân kia bàn luận sôi nổi là ngài ỷ thế rồi g·iết người dù sao tội kia chưa đáng c·hết . Nhưng ngài đừng lo nghĩ chúng tôi đang dẹp đi sự bàn tán ấy".
Trần Long lại lắc đầu cười không coi chuyện này ra gì
" Dẹp đi làm gì ?. Bây giờ ngươi mua chuộc người ở đó rồi báo lại lúc ấy bọn côn đồ ỷ thế h·iếp người ta liền chạy ra khuyên làm hết mọi cách từ uy h·iếp đến dụ dỗ thậm chí khi đưa tiền cho chúng . Chúng liền nổi lòng tham mặc kệ pháp luật có ý định lôi kéo ta vào ngõ hết cách ta liền g·iết bọn chúng ".
Tên quan kia cười gật đầu rồi làm theo.
" Ngài quả thật có thông minh khác với tôi đây thật quá ngu đần ".
Trần Long nhìn nhìn rồi hỏi hắn :
" Ngươi biết phòng lấy lời khai ở đâu không dắt ta qua đấy ".
Tên quan liền cười cười rồi dẫn hắn đến phòng tập chung có một tên lính đang ghi lại những lời khai .
Trần Long liền bước xuống đáp :
" Cảm ơn mọi người đã đến đây. Bây giờ chúng ta sẽ phát giấy lại để đồng bộ thống nhất mọi người chép theo tờ giấy này mong sau khi mọi người ra khỏi đây mọi chuyện xảy ra giống với tờ giấy ".
Cả đám liền xôn sao có người nhăn mày không đồng ý có kẻ ngay lập tức chấp thuận .
Trần Long liền bắt đầu lên tiếng giải thích.
" Bây giờ mọi người không cần phải liều mạng cho những tên khốn lưu manh, chung quy mọi người là những trụ cột gia đình . Nếu thiếu mất một người gia đình trở lên vô cùng khốn khó mà ta cũng chẳng mất cái gì người phàm đòi tiền người luyện võ ta không g·iết cả nhà bọn hắn là may . Với cả mấy vị ở đây đã mặc kệ ta giữa lúc tình huống khốn khó chung quy mấy vị sợ ảnh hưởng đến mình đúng không . Mấy vị ở đây thấy thế nào một là ta ép hai là được thưởng".
Mấy người dân ở đây nhìn nhau với vẻ ngượng ngùng cuối cùng bọn hắn phải xé giấy viết theo sự chỉ dẫn của tên nhóc kia .
Sau đó liền trở lên đơn giản chính là phần ban phát phần thưởng .
Ngồi ở trong phòng Trần Long mỉm cười nhìn tên lính đằng trước hỏi:
" Tại sao bọn côn đồ kia vẫn lao vào ta khi biết ta như vậy".
Tên lính kia lắc đầu kêu không biết . Trần Long lại hỏi tiếp:
" Gia đình của mấy tên côn đồ như thế nào ".
Tên lính suy tư một lúc nói:
" Nghe nói là chúng ở chung ở khu ổ chuột không có gia đình ruột thịt".
Trần Long lại nghĩ ngợi.
" Vậy là Nguyễn Hải muốn thử mình rồi ".
Hắn nhìn tên lính mỉm cười đi tiếp về phía tiểu viện của mình.Đến trời tối hắn liền nằm lên giường bắt đầu chìm vào không gian châu .
Lần này hắn quyết định là sẽ luyện đồng nhãn lên đại thành. Tìm được một lúc giống như lần trước thất phẩm là yếu nhất hắn liền thở dài bước vào bên trong nhìn thấy cái bóng nói :
" Hôm qua ta là người bóp vỡ đào ngươi đấy" .
Tên cầm thương cũng không còn vẻ giận dữ nói lại :
" Hôm qua ta suy nghĩ lại đấy là do ta khinh thường địch nếu trên chiến trường thì ta đ·ã c·hết lâu rồi . Ta thấy ngươi làm như vậy là đúng vì ngươi yếu hơn ta ".
Trần Long chỉ đành cười lớn lên rồi hai kẻ lại lao vào nhau lần này . Khác với lần trước Trần Long không hề nhảy ra sau hắn chỉ cố gắng không ngừng liều mạng chém g·iết mà tên cầm thương lại giống như đang thả không ngừng chỉ thủ muốn xem thằng nhóc này thế nào .
Được một lúc Trần Long liền nhảy ra đằng sau nói
" Chung quy ta vẫn yếu hơn ngươi".
Trần Long hít một hơi thật sâu rồi thở ra ánh mắt hắn tràn ngập sự hưng phấn còn hai con ngươi hắn lúc này tách ra làm hai tầm nhìn của hắn trở lên rộng hơn hẳn mọi chi tiết bao quát đều bao quát trong mắt hắn . Hắn cười cười rồi lao vào đập nhau với tên cầm thương.
Khác với lúc nãy khoảng cách của hai người nhỏ đi một đoạn .Càng g·iết thì đôi mắt của Trần Long chuyển động càng nhanh phát hiện ra lỗi càng dễ phá chiêu càng đơn giản tên cầm thương liền hơi bất ngờ rồi hắn cũng hăng máu cả hai không ngừng chém g·iết nhau.
Trần Long dùng hư ảnh nhảy một phát sang bên trái . Tên cầm thương giống như đã biết trước xoay người đâm một thương Trần Long dùng nghịch hoa xoay người chém một kiếm nhưng do lực không đủ hắn bị đẩy lùi ra xa . Tên cầm thương liền lao tới đâm một thương chí mạng nào ngờ chỉ là một ảo ảnh Trần Long lúc này ở đằng sau định chém dứt điểm nào ngờ bị tên cầm thương đá hậu bay ra đằng xa thổ huyết . Trần Long liền lau v·ết m·áu lại lao lên cả hai lại lần nữa chém nhau .
Trần Long dùng nghịch hoa bị chặn lại sau đó hắn quay người dùng hoa đào nở chém bật cây thương khiến cho tên cầm thương hơi bất ngờ .
Trần Long định dùng hái hoa để dứt điểm thì tên cầm thương xoay người nắm chặt cây thương đâm ra đằng trước .
Trần Long liền vứt thanh kiếm lên trên chuyển qua tay trái định lấy tay phải là mồi . Kết quả tay phải hắn bị mất còn hắn hiện tại đã lao đến gần tên cầm thương hắn xoay người dùng chuyển hoa cả thanh kiếm của hắn trở lên nhanh chóng.
Nhưng bị tên cầm thương dùng một chưởng đập vào thanh kiếm Trần Long nhíu mày hắn nhất quyết là không thua. Trần Long lại một lần nữa lấy tay trái làm lá chắn đồng thời cũng giữ lại được cây thương còn hắn tiếp tục dùng răng để cầm kiếm .
Mặt mũi hắn trông vô cùng đáng sợ hắn hét lên " hoa đào nở " một kiếm chém ngang cổ tên cầm thương . Tên cầm thương chỉ quay lại nhìn Trần Long cười rồi biến mất . Còn Trần Long cũng gục xuống do mất cả hai tay cùng với tim gan đã bị phá hủy gần hết. Trần Long lúc này tỉnh dậy kiểm tra lại bảng thông số.
Tên : vô danh
Điểm : 150
Công pháp :
Trần Long cười điên cuồng ta đã thắng rồi hắn đi ra ngoài nhưng mồm hắn vẫn nở một nụ cười . Sau khi suy nghĩ lại trận vừa nãy một chút rồi hắn chuẩn bị đi ngủ.