Chương 12 : không gian châu
Trần Long đang ngồi đọc quyển sách nhưng nếu để ý kĩ thì hắn đang vận chuyển"Dưỡng kiếm hành" .Được một lúc hắn lại nhăn mày.
" căn bản luyện như thế này chẳng được bao nhiêu không biết Nguyễn Hải đã rút quân của mình chưa".
Càng nghĩ đến hắn càng bực mình ngoại trừ Dưỡng kiếm hành thì hắn vẫn chưa thật sự luyện bất cứ công pháp nào cả vậy lên tất cả đều là trong suy diễn của hắn. Nhìn trời bắt đầu chuyển sang chiều hắn mới ngồi dậy gấp sách lại rồi chuẩn bị đi dạo phố.
Trong một gác lâu có một người không ai khác là Đào Minh Yên bên cạnh còn có một tên khác . Nhìn được một lúc hắn liền quay sang hỏi tên bên cạch" có chắc là thằng nhóc kia không " tên bên cạch gật đầu Đào Minh Yên không nói gì thêm chỉ nhìn.
Trần Long lúc này không biết có người theo dõi mình . Hắn cứ đi bộ nhìn xung quanh rồi hắn nhìn thấy cách đấy không xa liền là chúng nữ khác với lúc gặp lần đầu thì lúc này tất cả đều mang một tia mỏi mệt có người phải mang lụa tre mặt nhìn để ý kĩ một chút thì có người mất một cánh tay hắn chỉ ngẫm nghĩ một lát liền chạy lại ra chỗ đấy.
Chúng nữ lúc này đang đau đầu vì bị Nguyễn Hải Linh phản bội tuy không có một ai c·hết nhưng người b·ị t·hương thì vô số . Cả đám đang u sầu thì nhìn thấy một đứa nhóc chạy lại tới tuy chân ngắn nhưng nhanh vô cùng lúc hắn chạy đến tất cả đều nụ cười hỏi :
" tiểu sư đệ đi đâu mà hớt hải thế "
Trần Long lúc này hơi nhăn mày lại làm ra vẻ tức giận .
" không phải đã nói với các tỷ hay sao đi vào đấy là chỗ c·hết ".
Các tỷ muội đều đồng thanh cười giọng nói đùa giỡn không xem trọng.
" nếu ta không vào thì ai vào v·ết t·hương còn có cơ hội để chữa được nhưng n·gười c·hết thì không".
Một trong số đó lại nói :
" nhiều lúc thân bất do kỷ không muốn vào nhưng cũng phải vào lớn lên đệ sẽ hiểu thôi"
Trần Long ra vẻ hiểu rồi gật đầu.
" thế các tỷ đi đâu đây".
" Chúng ta đang chuẩn bị về tông môn cũng đang định gọi đệ về cùng " một trong chúng nữ nói lên.
" Tạm thời đệ không có ý định đến tông môn ở đây vẫn còn một thứ chưa giải quyết được " Trần Long nói với vẻ mặt hối tiếc cùng buồn rầu.
Một trong chúng nữ ấy lại lên tiếng dỗ dành.
" khi nào xong thì đến cũng được mà không làm sao đâu thôi bọn tỷ về trước đây gặp lại sau nhé".
Trần Long liền cười tươi lên .
" vâng các tỷ về trước đi khi nào có cơ hội đệ sẽ lập tức đến ".
Sau đó mọi người liền vẫy chào tạm biệt Trần Long nhìn đám người đi xa hắn thở dài quả thật nhiều lúc thân bất do kỷ, nếu bây giờ hắn về cùng thì động đến sát tâm của Nguyễn Hải không biết hắn nghĩ cái gì một lúc rồi cười lên hắn vẫn còn cơ hội.
Đào Minh Yên đứng ở trên lóc lâu nghĩ một lúc nói với tên bên cạch " này nghĩ làm sao ?".
Tên bên cạnh tỏ ra không hiểu ý lắc đầu.
" ta thấy vẫn bình thường mà có làm sao đâu ngươi ảo tưởng quá nhiều".
Đào Minh Yên lại lắc đầu .
" ngươi không hiểu nếu bây giờ hắn đi thì có lẽ hắn động đến sát tâm của Nguyễn Hải lên hắn mới không đi càng ngày ta càng dám chắc hắn là người lập mưu".
Tên bên cạnh chỉ lắc đầu Đào Minh Yên cũng chẳng nói gì chỉ im lặng theo dõi Trần Long.
Bên Công quốc lúc này trong một cung điện nguy nga có hai người một người ngồi trên ghế vàng ròng trên đầu ghế được lắp một con hổ trông vô cùng uy nghiêm còn một người đang vừa quỳ dập đầu đến chảy cả máu nhưng người ngồi trên vẫn không quan tâm chỉ nhìn vào quyển sách đằng trước . Thời gian càng lúc càng trôi qua tên ngồi trên chiếc ghế nhìn xong quấn sách rồi nhìn ra đằng trước vẫn có người đang quỳ dập đầu chỉ khác lúc trước là một vũng bây giờ là cả sàn đều có v·ết m·áu chảy ra khắp nơi thái giám lẫn tì nữ đều không dám vào tất cả chỉ nuốt nước bọt đứng giun chân giun tay kẻ ngồi trên long ỷ bắt đầu mở miệng hỏi
-" Ngươi quỳ ở đây được bao lâu rồi" giọng nói vô cùng lạnh lùng căn bản không có chút nhân tính bên trong đấy.
Tên quỳ trên đất mới ngừng lại nhưng không dám ngẩng đầu lên chỉ dám vừa quỳ gối nằm sấp nói:
" thưa bệ hạ thần đã quỳ ở đây được hai canh rồi ạ " giọng nói vô cùng trang nghiêm dứt khoát.
Tên ngồi trên chiếc ghế vàng chỉ gật đầu.
" ngươi bây giờ có thể ngẩng mặt lên rồi".
Tên quỳ dưới đất vẫn không dám đứng lên chỉ ngẩng mặt lên trên trông vô cùng hèn mọn
" thần xin cảm tạ bệ hạ".
Tên ngồi trên ghế chỉ gật đầu coi như nhận một món quà rồi phất tay ra ý đuổi đi trước khi nói " ngươi tự lo đi nếu có giọt nước nào chảy ra thì ngươi tự hiểu".
Tên quỳ trên đất chỉ gật đầu rồi nói " vâng thưa bệ hạ " rồi hắn cứ quỳ sấp người lùi lại cho đến qua cửa hắn, trước khi qua cửa hắn dập đầu thật mạnh " thần xin cúi chào bệ hạ " . Tên ngồi trên ghế vẫn không quản tâm nhìn ra một hướng khác .
Toàn bộ thái giám lẫn tì nữ ở đấy sợ không dám động đậy vì cái dập đầu kia căn bản không g·iết c·hết được hắn do dù thêm hơn năm nữa thì cũng như vậy nhưng đánh vào lòng tự trọng biết bao nhiêu. Triều đình chắc chắn sẽ có máu đổ thành sông.
Tên ngồi trên ghế vẫn nhìn ra một hướng khác rồi không ngừng gõ tay lên trên ghế rồi hắn quay sang nhìn tên thái giám bên cạnh :
" về thôi " .
Tên thái giám tỏ ra ý gật đầu rồi quay ra đằng nói :
" chuẩn bị".
Khi hắn chuẩn bị bước xuống đứng trước sàn máu nhưng không biểu lộ cái gì nhưng tất cả thái giám lẫn tì nữ hay binh lính tất cả đều bò xếp thành một hàng dài nối liền qua cửa sau khi hắn qua cửa tất cả đều lục tục đứng dậy đi theo.
Trong một buồng xe vô cùng có người ngồi rồi lại có người quỳ
" chỉ cần biết chuyện tà pháp có thể g·iết được liền g·iết hết dọn sạch còn về chuyện biên giới lập tức rút quân đi căn bản không chịu nổi nữa rồi ".
Tên quỳ trên đất nói với một giọng dứt khoát :
" vâng thưa đại nhân".
Nhìn tên kia đi ra khỏi buồng xe tên ngồi trong xe nắm chặt khăn mặt dính đầy máu hơn hai mươi lập lâu.
Ngược lại bên Thành Quốc tại thành Hồng Phong .Trần Long đang mua một ít thịt cùng với một ít rau số tiền mà hắn bỏ ra được Nguyễn Hải cho căn bản là không cần lo nghĩ còn tiểu viện kia là được cho đang đi trên đường một tay cầm dây buộc thịt lẫn rau tay còn lại cầm một miếng kẹo làm từ đường vừa đi vừa mút đang đi trên đường hắn liền nghe thấy tiếng xôn sao lúc lại gần hắn nghe thấy
" Nghe nói con út của tộc trưởng họ Vinh đột nhiên m·ất t·ích bây giờ cả thành đều nhốn nháo cả lên phần thưởng tìm được nghe nói là mười thỏi bạc " tên kia nói với giọng nghiêm trọng.
Trần Long cũng không quan tâm rồi hắn cứ mút viên kẹo gần về đến cổng phát hiện cửa bị hé mở hắn liền hơi trầm ngâm một lát rồi bước vào.
Trong nhà lúc này xuất hiện một thằng nhóc bằng tuổi hắn đang ngồi trên ghế đọc nhưng cuốn sách hắn vứt ở đấy hắn liền ngạc nhiên hỏi" ngươi là ai ?"
Tên ngồi trên ghế đứng dậy nói giọng của con nít .
" ta tên là Vinh Trọng Hưng mà phụ thân lẫn mẫu thân của ngươi đâu" .
Trần Long liền nghĩ một lát có lẽ hắn là con nhà họ Vinh đi rồi nhìn sang hỏi tiếp: " tại sao ngươi đến chỗ này " .
Vinh Trọng Hưng liền ngập ngừng nói:
" ta hiện tại không muốn về nhà bên trong nhà toàn độc dược vô cùng kinh khủng ta không muốn về ".
Trần Long liền ngẩn ngơ một lát rồi đáp :
" ngươi không muốn về cũng được chỉ cần ngươi giúp ta một việc chỗ này liền là căn cứ bí mật của ngươi".
Đứa trẻ liền mắt sáng lên hỏi :
" ngươi cần ta giúp gì chỉ cần có khả năng ta sẽ giúp hết mức có thể ".
Trần Long thì thầm vào tai thằng nhóc nói sau đó thằng nhóc liền lắc đầu .
" không thể mãi ta mới có cơ hội đi ra ngoài một mình không thể bỏ phí".
Trần Long cười lại đáp :
" nếu ngươi không về thì lấy tiền đâu ra để nuôi ngươi mà hiện tại ta là trẻ mồ côi sống vào tiền do phụ mẫu để lại nuôi ngươi một ngày liền tốn hơn một đồng chỉ cần ngươi mang nó đến cho ta thì ta sẽ cho ngươi toàn bộ số tiền mà ta có".
Đứa trẻ ngẫm nghĩ một lúc quả thật đúng như vậy thấy cá đã bắn đầu cắn câu Trần Long nói tiếp :
" chỉ cần trong tối nay ngươi để ở đầu ngõ kia thì ta đặt toàn bộ số tiền ta có ở đây và từ nay về sau chỗ này liền căn cứ của riêng ngươi còn ta có lẽ sáng mai hoặc chậm nhất ngày kia sẽ đi ".
Đứa trẻ kia liền gật đầu rồi quay ra cửa đi mất sau khi nhìn thằng bé đi xong Trần Long liền nói :
" đến rồi thì sao không ra nốt đi ân nhân của ta ".
Đào Minh Yên lúc này nhìn thằng nhóc đằng trước mắt hỏi :
" tại sao ngươi đoán được".
Trần Long nhếch mép cười .
" để một đứa trẻ tầm năm tuổi trốn thoát nơi toàn cao thủ chỉ có người cố tình đưa đi và kì lạ thay lại rơi đúng nhà này ngươi nghĩ xem nó có vô lí không hả ân nhân của ta ".
Đào Minh Yên gật đầu quả thật hắn có chút hấp tấp nhìn đằng trước mặt hắn biết tại sao Nguyễn Hải lại muốn thằng nhóc này rồi hắn nói tiếp :
" ngươi là người lập ra kế hoạch phải không".
Trần Long chỉ cười cười nói tiếp :
" cần quan trọng nữa sao không phải ngươi đã đến ".
Đào Minh Yên gật đầu căn bản không còn quan trọng nữa.
" ngươi muốn ta nhận ra tài năng của ngươi rồi đưa ngươi đi đúng không".
Trần Long không nói gì chỉ gật đầu rồi Đào Minh Yên nói tiếp.
" ta là người trong quân ngũ lên sẽ không thu nhận người trong tông môn lên ngươi thông cảm ".
Trần Long một lúc sững sờ rồi nói tiếp :
" thật sự không còn cách nào sao".
Đào Minh Yên tiếp lời :
" căn bản là không còn cách nào để tránh các thông tin quan trọng bị lộ hay công pháp bị tránh ra ngoài tất cả đều hiểu ngầm đều không nhận người của nhau".
Trần Long liền thổn thức.
" vậy ngươi có thể cho ta cái gì được không coi như là giúp một đứa trẻ khó khăn đi chắc chắn ta sẽ giúp đỡ khi ngươi gặp khó khăn ".
Đào Minh Yên lại nói tiếp :
" lại giống với Nguyễn Hải hiện tại hắn chỉ còn ba thành công lực".
Trần Long lại nói tiếp :
" nếu hắn không có ý định khác thì ta nghĩ làm gì cho mệt đầu".
Đào Minh Yên ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu sau đó hắn móc một vật từ trong một chiếc nhẫn ra một viên hạt châu rồi hắn thẳng về phía đầu Trần Long nói :
" ta không thể cho ngươi tài nguyên vì dù sao ngươi cũng còn đang ở trong trứng nếu ngươi còn sống sau lần này rồi chúng ta nói chuyện tiếp " nói xong hắn liền chạy đi không để hắn hỏi gì cả.
Trong đầu hiện lên ba chữ " không gian châu" vừa bước vào xong hắn liền cảm giác mình đến một đấu trường chia làm ba khu võ sư võ tông cùng với cả lập lâu. Nhìn qua một chút hắn liền quay về hiện tại đến tối nay hắn muốn xem chi tiết hơn hắn thật sự cảm ơn tên vừa này nếu hắn mà đưa tài nguyên thảo dược hắn căn bản không dám dùng. Rồi hắn lặng lẽ chốt cửa cài then rồi vào nấu cơm mọi thứ vẫn như bình thường.