Thế Gia

Thế Gia - Quyển 1 Chương 71: Đình Chính lên gia phả




Nguyệt Dao lại xem bộ sách miêu tả các tác phẩm hội họa kia, sau khi xem xong ngồi suy nghĩ thật lâu sau đó lại đi tới phòng vẽ tranh, hồi lâu sau mới ra ngoài.





Hôm sau Nguyệt Dao giao cho Hách ma ma một tờ giấy: “Giao tờ giấy này cho quản sự mua đồ ăn, nói với quản sự nếu không đủ tiền chừng đó ta sẽ bổ sung thêm.” Ngoại trừ mua đồ trên tờ giấy này, Nguyệt Dao còn đưa kèm thêm tờ ngân phiếu ba trăm lượng.



Hách ma ma nhìn nhìn thứ viết trên tờ giấy, đều là một ít đặc sản kinh thành, không có gì quý trọng cả: “Cô nương mua mấy thứ này làm gì vậy? Tặng người nào sao?”



Nguyệt Dao gật đầu: “Ừ, tặng người.” Còn chuyện đưa ai, Nguyệt Dao không nói với Hách ma ma, Hách ma ma cũng không tiếp tục hỏi.



Hách ma ma không hỏi, không có nghĩa là lão phu nhân không hỏi: “Nguyệt Dao, con chọn mua nhiều đồ như vậy để làm gì?” Ba trăm lạng bạc ròng không thể nói là nhỏ, đưa cho ai mà lại dùng số tiền lớn như vậy.



Nguyệt Dao cười nói: “Những vật này đều đưa tặng Văn tiên sinh, tuy rằng Văn tiên sinh không nhận con là học trò chính thức, những người cũng dốc lòng dạy dỗ con suốt bốn năm ròng.” Văn tiên sinh vì ngại chuyện danh tiếng nên không thu nàng làm học trò, thế nhưng bốn năm nay lại dùng hết tấm lòng dạy nàng học, giúp nàng xây dựng được nền móng. Tuy có chút tiếc nuối vì Văn tiên sinh không thu nàng làm học trò, thế nhưng Nguyệt Dao vẫn rất biết ơn Văn tiên sinh. Kiếp trước là nàng không hiểu chuyện, trở lại kinh thành thì chặt đứt liên lạc ngừng cả bài tập của tiên sinh, đời này tuyệt đối không được tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, tặng lễ năm mới, chính là để khôi phục lại quan hệ như lúc đầu.



Lão phu nhân gật đầu: “Hóa ra là tặng cho tiên sinh, ừ, đúng là nên tặng.” Nguyệt Dao cũng hiểu chuyện hơn rồi, còn biết tặng lễ gìn giữ quan hệ tốt.



Thật ra theo ý lão phu nhân tuy nói Nguyệt Dao không chính thức mời trà nhận thầy, thế nhưng Văn tiên sinh đã dạy mỗi mình Nguyệt Dao suốt hơn bốn năm ròng, người bên ngoài đều sẽ nói Nguyệt Dao chính là học trò của Văn tiên sinh: “Phần lễ vật này của con quá ít rồi, phải tặng thêm vài thứ nữa mới được.”



Nguyệt Dao lắc đầu: “Tổ mẫu, nếu lấy danh nghĩa của Liên phủ tặng lễ cho tiên sinh, chắc chắn tiên sinh sẽ không nhận. Chỉ khi dùng tư cách của con tặng qua đó, ngài ấy mới chịu nhận. Cho nên, con không thể dùng tiền trong công trướng.” Lấy danh nghĩa của Liên phủ, đó chính là kết thân với Liên phủ, còn nếu dùng tư cách cá nhân để tặng lễ, cũng chỉ có quan hệ với Nguyệt Dao, mà không dính líu gì tới Liên phủ.



Ngược lại lão phu nhân cũng không có ý kiến gì, bởi vì bà biết điều Nguyệt Dao nói là sự thật, những danh sĩ như Văn tiên sinh rất yêu quý danh dự của mình, thường không tùy ý kết thân với người khác, đặc biệt là gia đình quan lại. Cho nên nếu tặng quà tới dưới tên của Liên phủ, chắc chắn Văn tiên sinh sẽ không thu.



Lão phu nhân cười nói: “Tốt, để tổ mẫu lấy thêm vài thứ khác trong kho đồ riêng của tổ mẫu đưa con, con thấy thế có được không?”



Nguyệt Dao gật đầu cười nói: “Lại phải làm tổ mẫu tốn kém hơn rồi.” Nguyệt Dao biết lão phu nhân không để ý chút tiền ấy, kế hoạch của nàng chính là làm người vui vẻ.



Đưa đi chung với mấy món lễ vật còn có một phong thư thật dầy của Nguyệt Dao. Ở trong thư Nguyệt Dao nói cho Văn tiên sinh biết tình hình hiện tại của nàng, cũng hỏi thăm tiên sinh không ít vấn đề. Nguyệt Dao tin tưởng, nhất định tiên sinh sẽ trả lời nghiêm túc vấn đề của nàng.



Nguyệt Dao gửi quà tặng tới Giang Nam, chuyện này không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên ở Liên phủ. Nguyệt Doanh có chút ghen tị, còn Nguyệt Băng lại không để ở trong lòng.



Được tin tức Tô di nương cũng chỉ lắc đầu, thật không nghĩ tới tam cô nương vậy mà cũng biết tặng lễ mừng năm mới cho người ở xa tận Giang Nam kia.



Đoạn thời gian này Nguyệt Hoàn đè nén bản tính của mình xuống, lúc đầu rất khó chịu, thế nhưng lâu dài cũng thành thói quen, chẳng qua lúc ở trước mặt Tô di nương vẫn cứ khôi phục tính tình ban đầu. Tô di nương cũng xót nữ nhi sợ nàng lại thành kẻ đầu gỗ như trước, cho nên cũng hơi dung túng nàng.



Nguyệt Hoàn không nhịn được hỏi: “Di nương, từ trên xuống dưới phủ đệ mọi người đều đồn đãi kỹ thuật vẽ tranh của tam cô nương rất tuyệt vời, thế nhưng ở cạnh nhau lâu như vậy sao con vẫn chưa từng thấy tam cô nương vẽ tranh.” Lời đồn nàng đã nghe rất nhiều, nhưng mà chưa từng thấy một tác phẩm nào khiến cho Nguyệt Hoàn không nhịn được mà hoài nghi có phải Nguyệt Dao đã quên mất cách vẽ tranh rồi không. Dẫu sao Nguyệt Dao là người trùng sinh, e rằng lúc còn nhỏ Nguyệt Dao vẽ tranh không tệ, nhưng chỉ sợ sau khi lớn lên lại không quen tay nữa, bây giờ trùng sinh có thể không khôi phục lại được nhanh như vậy.



Tô di nương không biết suy đoán này của Nguyệt Hoàn, chỉ nói: “Chờ qua mấy ngày giữ hiếu, con có thể tự chứng kiến tác phẩm hội họa của tam cô nương rồi.” Bây giờ còn đang trong thời kì giữ hiếu, tam cô nương tự xưng là một nữ nhi hiếu thuận nhất định sẽ không vẽ tranh, nếu không chẳng khác nào nàng tự phá hủy thanh danh của nàng.



Nguyệt Hoàn ồ một tiếng.



Bận rộn, là khi thời gian trôi qua nhanh nhất, chẳng mấy chốc, đã đến tháng chạp rồi.



Vì có việc cho nên Chu tiên sinh cho nghỉ sớm nửa tháng, mùng năm tháng chạp Đình Chính sẽ trở lại. Vốn Lý Hàn bảo Đình Chính ở lại chơi đến hai mươi lăm tháng chạp hẳn trở về, thế nhưng Đình Chính vừa thấy tiên sinh cho thôi nghỉ sớm liền vội thu dọn đồ đạc, làm cho Lý Hàn tức điên.



Mùng mười tháng chạp, trong Liên phủ cũng nghỉ, các cô nương trong nhà học tập không đòi hỏi quá nghiêm khắc như nam tử, cho nên cũng được nghỉ rất sớm.



Giờ mẹo hai mỗi ngày, Đình Chính đều theo Nguyệt Dao rèn luyện thân thể, còn muốn luyện lực tay, sau đó đọc sách tập viết. Chẳng qua Nguyệt Dao còn phải thêu thùa vẽ tranh. Đình Chính có về nhà nàng cũng không cho thêm tí thời gian rảnh rỗi nào, thế nhưng nửa câu oán hận Đình Chính cũng không có, Nguyệt Dao rất mừng khi thấy Đình Chính ngoan ngoãn nghe lời như vậy.





Nguyệt Dao nghe nha hoàn nói bên ngoài trời đang mưa, đi ra ngoài nhìn xem, vừa nhìn đã thấy ngoài trời mù mù, không trung cũng bị mây đen che lại, không bao lâu sau từng hạt mưa nhỏ cũng thi nhau rơi xuống.



Nguyệt Dao khoác áo lông cáo đi tới hành lang, đưa hai tay ra ngoài, từng giọt mưa rơi xuống tay thật lạnh.



Xảo Lan kéo tay Nguyệt Dao lại: “Cô nương, nước mưa này lạnh như băng, chạm vào không tốt cho cơ thể.” Tam cô nương thật giống một đứa bé hiếu kỳ, thấy chút chuyện gì mới lạ đều thích quan sát xem, sau đó còn ghi chép lại.



Nguyệt Dao cười thu tay về, đứng ở trong sân nhìn cảnh sắc bên ngoài, quan sát một hồi lại đi ra khỏi sân, che dù nhìn cảnh sắc bên ngoài. Sau khi xem xong lại cúi đầu nói: “Còn chưa đủ! Vẫn không tìm được cảm giác.”



Xảo Lan không nhịn được hỏi: “Cô nương, là cảm giác gì?”



Nguyệt Dao lắc đầu không trả lời lại.



Mưa liền hai ngày, Nguyệt Dao không đưa Đình Chính tới phòng chính thỉnh an. Chờ mưa ngớt, Nguyệt Dao mới cười nói: “Đình Chính, đi thỉnh an tổ mẫu với tỷ tỷ.”




Lão phu nhân nghe nói Nguyệt Dao mang theo Đình Chính qua đây, cực kỳ vui mừng. Nhìn tôn tử tôn nữ giống như một đôi người ngọc, lại càng thư thái hơn không ít: “Đến, đến bên người tổ mẫu, để tổ mẫu xem cho cẩn thận cái nào.” Nguyệt Dao thì ngày nào cũng thấy nên không cảm giác được sự thay đổi, nhưng Đình Chính bà chỉ mới gặp qua đúng một lần: “So với lần trước, lần này trông mập hơn một chút, chẳng qua mập thế lại đẹp, trước kia là quá gầy rồi.” Con nít trông tròn tròn múp míp vẫn dễ thương hơn.



Nguyệt Dao ở cạnh lão phu nhân một lúc, nói đến chuyện tết năm tới. Nguyệt Dao cảm giác thời cơ đã đến, lần này không quanh co lòng vòng với lão phu nhân nữa, mà nói thẳng: “Tổ mẫu, qua năm Đình Chính cũng đã sáu tuổi rồi. Con muốn cho Đình Chính nhập gia phả trong năm này.” Ở trước mặt người mình càng thân thiết, thì khi nói chuyện càng phải trực tiếp, nói quanh nói vòng chỉ làm tổ mẫu buồn lòng.



Lão phu nhân nghe xong gật đầu ngay: “Cái này là chuyện dĩ nhiên.” Lão nhị chỉ còn lại chút huyết mạch này, ghi tên dưới danh nghĩa vợ lão nhị, chắc chắn không ai dám phản đối.



Nguyệt Dao biết lão phu nhân sẽ không phản đối, tất cả những chuyện mà nàng từng đề cập tới, trước nay lão phu nhân đều ủng hộ. Chỉ là càng như vậy, nghĩ tới tuổi thọ của tổ mẫu không còn nhiều, nàng đều rất đau lòng: “Tổ mẫu, con muốn ghi tên Đình Chính dưới danh nghĩa của nương. Tổ mẫu cảm thấy ý nghĩ của Nguyệt Dao thế nào?”



Đương nhiên là lão phu nhân cảm thấy tốt: “Được, chuyện này cậu của con có biết không?” Ghi tên con thứ dưới danh nghĩa vợ cả, phải có được sự đồng ý của vợ cả. Mà nay Mã thị đã khuất núi, vậy cần phải có được sự đồng thuận từ nhà mẹ đẻ vợ cả, nếu Mã gia không đồng ý, có đưa lên gia phả cũng thành danh không chính ngôn không thuận.



Nguyệt Dao gật đầu: “Tổ mẫu yên tâm, con đã nói chuyện này với cậu, cậu đã đồng ý rồi ạ.” Đình Chính càng ngày càng tốt, lão phu nhân cũng càng vui mừng, cho nên Nguyệt Dao chắc chắn chuyện Đình Chính nhập gia phả sẽ không va phải sai sót gì.



Muốn nhập gia phả, vậy nhất định phải nói chuyện này với Liên Đống Phương. Lão phu nhân nói qua chuyện với Liên Đống Phương: “Qua năm, Đình Chính cũng sáu tuổi rồi, ấn theo độ tuổi Đình Chính hẳn là xếp hạng thứ tư.” Vào gia phả rồi, sau này mọi người sẽ không gọi Đình Chính là Đình Chính thiếu gia nữa, mà nên gọi là tứ thiếu gia.



Chân mày Liên Đống Phương nhíu lại, theo ý của hắn thì ít gì cũng phải chờ đứa bé này được mười tuổi sau đó nhập tên vào gia phả cũng không muộn. Bình thường những đứa bé nhỏ tuổi dễ bị chết yểu, thế nhưng Liên Đống Phương thấy mẫu thân kiên trì, hắn lại tự xưng là hiếu tử đương nhiên sẽ không làm trái ý lão phu nhân: “Nương, Mã gia đồng ý sao?”



Lão phu nhân cười nói: “Mã gia đã đồng ý.” Nếu Nguyệt Dao đã nói Mã Thành Đằng đồng ý, vậy chắc chắn là không sai.



Liên Đống Phương nghe xong cũng không nói gì thêm: “Nếu như vậy, chờ khi tế tổ, cũng để Đình Triều, Đình Luân và Đình Viễn nhập gia phả chung một thể.”



Con trai là chủ gia đình, việc này cũng nên để con trai mình tự lo liệu xử lí là được, bà vốn không định can thiệp. Lão phu nhân lập tức gật đầu nói: “Được.”



Ngày tế tổ tông cuối năm, cũng là ngày Đình Chính được viết tên lên gia phả.



Trời mới vừa sáng, Nguyệt Dao liền thức dậy mặc cẩm bào màu xanh da trời do tự tay nàng làm cho Đình Chính, búi tóc cho Đình Chính, cài khóa ký danh bùa bình an các loại.



Nguyệt Dao vuốt đầu Chính ca nhi: “Vào gia phả, tỷ tỷ cũng an tâm hơn.” Sẵn tiện để hạ nhân bớt gọi Đình Chính thiếu gia suốt ngày, làm lòng nàng lo lắng phát hoảng. Có những việc đã trải qua trong kiếp trước, nàng luôn cảm thấy phía dưới gọi Đình Chính như vậy là có thâm ý, giống như Đình Chính là người không tồn tại vậy. Bây giờ Đình Chính vào gia phả, chính thức trở thành một thành viên trong Liên gia, nàng cũng có thể an lòng.



Đình Chính đi rồi, Nguyệt Dao cầm châm tuyến lên bắt đầu thêu thùa.



Xảo Lan bất đắc dĩ nói: “Cô nương, người không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Cô nương nhà nàng cứ như đang làm chuyện liều mạng vậy, mỗi ngày không phải luyện chữ thì sẽ thêu thùa, hoặc là vẽ một chút. Nàng rất mong cô nương nhà mình có thể sống như nhị cô nương vậy, cứ sống phóng túng tùy ý.



Nguyệt Dao lắc đầu: “Ta không rảnh rỗi được.” Nguyệt Dao mà rảnh rỗi một chút nàng liền có cảm giác dường như mình đang lãng phí thời gian, chỉ có bận rộn, mới khiến cho nàng không thể suy nghĩ miên man.



Xảo Lan bị Nguyệt Dao đánh bại.



Đình Chính trở về trước bữa trưa.



Nguyệt Dao nhìn Đình Chính cúi đầu, dáng vẻ tủi thân không thôi, trong lòng liền lộp bộp: “Đệ đệ, đệ làm sao vậy? Có phải đệ phải chịu oan ức gì hay không?”



Đình Chính lắc đầu: “Không có. Tỷ tỷ, đệ hơi mệt muốn đi ngủ một lát.”



Nguyệt Dao sẽ không đi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nếu Đình Chính không nói thì nàng sẽ hỏi thăm bằng cách khác, không nhất định phải bức ép Đình Chính. Chỉ là lúc này nàng không thể cho Đình Chính ngủ trưa được: “Không được, ăn cơm trưa xong đã rồi ngủ tiếp. Tỷ tỷ vẫn ở đây chờ đệ, cũng chưa ăn gì, cùng nhau ăn đi nào.” Nhìn Đình Chính chỉ ăn một chén cơm, Nguyệt Dao biết chắc chắn khi đề tên vào gia phả đã có chuyện không vui xảy ra.



Đình Chính dùng bữa trưa xong thì đi ngủ, sau khi lên giường lại đưa lưng về phía Nguyệt Dao. Nguyệt Dao đắp chăn cho hắn xong liền đi ra ngoài.



Nguyệt Dao gọi A Hải tới: “Ngươi vẫn đi theo bên người thiếu gia, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với thiếu gia?” Cái bộ dáng này của Chính ca nhi chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì. Thậm chí Nguyệt Dao còn có phỏng đoán không tốt, không lẽ là lúc lên gia phả không thuận lợi sao!



A Hải là người do Nguyệt Dao tự mình chọn lựa ra, đương nhiên không dám giấu diếm Nguyệt Dao: “Hồi bẩm cô nương, đề tên lên gia phả xong, lúc đi ra tam thiếu gia mắng thiếu gia.”



Sắc mặt Nguyệt Dao bỗng chốc tối đi: “Mắng cái gì?”



A Hải không chịu nổi áp lực nói cho Nguyệt Dao biết Đình Triều mắng Đình Chính. Đình Triều mắng mẹ đẻ của Đình Chính là một kỹ nữ thấp hèn, cũng liên đó nói Đình Chính là một kẻ đê hèn bại hoại, còn nói Đình Chính hoàn toàn không xứng làm huynh đệ với hắn.



Khuôn mặt Nguyệt Dao thoáng cái đã đen như đáy nồi: “Lúc đó xung quanh có ai thấy không?”



A Hải vội vàng nói: “Có, lúc đó thiếu chút nữa Đình Chính thiếu gia đã đánh nhau với tam thiếu gia, vẫn là tùy tùng thiếp thân của đại lão gia kéo tam thiếu gia ra, bằng không thì đã đánh nhau thật rồi ạ.” A Hải không dám nói cho Nguyệt Dao, trên đường trở về Lan Khê viện Đình Chính đã hỏi hắn kỹ nữ là gì, hắn cứ theo sự thật mà nói, không nghĩ tới sau khi nghe xong Đình Chính thiếu gia liền im lặng không nói gì nữa.



Nguyệt Dao hừ lạnh nói: “Tên ngu ngốc ham chơi này, rõ là không có thuốc nào cứu được nó nữa.” Nói xong lại tới phòng ngủ của Đình Chính. Nghe xong những lời này, e rằng trong lòng đứa bé sẽ rất khó chịu.



Nguyệt Dao đi vào phòng ngủ của Đình Chính, nghe được tiếng khóc nhỏ bé, không cần nghĩ cũng biết là Đình Chính đang trốn ở trong chăn khóc.



Nguyệt Dao ngồi xuống bên giường không nói chuyện. Ban đầu Đình Chính muốn giả bộ ngủ, thế nhưng thấy Nguyệt Dao ngồi mãi không đi, rốt cuộc mở mắt, giọng nói đều khàn khàn: “Tỷ tỷ. . .”



Nguyệt Dao vuốt trán Đình Chính: “Chuyện tam thiếu gia mắng đệ tỷ tỷ đã biết rồi, gặp chuyện oan ức phải nói cho tỷ tỷ, chứ không phải trốn trong chăn khóc như vậy.”



Nước mắt Đình Chính lại không nhịn được mà chảy xuống.



Nguyệt Dao nhìn Đình Chính khóc tới đau lòng, ngay sau đó chỉ có thể lau nước mắt cho hắn. Nam nhi không dễ rơi lệ, Đình Chính động một chút là khóc, cũng thật khiến người ta đau đầu.



Đình Chính khóc đủ rồi, mới lấy hết dũng khí nhìn Nguyệt Dao hỏi: “Tỷ tỷ, người sinh ra đệ kia, thật sự là người đi ra từ nơi đó sao? Có phải là bởi vì như vậy, cho nên tỷ tỷ và nhiều người khác trong phủ đệ đều không thích đệ không?”



Nguyệt Dao nổi giận: “Ngươi nói tỷ tỷ không thích ngươi? Ngươi lặp lại lần nữa?”



Đình Chính đầu rụt một cái, trong mắt lại có giọt nước mắt, làm người ta nhìn vào thật đau lòng: “Thế nhưng những người khác trong phủ đệ đều không thích đệ, đệ biết mà.”




Nguyệt Dao nhìn Đình Chính đáng thương như con thỏ nhỏ trái tim nàng cũng theo đó mềm nhũn, nói chuyện không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đứa ngốc, nếu tỷ tỷ không thương đệ sao có thể đón đệ về bên mình. Đình Chính, trước kia tỷ tỷ còn nhỏ cũng cần người chiếu cố, đương nhiên sẽ không thể quan tâm gì tới đệ được. Về sau cha nương qua đời, tỷ tỷ khổ sở đến độ sinh bệnh nhìn đại phu tỷ tỷ lại càng lo lắng cho đệ. Tuy rằng chuyện ra như vậy tất có nguyên nhân riêng của nó, thế nhưng để Đình Chính chịu khổ chính là lỗi của tỷ tỷ.”



Đình Chính nhìn Nguyệt Dao, nghĩ tới từng chữ từng câu mà Nguyệt Dao đã dạy hắn trước kia, vô cùng vất vả, nếu hắn có thể hoài nghi tỷ tỷ vậy hắn thật là đồ không có lương tâm, lập tức lúng túng mà nói: “Đệ biết tỷ tỷ thương đệ, thế nhưng những người khác đều không thích đệ. Tỷ tỷ, người sinh ra đệ thật sự khó chấp nhận như những gì Tam ca ca nói sao?” A Hải nói rất khó hiểu, thế nhưng có thể đoán được chắc chắn mẹ đẻ của hắn là người mà mọi người đều rất ghét, bởi vì hắn cũng không được mọi người yêu mến. Điều này làm cho Đình Chính vô cùng khó chịu, cực kỳ cần câu trả lời chắc chắn của Nguyệt Dao.



Nguyệt Dao hơi chậm lại, sau khi suy nghĩ thật lâu nàng vẫn quyết định nói sự thật với Đình Chính, dù cho Đình Chính có được ghi tạc dưới danh nghĩa nương nàng, thế nhưng xuất thân mẹ đẻ là chuyện chân thật có xóa cũng không cách nào xóa được. Bây giờ không nói cho Đình Chính, chờ thêm vài năm nữa Đình Chính lớn lên hắn cũng sẽ biết được thôi: “Đình Chính, mẹ đẻ của đệ là một người rất tốt. Lúc nhỏ nàng cũng có xuất thân gia đình quan lại như chúng ta, chỉ là trong nhà gặp nạn sau cùng nàng bị bán đi, thế nhưng nàng giữ mình trong sạch, không giống những người kia, muốn trách thì trách số phận nàng không được tốt, vì cái gì mà gia đình lại gặp tai họa.”



Nghe xong lời này sắc mặt Đình Chính hòa hoãn hơn rất nhiều, so với Đình Triều thì Đình Chính vẫn tin tưởng lời của Nguyệt Dao: “Vậy làm sao nàng có thể sinh ra đệ được?”



Nguyệt Dao thầm nghĩ trong lòng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Mẹ ruột đệ đi tế hội nhân duyên thì gặp được cha, sau đó có đệ, lại không ngờ tới khi nàng sinh đệ thì bị ra máu nhiều mà đi. Đình Chính, đệ không thể khinh thường nàng, càng không thể trách cứ nàng, cảnh ngộ của nàng bất hạnh như vậy đó không phải lỗi của nàng. Đình Chính, đệ là do nàng dùng cả tính mạng sinh ra, cả đời này đệ phải nhớ về nàng biết ơn nàng, biết không?”



Đình Chính nghe hiểu được bảy tám phần, ý tứ của tỷ tỷ là hắn mẹ đẻ là hắn cũng không có kinh khủng như Tam ca ca nói: “Tỷ tỷ, lời tỷ nói là sự thật sao?”



Nguyệt Dao điểm nhẹ lên mũi Đình Chính: “Đã khi nào tỷ tỷ lừa người đâu. Tiểu tử ngốc, sau này không thể nghe người khác nói gió thì xem đó thành mưa, đệ phải có phán đoán của chính mình, chớ bị người khác điều khiển suy nghĩ.”



Đình Chính gật đầu thật mạnh: “Đệ biết rồi, tỷ tỷ.”



Lúc này Nguyệt Dao mới cười nói: “Vậy mau dậy nào, buổi trưa chỉ dùng một chén cơm khẳng định chưa ăn no, ngồi dậy ăn thêm một chút gì nào.”



Đình Chính không còn rầu rỉ nữa, liền cảm thấy đói bụng, nhanh chóng đứng lên tiếp tục dùng cơm, lại nói với Nguyệt Dao thêm một lúc, mới đi ngủ trưa.



Đặng ma ma cảm thấy Nguyệt Dao không nên nói quá tốt về nữ nhân kia, lại càng không nên dặn tứ thiếu gia nhớ về mẹ đẻ: “Cô nương, người nên bảo tứ thiếu gia quên mẹ đẻ hắn.”



Nguyệt Dao lại có suy nghĩ riêng của mình: “Chung quy Đình Chính sẽ phải lớn lên, tương lai chắc chắn sẽ có kẻ lấy xuất thân của mẹ ruột hắn ra công kích hắn, bây giờ ta nói cho hắn biết mọi chuyện, đặt vào lòng hắn một cơ sở, sau này nếu lại đối mặt với công kích của những người đó Đình Chính cũng có thể ứng phó. Ma ma, ta biết ý tứ của ngươi. Thế nhưng ngươi lo xa rồi, tình cảm của ta và Đình Chính sẽ không vì chúng ta không phải tỷ đệ cùng mẹ mà bị ảnh hưởng.” Tình cảm là từ cuộc sống mà ra, sẽ không vì bởi vì hai người bọn họ không phải tỷ đệ cùng mẹ mà trở nên xa lạ. Sở dĩ Nguyệt Dao nói cho Đình Chính, cũng là bởi vì Đình Chính tin tưởng nàng. Có đôi khi người càng thân cận với mình, lại càng không hy vọng người đó giấu giấu diếm diếm gì mình.



Đặng ma ma luôn nói không lại Nguyệt Dao: “Cô nương cho là tốt vậy thì tốt.” Tuy rằng bà trải qua nhiều sự đời, thế nhưng lời cô nương nói cũng có đạo lý.



Không mấy ngày nữa đã tới đêm 30 tết.



Khi qua đêm 30, Nguyệt Dao dẫn Đình Chính tới phòng chính, người của cả đại gia đình đoàn tụ ở phong chính cùng qua đêm 30, ngày hôm đó lão phu nhân cũng hết sức vui vẻ.



Tháng giêng trong Liên phủ người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Vì giữ đạo hiếu nên Nguyệt Dao và Đình Chính không ra cửa chúc tết, mà ở lại trong Lan Khê viện.



Hoa Lôi nhìn than đưa tới: “Cô nương, than lần này không đủ rồi!” Đưa tới là than ngân sương thượng đẳng, thế nhưng số lượng được phân tới lại quá ít hoàn toàn không đủ dùng trong một tháng.



Nguyệt Dao khẽ cười nói: “Chờ qua Nguyên tiêu ta sẽ bắt đầu tới Tĩnh Tư Viên học tập, Đình Chính cũng phải đi Lý phủ, số than ngân sương này như vậy là đủ rồi.” Mạc thị có tiết kiệm đi nữa cũng không thể nào cắt xén chi tiêu của nàng khi tổ mẫu còn khỏe mạnh được.



Nguyệt Dao nhìn than ngân sương đưa tới, tính toán này cũng quá tinh vi rồi. Than ngân sương này cũng có thể dùng tới hết Nguyên tiêu, vậy qua Nguyên tiêu chẳng phải còn phải tới hỏi sao.



Hoa Lôi vỗ đầu một cái: “Xem nô tỳ, thoáng cái lại quên mất chuyện này.”



Nguyệt Dao mỉm cười. Không phải Hoa Lôi quên mất mà là nàng theo bản năng cho rằng Mạc thị không có ý tốt, cho nên bao giờ cũng lấy dụng ý xấu lớn nhất để phỏng đoán Mạc thị.