Thế Gia Tử

Thế Gia Tử - Chương 44: Trần ai lạc định




Chương 44: Trần ai lạc định

Ý thức được hình như bản thân lại vô tri vô giác rớt hố, Cố Hoài Chi nhịn không được chạy đi tìm Cố Huyền phun tào, "Thời điểm ngài ra tay có thể nhắc con một tiếng không, chừa cho con chút mặt mũi được không?"

Cố Huyền nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Ta có thể cho ngươi giữ lại mặt mũi, người khác sẽ cho ngươi?"

Cố Hoài Chi nghẹn lời, yên lặng thở dài, "Mỗi khi con ý thức được mình lại rơi vào hố ngài đào, sẽ có nháy mắt sinh ra ngoài nghi chỉ số thông minh của bản thân."

Cố Huyền bị Cố Hoài Chi chọc vui vẻ, bày ra sự thật an ủi hắn, "Không có việc gì, không phải ta khoe khoang, trên đời này người có thể cùng ta sánh vai cũng không có mấy ai, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Huống chi, ngươi còn chưa cập quan, năm đó ta ở tuổi ngươi, còn không bằng ngươi. Cha ngươi cũng thế, cho dù là hiện tại, có đôi khi ta đào hố cho hắn, hắn còn không hề hay biết nhảy vào, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Từ điểm này mà nói, ngươi còn mạnh hơn cha ngươi một chút."

Cố Lưu vô tội nằm cũng trúng đạn, chỉ tiếc hắn không ở hiện trường, vô pháp vì mình giải oan, cho nên phong bình bị hại.

Cố Hoài Chi lại không có cảm thấy được an ủi, nâng má cảm khái, "Khi nào con mới có thể lợi hại giống ngài được?"

Loại phong đọ và năng lực của đỉnh cấp đại lão này, thật là người hướng đến.

Cố Huyền mỉm cười nhìn Cố Hoài Chi, cố ý trêu ghẹo hắn, "Giờ ngươi xuống huyện ở mấy nắm, là có thể đuổi kịp ta."

Cố Hoài Chi cả mặt đều là biểu tình "Ngài đừng hòng lừa con", tỏ vẻ khiển trách hành vi như vậy của Cố Huyền, tức giận nói: "Ngài nói lời này là kinh thường ai đâu? Nếu thật sự ở trong chuyện vài năm là có hiệu quả này, ngài đã sớm sớm đá con xuống huyện, nào còn cơ hội cho con cò kè mặc cả!"

"Đây không phải rất thông minh sao?" Cố Huyền thấp thấp cười, vui tươi hớn hở nhìn Cố Hoài Chi, "Cho dù những kinh nghiệm này ta đều nói cho ngươi, ngươi cũng không thể lý giải hết. Chờ đến khi ngươi chân chính đi vào quan trường, cùng đám cáo già đó giao tiếp nhiều một chút, tự nhiên sẽ luyện ra."

Trên thực tế, Cố Huyền vừa lòng Cố Hoài Chi vô cùng. Đến nay mới thôi, hắn cũng mới thấy tiểu tử này hố người, chưa thấy qua hắn bị người khác hố. Đương nhiên, Cố Huyền đào hố không tính, đó là Cố Hoài Chi đối với người trong nhà không có phòng bị, hơn nữa hành động của Cố Huyền cũng xác thật là muốn tốt cho Cố Hoài Chi, Cố Hoài Chi không có chút cảnh giác nào, đi đến đáy hố mới phát hiện sự tình không đúng, hình như mình bị người lừa dối mới đến đây. Năm đó Cố Huyền dẫm hố nhiều hơn Cố Hoài Chi nhiều, đám cáo già như bọn họ, ai không phải từ trong vô số hố trưởng thành. Ngộ tính cao, năng lực ạnh như đám người Cố Huyền, Từ Đạo Hoành, sau khi bò ra khỏi hố vỗ vỗ đất trên người thổ liền bắt đầu báo thù, thuận tiện lại đào hố cho người khác, ngươi tới ta đi thật náo nhiệt. Đến nỗi cùi bắp một chút, đương nhiên đã sớm bị đám người Cố Huyền chôn, thành thành thật thật ở một chỗ không bao giờ có thể bò về phía trước được nữa.

Nếu không, thế gia nhiều như vậy, vì sao cũng chỉ có mấy nhà thanh danh hiển háchTiêu chuẩn bình xét cấp bậc thế gia là dựa trên trong tộc có bao nhiêu người đứng hàng tam công chín khanh, công tích của các tổ tiên cố nhiên quan trọng, nhưng nếu nhiều năm liên tiếp trong tộc không có ai có thể đứng hàng tam công chín khanh, vậy thì ngượng ngùng, nhất lưu thế gia lập tức hàng xuống thành nhị lưu, nhị lưu hàng tam lưu, thấp kém nhất khả năng cũng chỉ có thể gian nan mà duy trì tên tuổi thế gia, trên thực tế nghèo túng không bằng một số thứ tộc.

Rốt cuộc thế gia đều có kiêu ngạo của mình, đặc biệt còn có loại hiện tượng làm người cực kỳ vô ngữ, đó chính là đỉnh cấp thế gia giống như Cố, Từ đối nhân xử thế rất hòa khí, cơ bản không có cái giá gì. Mà càng là thế gia nghèo túng lại chú ý càng nhiều, cái này quá tục, không thể làm, việc ăn mặc chi phí cũng phải chú ý nhiều việc, cho dù phải đánh sưng mặt cũng phải giả làm mập mạp, chẳng sợ Cố Huyền cũng là sĩ tộc, nghe xong đều cảm thấy vô ngữ,

Nói như rồng leo, làm như mèo mửa như thế, bọn họ không nghèo túng thì ai nghèo túng?

Cho nên Cố Huyền giáo dưỡng con cháu nghiêm khắc như vậy, chỉ tiếc hắn đánh giá sai trình độ của hài tử bình thường nên mới khiến cho ba huynh đệ Cố Lưu có bóng m thời thơ ấu. Nói thật, nếu không gặp phải ngụy nhi đồng như Cố Hoài Chi, nói không chừng lúc này Cố Huyền đã hậm hực đến tự bế, vì Cố gia nối nghiệp không người mà phát sầu.

Nhìn thấy bộ dáng ảo não cảm thấy mình quá cùi bắp của Cố Hoài Chi, trong nháy mắt Cố Huyền thần kỳ mà cảm nhận được cảm giác vô ngữ cứng họng của ba huynh đệ Cố Lưu

Cố tình Cố Hoài Chi vẫn thật sự cho rằng trình độ chính mình còn không quá tốt, cẩn thận tự hỏi hồi lâu, quyết tâm đề nghị với Cố Huyền: "Cũng thế, dù sao sớm hay muộn con đều phải đi xuống rèn luyện một phen, hiện tại đi cũng không sao. Hay a công an bài để con cũng xuống huyện nghỉ ngơi mấy năm đi."

Cố Huyền không khỏi vô ngữ, quả thực phải sắp bị tnh thần nghiêm túc khắc khổ của Cố Hoài Chi cảm động, sau một lúc lâu mới nói: "Cũng không vội nhất thời, hiện tại ngươi thay Triệu Minh bày mưu tính kế, cũng giống nhau. Quan viên cấp bậc càng cao, tâm nhãn càng nhiều. Hiện tại phủ Thứ Sử, cũng coi như là một cái triều đình thu nhỏ, nếu ngươi có thể ứng phó được bọn họ, đã có thể xem như xuất sư."

Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy Cố Huyền nói cũng đúng, "Lợi hại nhất là Phùng Khắc Kỷ lúc này đã đi theo sứ quân cùng xuất chinh, hiện tại lưu tại bên người Triệu Minh chính là Lục Am, hắn là người phía chúng ta, con cũng không có cơ hội giao thủ với hắn. Đến nỗi những người khác...... Thì thật đúng là không có chỗ nào lợi hại."

Loại ngữ khí tự tin này...... Biểu tình Cố Huyền dần dần trở nên vi diệu, nhàn nhạt nhìn Cố Hoài Chi, "Vậy ngươi liền nhân cơ hội phân tích hành sự tác phong cùng ưu thế nhược điểm của mỗi người bọn họ, nghĩ lại nếu những người này là địch nhân, ngươi sẽ đối phó hắn như thế nào."

Cố Hoài Chi tức khắc sợ ngây người, nguyên lai còn có loại thao tác sao này? Giả tưởng địch, diễn luyện thắng bại cục trong đầu, có thể!

Cố Hoài Chi còn đang trong trạng thái khiếp sợ, Cố Huyền lại thả thêm một quả bom nữa, "Các nơi trong tộc đều xếp vào không ít thám tử, nơi nào có đại động tác đều sẽ có tin tức truyền tới, về sau ta sẽ đem bộ phận thế lực này tất cả đều giao cho ngươi, ngươi cũng muốn thử tự mình xử lý phân tích mấy tin tức này."

Cố Hoài Chi xem như minh bạch vì cái gì hắn luôn có cảm giác đôi khi Cố Huyền lại mở ra góc nhìn của Thượng Đế, hóa ra là có mạng lưới tình báo cường đại làm hậu thuẫn. Được đến tin tức nhiều, sau khi kịp thời phân tích xử lý, lấy chỉ số thông minh của Cố Huyền, suy đoán sự việc lại phỏng đoán hướng đi cũng không phải không có khả năng.

Trách không được Cố Bán Tiên có thể đoán đâu trúng đó, nguyên lai là có buff ở đây.

Nghĩ đến Vương thái úy, Cố Hoài Chi cũng ngộ, "Chẳng lẽ sĩ tộc đều có mạng lưới tình báo của mình?"

Đây là lần đầu tiên Cố Huyền nghe được bốn chữ "mạng lưới tình báo"(1) này

(1) Nguyên bản là 3 chữ 情报网( Mạng lưới võng): Mạng thông tin, mạng lưới tình báo

Tuy là nghe lần đầu tiên nhưng trong nhý mắt Cố Huyền vẫn hiểu được ý của Cố Hoài Chi, "Hẳn là, thế gia nhất lưu có thực lực, có nhân thủ, lại có nội tình tích lũy trăm ngàn năm, có chút ám cọc cũng chẳng có gì lạ. Hai ba trăm năm qua cũng không có thời điểm thái bình, thế cục thay đổi trong nháy mắt, nếu là không có nơi phát ra tin tức đáng tin cậy, chẳng sợ chúng ta lại thông minh, luôn ở một chỗ, thời gian lâu rồi, cũng không thể phán đoán tình huống chính xác."

Cố Hoài Chi còn có thể nói cái gì đâu, chỉ có thể câm miệng kinh diễm sau đó quỳ hát tặng các tổ tông bài " chinh phục"(2)

(2) " Chinh phục"bản của Tiết Chi Khiêm, Chùy Na Lệ Sa: https://www.youtube.com/watch?v=U5tP8gcylCc

Có điều sau khi nghĩ kỹ, Cố Hoài Chi lại nhịn không được vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Vậy chờ khi con tiếp quản mạng lưới tình báo này, có phải cũng có thể làm bán tiên đoán đâu trúng đó không?"

"Bán tiên?" Cố Huyền nhướng mày, "Hóa ra từ trước đến nay ngươi đều gọi ta như thế ở trong lòng? Ở trong lòng ngươi, ta là thầy đoán mệnh?"

Cố Hoài Chi ám đạo một tiếng không tốt, chạy nhanh giải thích: "Không phải do ngài cùng với ông ngoại con mỗi lần đoán trước đại sự đều thành công sao? Kêu hai người là thần tiên lại quá khoa trương, nên con mới gọi là bán tiên."

Cố Huyền mày chọn đến càng thêm cao, "Hóa ra trong lòng ngươi không chỉ nói thầm ta?"

Emma này thật là càng nói càng không xong, Cố Hoài Chi nhanh chóng tìm cớ rời đi, một đường chạy chậm rời đi thư phòng. Nửa đường còn đụng tới Cố Quyết đang đến gặp Cố Huyền, Cố Hoài Chi có lệ chào hỏi tiểu thúc rồi tiếp tục trốn chạy.

Cố Quyết không hiểu ra sao, "Đứa nhỏ này làm sao không biết, chạy nhanh giống như có chó đuổi theo đằng sau không bằng."

Sau khi vào thư phòng, Cố Quyết còn tính hỏi Cố Huyền xem Cố Hoài Chi rốt cuộc bị làm sao, kết quả vừa ngẩng đầu thấy biểu tình của cha mình cũng không đúng chỗ nào, tựa hồ lâm vào trầm tư.

Cố Quyết không tự chủ được mà chậm lại hô hấp, sợ quấy rầy ý nghĩ của Cố Huyền. Sau một lúc lâu, Cố Huyền ngẩng đầu nhìn Cố Quyết, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: "Ta cùng Vương thái úy, ai càng giống bán tiên?"

Cố Quyết:???

Này mẹ nó là loại vấn đề quỷ dị gì? Nhất định là phương pháp ta vào cửa không đúng lắm, lão cha đều bắt đầu nói mê sảng!

Lúc này người khởi xướng - Cố Hoài Chi lúc này đã thuận lợi về viện của mình, Tống Cảnh đang ở trong viện chờ hắn, thấy Cố Hoài Chi đến, Tống Cảnh tiến lên chào hỏi.

Cố Hoài Chi không khỏi nghi hoặc, "Vì sao tiên sinh lại đột nhiên tới chỗ ta? Trong khoảng thời gian này, không phải tiên sinh vẫn luôn sáng tác y thư sao?"

Tống Cảnh hơi hơi mỉm cười, ôn thanh nói: "Tống mỗ đúng là đang viết y thư, lần này tiến đến, bởi vì trong lòng có điều khó hiểu, mong công tử giải thích nghi hoặc cho Tống mỗ."

Cố Hoài Chi không khỏi sửng sốt, chính mình thật sự đối trung y một chút cũng không hiểu biết, Tống Cảnh là hạnh lâm thánh thủ có vấn đề gì sao lại chạy tới hỏi chính mình?

Nghi hoặc về nghi hoặc, Cố Hoài Chi vẫn mời Tống Cảnh vào phòng sai người dâng trà, Tống Cảnh uống một ngụm trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Cố Hoài Chi, "Lúc trước ta nghe nói khi công tử nói chuyện phiếm với Tam lang quân từng nhắc qua áo bằng giấy, rượu mạnh có lẽ đều có thể dùng trên y học. Rượu mạnh ta còn có thể lý giải, còn áo giấy thì phải dùng thế nào?"

Đây hoàn toàn là khi mình nói chuyện phiếm với Cố Quyết nói lung tung, Cố Hoài Chi nhịn không được chột dạ, giải thích: "Ta chỉ thuận miệng nói ra thôi, tiên sinh đừng để ở trong lòng."

Tống Cảnh ở đối đãi với bất luận chuyện gì liên quan đến y học đều vô cùng cố cháp, lúc này nghe thấy Cố Hoài Chi qua loa lấy lệ, Tống Cảnh cũng không chọc thủng hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn Cố Hoài Chi, vẻ mặt ta không tin, ta muốn nghe lời nói thật.

Cố Hoài Chi đau đầu, nhìn bộ dáng nếu không nghe được đáp án quyết không bỏ qua của Tống Cảnh, Cố Hoài Chi nhớ lại tri thức y học cằn cỗi của đời trước, tổ chức một chút ngôn ngữ mới chậm rãi nói: "Lúc trước ta nghĩ đến trước kia khi mọi người mắc bệnh nặng, đặc biệt là bệnh sởi, bệnh đậu mùa, các loại bênh dễ gây truyền nhiễm, sau khi chữa khỏi đều phải đốt hết những quần áo đã mặc qua. Đối với nhà nghèo khổ mà nói, quần áo cũng là một bút tiêu dùng không nhỏ, nếu mặc một tầng áo giấy, khi đó cũng có thể tiết kiệm được một kiện xiêm y. Chủ yếu vẫn là vì đại phu suy xét, khi bắt mạch, áo giáy khi gặp nước cũng không bị thấm, phun rượu mạnh tiêu độc lên đó, khi đại phu tiếp với người bệnh có lẽ cũng có thể suy xét mỗi ngày đổi một kiện quần áo."

"Tiêu độc?" Tống Cảnh nghĩ nghĩ, sau đó hỏi Cố Hoài Chi,

"Ý của công tử là, mặc kệ là loại người bệnh nào, trên người đều mang theo độc khí. Những độc khí này sẽ bám vào trên người những người khác từ đó lây bệnh, mà rượu mạnh có thể tiêu trừ những độc khí này?"

--

Đúng là không sai, Cố Hoài Chi xoa xoa giữa mày, "Đây đều là ta suy nghĩ vớ vẩn, nếu là nói sai, tiên sinh chớ trách."

"Chuyện này cũng có chút đạo lý." Tống Cảnh dần dần lâm vào trầm tư, lẩm bẩm, "Nếu là dựa theo cách nói này, thì phần nguy hiểm nhất hẳn là miệng cùng tay, có phải cũng có thể nghĩ ra một vài phương pháp ứng phó không? Đúng vậy, ngoại trừ bắt mạch, dùng dược, còn có thể suy xét sử dụng các công cụ khác trợ giúp đại phu xem bệnh!"

Cố Hoài Chi trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hình như mình đã giúp Tống Cảnh mở ra một cánh cửa mới, đành phải nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Không bằng thử làm đồ vật che khuất mũi miệng, tránh cho độc khí từ miệng xâm nhập? Còn tay, chỉ sợ cũng chỉ có rửa tay nhiều lần"

Tống Cảnh như suy tư gì, đứng dậy chắp tay với Cố Hoài Chi: "Đa tạ công tử chỉ giáo, đây cũng có thể xem là một loại phương pháp."

Nói xong, Tống Cảnh lại ho nhẹ vài tiếng. Lúc này Cố Hoài Chi mới phát hiện gần nhất Tống Cảnh gầy đi rất nhiều, vội vàng hỏi: "Thân thể tiên sinh không khỏe sao? Tiên sinh phải bảo trọng thân thể!"

--

"Bệnh cũ, không đáng ngại." Tống Cảnh xua xua tay, không chút nào để ý địa đạo, "Mấy năm trước ta tuổi trẻ khí thịnh, lá gan cũng lớn, tìm không ít thảo dược mới, tự mình thử thuốc, bị thương thân mình. Hiện tại cũng chỉ có thể chậm rãi ôn dưỡng, vô pháp trị tận gốc. Công tử không cần lo lắng."

Cố Hoài Chi im lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói sao, ánh mắt tràn đầy sùng kính nhìn Tống Cảnh.

Tống Cảnh lại tựa hồ lại nghĩ tới linh cảm gì, vội vàng cáo biệt Cố Hoài Chi vội vội vàng vàng chạy về.

Cố Hoài Chi lại lần nữa phân phó những người khác chiếu cố Tống Cảnh thật tốt, tận khả năng cung cấp một hoàn cảnh công tác tốt đẹp cho hắn.

Thời gian một năm rưỡi thoảng qua, Cố Hoài Chi thuận lợi trở thành lão bánh quẩy quan trường, đồng thời, hậu phương phía Lương Túc phát sinh phản loạn, trên cơ bản sáu châu trên danh nghĩa của hắn đều bị phương pháp sửa chế của Tần Vũ hại thảm, bọn quan viên cũng thừa dịp Lương Túc đánh giặc cùng Triệu Ký, thuận thế làm Tần Vũ chết.

Nhưng mà, dù vậy, trong lúc nhất thời nội chính đã loạn thành một nồi cháo cũng khó có thể bình định xuống dưới.

Triệu Ký nhân cơ hội này quy mô tiến công, cho dù Lương Túc treo người Triệu gia lên tường thành uy hiếp, cũng không ngăn cản được bước chân Triệu Ký công thành.

Trên thực tế, Triệu Ký cũng là thắng thảm. Một trận, hắn mất đi hai nhi tử, tàn một nhi tử, cái nào không quan trọng hơn đám súc sinh Triệu gia?

Triệu Ký bi phẫn gϊếŧ đỏ mắt, sĩ khí cũng vì thế rung lên, một tiếng trống hăng hái mở ra cửa lớn kinh thành.

Lương Túc tắm máu chiến đấu, nhưng đại thế đã mất, đường chạy trốn cũng bị vay công, cuối cùng chết dưới loạn tên.

Từ đây, suốt 270 năm loạn thế rốt cuộc kết thúc, nghênh đón một một vương thống nhất chân chính.