Thế Gia Tử

Thế Gia Tử - Chương 32: Thời cuộc




Chương 32: Thời cuộc

Đại lão vừa ra tay, liền biết có hay không.

Đại quân của Tôn Chấn và Lý Phúc còn ở trên đường, Cố Huyền đã đoán trước tới triều đình sẽ có ý tưởng điều binh mã của Vân Châu.

Chuyện này cũng không phải việc nhỏ, Cố Hoài Chi nhịn không được trừng lớn mắt, nói: "Chuyện này nên nói với Triệu sứ quân một tiếng đi, miễn cho đến lúc đó bị đánh trở tay không kịp."

Cố Huyền lão thần khắp nơi gật đầu nói: "Yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ. Bất quá cũng không cần sốt ruột, ít nhất cũng phải qua một hai năm nữa triều đình mới có thể hạ lệnh điều binh. Tôn -Lý hai vị tướng quân lãnh binh nhiều năm, chẳng sợ binh lực ít, ít nhất cũng có thể căng lâu như vậy."

Cố Hoài Chi gật đầu, cảm thấy mình lại học được tri thức mới.

Sau khi nói xong chính sự, Cố Hoài Chi lại nghĩ tới Từ Đạo Hoành đã vào kinh nhậm Thái Uý, không khỏi lo lắng , thở dài nói: "Lần này Kinh Thành động đất, không biết ông cậu có bị thương không. Gần đây A bà tinh thần không được tốt, nghĩ đến cũng là vì lo lắng cho ông cậu."

Cố Huyền thuận miệng nói: "Yên tâm đi, theo như trên thư hắn gửi, hắn không bị thương, chỉ là phòng ở trong phủ sụp, tử thương vài cái hạ nhân. Chính hắn cảm thấy động đất liền chạy ra ngoài, cũng chưa chịu chút thương nào."

Cố Hoài Chi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến thế cục ở Kinh Thành hiện tại, lại nhịn không được lo lắng cho Từ Đạo Hoành, đè thấp thanh âm tiến đến bên tai Cố Huyền hỏi: "A công nói xem, hiện tại trong kinh nhân tâm hoảng sợ, quân trông giữ lại phái ra gần một nửa, ông cậu có thể nhân cơ hội động thủ hay không?"

Chủ yếu là chức vị hiện tại của Từ Đạo Hoành thật sự quá có ưu thế, Thái Uý, vốn dĩ chính là chưởng quản binh quyền, cấm vệ quân trong cung, thái uý đều có thể điều động. Thế cục hiện tại, nếu Từ Đạo Hoành muốn hành thích vua, cũng không phải không thể được.

Đừng nói, vấn đề này thật đúng là làm khó Cố Huyền. Theo hiểu biết của Cố Huyền đối với Từ Đạo Hoành, chỉ có thể xác định đối phương sẽ không quang minh chính đại động binh hành thích vua, nhưng có thể âm thầm làm điểm động tác nhỏ lén lút làm chết hoàng đế hay không, vậy thì không chắc.

Cố Hoài Chi thấy Cố Huyền lâm vào trầm tư, nội tâm không khỏi ngọa tào một tiếng, sẽ không thật làm chính mình nói trúng rồi đi?

Một đoạn thời gian thật lâu sau đó, Cố Hoài Chi luôn lo lắng đề phòng chờ kinh thành truyền đến thư từ, sợ ngày nào đó nghe được tin tức ông cậu hắn bởi vì độc hại hoàng đế mà bị định tội.

Cũng may qua một tháng, trong kinh gió êm sóng lặng, quan viên một lòng cứu tế, trừ bỏ hoàng đế bị kinh hách còn đang bệnh, cũng không có đại sự phát sinh.

Vân Châu bên này, Cố Huyền tự nhiên hướng Triệu Ký thuyết minh suy đoán của chính mình. Triệu Ký nghe xong, mặt đều tái, trăm triệu không nghĩ tới triều đình còn khả năng sẽ ra chiêu này.

Phùng Khắc Kỷ cũng có chút há hốc mồm, đây là sự khác nhau của không hỗn qua trung tâm quan trường. Vương thái úy vừa nghe Cố Huyền nói liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói rằng dựa theo trình độ đầu óc của vị ngồi trên long ỷ kia thì đây là chuyện mà hắn có thể làm. Phùng Khắc Kỷ cùng Lục Am liền có điểm theo không kịp tiết tấu, rốt cuộc bọn họ xem như tự học thành tài, cùng Cố Huyền cùng Vương thái úy đều là thiên tài lại ở vòng trung tâm quyền lợi lăn lộn vài thập niên so sánh với, thật là có điểm không đủ xem.

Chẳng sợ trong lòng Phùng Khắc Kỷ cùng Lục Am đối với thế gia có một tý xíu địch ý như vậy, lúc này cũng không thể không thừa nhận, bọn họ không bằng hai người Cố- Vương.

Đây thật đúng là một cái chuyện xưa bi thương.

Đối với thiên tài tới nói, thống khổ nhất thường thường không phải chi phí ăn mặc của người khác cao hơn bọn hắn một mảng lớn, mà là có người ở lĩnh vực bọn họ tự hào nhẹ nhàng đánh bại bọn họ.

Loại đến từ chỉ số thông minh áp chế này mới là vũ khí trí mạng đánh tan thế giới tinh thần của bọn họ.

Thực không khéo, Phùng Khắc Kỷ cùng Lục Am lại đụng phải tình huống như vậy.

Nghiêm túc mà, thực lực của hai người đều không kém, đặc biệt là Phùng Khắc Kỷ, thiên phú có thể nói khủng bố, ngay cả Cố Huyền đều tự thấy không bằng. Lúc trước khi Cố Huyền cùng Vương thái úy còn chưa tới Vân Châu, hai người Phùng Khắc Kỷ và Lục Am xác thật là nhân vật trí não trong đoàn đội của Triệu Ký. Thẳng đến khi Cố Huyền vào phủ Thứ Sử, hai người rõ ràng cảm giác được Cố Huyền gây cho bọn họ áp lực rất lớn, bọn họ hao hết tâm tư mới có thể nghĩ ra chính sách ứng đối, Cố Huyền hơi suy tư là có thể đưa ra phương án càng tốt. Càng làm cho tâm thái của bọn họ hỏng mất là, Cố Huyền chân chính là người đi một bước xem ba, sự tình bọn họ không thể tưởng được, Cố Huyền luôn có thể nghĩ đến trước bọn họ một bước, hơn nữa đưa ra phương pháp ứng đối hoàn mỹ.

Loại cảm giác bị chỉ số thông minh áp chế này, đối với thiên tài tự cho mình là rất cao mà nói, quả thực chính là một loại lăng trì tinh thần.

Nếu không, lúc trước Phùng Khắc Kỷ cũng sẽ không không kiềm chế được mà đào hố Cố Huyền.

Đương nhiên, sau khi bị Cố Huyền phản kích vả mặt một lần, Phùng Khắc Kỷ khắc sâu mà kiểm điểm chính mình chỗ âm u, ở thư phòng treo bốn chữ tam tỉnh ngô thân(*), vì nhắc nhở chính mình không thể sinh ra tâm ghen ghét.

(*). Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình. ◇Luận Ngữ: "Tăng Tử viết: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ?" (: : ? ? ?) Mỗi ngày tôi tự xét ba việc: Làm việc gì cho ai, có hết lòng không? Giao thiệp với bạn bè, có thành tín không? Thầy dạy cho điều gì, có học tập đủ không?

( 3 điều tự xét mình: Có bất trung, bất tín, bất tập hay không)

Hiện tại, lại tới một Vương thái úy, cho Phùng Khắc Kỷ 2 phần chỉ số thông minh áp chế.

Nếu không trải qua lúc trước bị Cố Huyền giáo làm người, tâm thái của Phùng Khắc Kỷ khẳng định lại muốn hỏng mất lần nữa, hiện tại, có thể là bị Cố Huyền đả kích vài lần đã thành thói quen, khả năng kháng áp lực của Phùng Khắc Kỷ thẳng tắp bay lên, còn có thể thiệt tình thành ý mà khen ngợi Cố Huyền cùng Vương thái úy một câu, "Hai vị đúng là rường cột quốc gia, Phùng mỗ thụ giáo."

Cố Huyền cùng Vương thái úy gặp qua sóng gió nhiều, tự nhiên có thể nhìn ra lời này của Phùng Khắc Kỷ rốt cuộc có mấy phần thiệt tình. Ý cười trong mát Cố Huyền rõ ràng vài phần, ôn thanh nói: "Phùng tiên sinh quá khen, bất quá là quen tay hay làm thôi. Hiện giờ, chúng ta nên tự hỏi phương án ứng đối việc triều đình điều binh mới phải."

Triệu Ký thấy Cố Huyền cùng Vương thái úy ánh mắt bình tĩnh, mặt mang ý cười, hoàn toàn khác những người khác mắt lộ ra ưu sắc, trong lòng biết hai người bọn họ đã nghĩ ra biện pháp, vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Còn thỉnh hai vị tiên sinh không tiếc chỉ giáo."

Cố Huyền duỗi tay đỡ Triệu Ký một phen, cười nhìn về phía Vương thái úy, mày hơi chọn, lại không mở miệng.

Mọi người đang kinh ngạc, Vương thái úy đã minh bạch ý tứ của Cố, cười mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn đem cơ hội làm nổi bật này nhường cho ta, ta liền không khách khí."

Lúc này đám người Triệu Ký mới hiểu được, nguyên lai hai vị đại lão đang xác định ai tới lên tiếng.

Muốn Cố Huyền tới nói, ở Vân Châu kỳ thật thoải mái hơn ở kinh nhiều, ít nhất Vân Châu không có đồng đội heo, mà kinh thành lại có cái đội trưởng heo.

Nhóm người bên người Triệu Ký đều có chỗ đáng giá thưởng thức, ưu điểm lớn nhất chính là hiểu rõ nặng nhẹ, biết tiếp thu ý kiến chính xác, đầu óc còn đều khá tốt.

Không thể không nói, hoàn cảnh công tác như vậy, xác thật làm người cảm thấy thư thái.

Đối lập với Từ Quý Lăng đang đứng trong nước sôi lửa bỏng, ngày tháng của Cố Huyền thật sự quá hạnh phúc.

Vương thái úy nhìn Cố Huyền một cái liền mở miệng phân tích tình thế, không có bất luận vô nghĩa gì, nói thẳng nói: "Thời gian để lại cho chúng ta chuẩn bị chỉ còn 1 năm, ta kiến nghị là, trước tiên, sứ quân tự đưa thư khiêu chiến lên triều đình, lời nói cần thiết khẩn thiết, trọng điểm xông ra tấm lòng trung tâm với bệ hạ cùng đối với phản tặc phẫn nộ. Vị bệ hạ kia của chúng ta thích nghe người ta nói lời hay, như vậy sẽ có tám chín phần có thể đồng ý việc này, lại xin triều đình chút lương thảo cùng ngựa, trọng điểm là ngựa, Vân Châu không có nơi thích hợp thả ngựa, cần thiết muốn mấy ngàn ngựa tốt từ triều đình, kể từ đó, còn có thể giải quyết vấn đề quân lương. Thứ hai, sứ quân chủ động xin ra trận, ít nhất còn có thể nắm binh mã trong tay. Nếu trực tiếp bị bệ hạ điều binh, binh này đã có thể về hai vị tướng quân, có thể trở về hay không thì không biết được, còn không thể từ giữa vì Vân Châu tranh thủ bất luận ích lợi gì."

Vương thái úy giống với Cố Huyền, phương thức tự hỏi đều là như thế nào đem ích lợi lớn nhất. Chẳng sợ triều đình cũng có khả năng không điều binh của Vân Châu, Cố Huyền cùng Vương thái úy vẫn nhất trí quyết định muốn đem quyền chủ động nắm giữ trong tay mình. Trước mắt quân đội là quan trọng nhất, nếu để Vân Châu ra năm sáu vạn binh mã giống 3 Châu kia, vậy mọi người cũng chỉ có hai lựa chọn: Một là nhân lúc còn sớm tắm rửa ngủ, đừng làm mộng dã tâm cái gì nữa. Hai là học tập Kỳ Đông Vương cùng Lương Túc, cũng xưng đế.

Bất quá thực lực của Vân Châu hiện tại không mạnh, nếu Triệu Ký thật sự xưng đế, hai vị lão tướng quân kinh nghiệm phong phú khẳng định trước bóp quả hồng mềm như hắn, đến lúc đó đúng là cười ra nước mắt.

Đầu óc đám người Phùng Khắc Kỷ cũng không kém, Vương thái úy vừa nói xong, mọi người lập tức gật đầu, cuối cùng quyết định, chờ Tôn Chấn cùng Lý Phúc truyền đến tin tức binh bại thất lợi, Triệu Ký sẽ nhanh chóng dâng tấu chương thỉnh chiến, lần này thư thỉnh chiến từ Phùng Khắc Kỷ viết, cần thiết để hoàng đế cảm nhận được một mảnh trung quân ái quốc của Triệu Ký.

Sau khi Cố Hoài Chi biết được phát triển kế tiếp không khỏi khóe miệng run rẩy, tâm nói nhóm người này cũng thật lợi hại, trong lòng 800 năm trước đã quyết định lật đổ hoàng đế tự mình lên, hiện tại thế nhưng còn chơi chiêu trung tâm này.

Cố Hoài Chi nhịn không được cảm khái, xem ra, có câu nói thật đúng là không sai, ngươi chơi chính trị, tâm đều dơ.

Nghĩ đến về chính mình cũng phải làm chính trị, Cố Hoài Chi ôm mặt nghĩ nghĩ, cảm thấy thời khắc nào đó, vẫn là có thể lựa chọn ném lương tâm sang một bên, giống như a công và ông ngoại hắn liên thủ hố hoàng đế vậy.

Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu.

Cố Huyền suy tính không sai, Tôn Chấn cùng Lý Phúc, một người hướng tây thảo phạt Lương Túc, một người hướng đông bình định Kỳ Đông Vương. Kết quả, Lý Phúc còn tính thuận lợi, miễn cưỡng còn có tiến triển, giao chiến với Kỳ Đông Vương có thắng có bại, cũng coi như lập công.

Tôn Chấn bên kia lại không quá tốt, quân đội U Châu trong tay Lương Túc vốn có chiến lực rất mạnh, tường thành của U Châu lại là dày nhất trong mười hai châu, Lương Túc cũng không phải hạng tài trí bình thường, thiên thời địa lợi nhân hoà toàn bộ chiếm, trận này Tôn Chấn đánh đến thập phần gian nan.

Tin tức truyền quay lại kinh thành, hoàng đế còn đang bệnh tức giận đến liên tục ho khan, hạ tử mệnh lệnh cho Tôn Chấn, nói hắn cần thiết bắt lấy U Châu, nếu không liền mang đầu tới gặp.

Nói thật, nghe đươc tin tức này, Cố Hoài Chi đều toát mồ hôi thay Tôn Chấn, công thành vốn khó hơn thủ thành, bình thường binh lực muốn công thành phải nhiều hơn binh lực thủ thành 2-3 lần mới có phần thắng, binh lực trong tay Tôn Chấn còn ít hơn Lương Túc, luận binh pháp, thực lực của hai người cũng sàn sàn như nhau, mặc kệ thế nào, Tôn Chấn muốn đánh hạ U Châu, đây đều là một cái nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành

Càng làm cho Cố Hoài Chi cảm thấy nghiền ngẫm là, mấy thường thức về quân sự thế này, dù hắn là thường dân cũng có thể nhìn ra, trong triều còn có không ít tướng lãnh, không có khả năng không nhìn không ra tới. Vậy thì vẫn đề đến rồi, nếu nhìn ra tới tấn công U Châu không có phần thắng, vì sao nhóm người này lại mặc kệ hoàng đế hạ chiếu lệnh như vậy?

Nghe nói Tôn Chấn ở trong triều cũng không có kẻ thù, như vậy cũng không phải có người muốn mạng hắn. Vậy không thể không làm Cố Hoài Chi hướng phương hướng khác suy đoán: Đám người trong Kinh thành đại khái đã hoàn toàn từ bỏ hoàng đế.