Chương 97 : Phố người hoa
Ngay khi đưa Mikumo vào hậu cung, hắn ngay lập tức hóa thân thành một đầu sắc lang. Mạnh mẽ đè ngửa cô ấy xuống, hắn xé toạc bộ quần áo vu nữ của Mikumo ra.
Cơ thể con người được miêu tả là do chúa tạo ra theo chính hình ảnh của ngài cũng không phải là nói chơi. Điều đó còn đặc biệt đúng với những mỹ nhân như cô.
Đang đúng lúc cả hai đang rất hăng say làm chuyện ‘người lớn hay làm’ thì …
- Sư phụ, nước của ng…
Chưa nói hết câu, Chikage liền ngây người. Người sư phụ đáng kính của cô, người luôn nói phải loại bỏ cảm xúc, tay chân đang quấn chặt lấy ‘anh trai’ miệng không ngừng rên rỉ…
( đoạn này tỉnh lược 3000 chữ )
Đây là đâu!? Tôi là ai!? Tại sao lại như vậy!??? Vô vàn câu hỏi chạy qua đầu Chikage cho đến khi cô nhóc nghe thấy một giọng nói quen thuộc
- Con dậy rồi sao!? – Mikumo hỏi – Sao tự nhiên con lại b·ất t·ỉnh giữa chừng vậy??
- “Hú vía, hóa ra đó chỉ là mơ” – Chikage thầm nghĩ rồi cẩn thận dò hỏi – Sư phụ này, người và anh Kenichi không có gì đấy chứ?
- Có gì là sao? – Mikumo kỳ lạ - Mà con vẫn chưa nói sao con lại ngất giữa chừng?
- May quá!
Chikage khẽ thở ra một hơi nhưng nếu cô nhóc này tinh ý hơn một chút thì có thể thấy là bộ quần áo mà Mikumo đang mặc là một bộ Kinomo khác.
“Hừ! Cũng may là tên đó không có sở thích đặc biệt nếu không thì sư đồ chung chồng rồi!”- Mikumo thầm nghĩ nhưng cô lại chợt nhớ lại câu của tên đó trước khi rời khỏi : “Chikage còn bé quá, đợi con bé lớn hơn đã!”
................
- Apa, "tôi đang giữ con của các người" nghe đây - chuông điện thoại vừa vang lên thì Apachai lập tức chộp lấy nó rồi nói ra câu thoại quen thuộc.
- Apachai-sensei, đừng có trả lời điện thoại như vậy chứ - hắn giật lấy điện thoại từ tay của Apachai nói - Mushi Mushi, Lương Sơn Bạc nghe đây.
- A... giọng nói này... là anh Kenichi sao - đầu bên kia kêu lên một tiếng kinh ngạc.
- Renka, là em hả, em gọi điện có chuyện gì không? – hắn kỳ lạ, cô ấy có số điện thoại của hắn mà sao lại không gọi di động
- Đúng rồi, em quên mất, có cha em ở đó không vậy, vì chấp hành mệnh lệnh của cha em đi đón ba tên võ sư Trung Hoa đấu với anh trong giải D of D nên em đang bị người của Bạch Long Hắc Hổ Bang t·ruy s·át!!
Lần trước trong giải D of D, sau khi 3 tên võ sư sử dụng Thái Cực Quyền, Bát Quái Chưởng và Thiếu Lâm Quyền được Ma Kensei gửi thư giới thiệu tới Hội Phượng Hoàng nhưng nửa đường lại bị mấy tên sát thủ của Bạch Long Hắc Hổ Bang được Hội Tam Hoàng thuê tới á·m s·át may mà được Renka giải cứu kịp thời nhưng giờ chúng lại cửu những kẻ thuộc đẳng cấp vĩ nhân tới nên Renka gọi điện tới cầu cứu cha mình.
- Cái gì, có kẻ dám t·ruy s·át em sao? Em đang ở đâu, anh tới ngay!- hắn nghe thấy Renka b·ị t·ruy s·át thì tức giận hỏi.
- Em đang ở nhà hàng của chú Hakubi! - Renka nghe thấy hắn quan tâm đến mình như vậy thì vui vẻ nói.
- Được! Ở yên tại chỗ, anh sẽ tới ngay!!
...............
Vừa đi vào trong thì hắn đã thấy được Renka và ba tên kia đang ngồi trong nhà hàng ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Kenichi!! - thấy hắn tới Renka liền lao vài lòng ôm chầm lấy hắn.
- Renka, em có sao không!? - hắn kiểm tra thân thể của Renka, sau khi thấy cô bé không b·ị t·hương thì mới yên tâm.
- Xì, cô ta có làm sao đâu mà lo lắng dữ vậy… - tên dùng Thái Cực Quyền nói.
- Hừ, ba đứa chúng mày chỉ gây thêm phiền phức cho Renka.Nếu như Renka mà b·ị t·hương thì chúng mày bây giờ không còn thở được nữa đâu!! - hắn tỏa ra sát khí khiến ba tên này lập tức câm miệng.
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một luồng sát khí đang tiếp cận nơi này. Hắn lập tức đá bay ba tên này rồi ôm lấy Renka nhảy lùi ra sau.
- Uỳnh!!!
Bức tường của nhà hàng lập tức b·ị đ·ánh sập, một tên trung niên người Hoa chui qua cái lỗ trên tường đi vào nhà hàng trên tay phải của ông ta cầm một chiếc lồng chim nhỏ.
- Đây là lần đầu ta gặp một vĩ nhân trẻ tuổi như vậy đấy! - tên này nói.
- Hắn chính là... - ba tên kia sau khi ngồi dậy thì chỉ vào tên đàn ông trung niên nói - Retsumin Kei, chiến thần tai họa!
- Hừ, ngươi chính là kẻ dám t·ruy s·át Renka!! - hắn rút thanh Asauchi ra khỏi vỏ.
- Đúng vậy, đó là do nó cản trở công việc của ta thôi, ngươi dùng v·ũ k·hí à, xem ra ta phải dùng đến hai tay rồi! - tên Retsumin đặt chiếc lồng chim lên đầu rồi thủ thế.
Retsumin Kei Lv 47
Hừ, chỉ một vĩ nhân cấp cao mang cũng dám mang danh xưng ‘thần’ trong tên sao! Trong lúc ân ái với Mikumo hắn đã được biết rằng, ngay cả ở trong Yami thì chỉ từ đại vĩ nhân trở lên thì trong danh xưng mới có tư cách có một chữ ‘Thần’ mà thôi!
- Kousaka Slash!
Hắn chém về phía tên sát thủ, tên Kei lập tức nhảy sang bên để né sau đó đấm về phía mạn sườn của hắn.
Kousaka Ryuu: Enbi Tsumujikaze!!
Hắn nhảy lên xoay người để né rồi chém về phía ngực của tên Retsumin. Khi hắn vừa tiếp đất thì ngực tên Retsumin liền hiện ra một vết chém dài, máu phun ra xối xả.
- Không thể... nào! - tên Retsumin ôm lấy v·ết t·hương nói.
- Ta đã chém tr·úng đ·ộng mạch chủ của ngươi rồi đấy. Tới bệnh viện nhanh không thì nơi ngươi tới sẽ là nhà xác!
Sau khi nghe hắn nói thì tên này đổ gục xuống đất.
- Mạnh quá!! - ba tên võ sư Trung Hoa kinh ngạc nhìn hắn - sao hắn có thể đạt được cấp độ này khi còn trẻ như vậy!??
Sau đó thì ông chú Hakubi trở về và biết được có kẻ cử sát thủ tới muốn g·iết cháu gái mình thì cực kỳ tức giận và nói sẽ trả thù cho cô. Hakubi, tên thật là Ma Ryou (Mã Lương) cũng là mộ đại vĩ nhân giống Ma Kensei, thậm chí là còn có phần nhỉnh hơn, thật tội nghiệp cho kẻ nào chọc điên ông ta.
Ba tên võ sư kia thì được ông chú Hakubi cho phép ở lại làm việc ở trong nhà hàng của ông và sẽ chịu sự bảo vệ của ông ấy. Còn Renka thì được sự đồng ý của chú Hakubi nên đã chuyển tới học cùng lớp với hắn ở trường.
Trên đường đi về, hắn nhớ về lời là ông ấy đã nói với hắn….
- Kenichi, cậu là một thiên tài võ thuật, đạt được cấp độ vĩ nhân ở độ tuổi trẻ như thế này, ta không thể nói rằng cậu là người đầu tiên nhưng có thể dám chắc rằng cậu là một trong những thiên tài đỉnh cao nhất của giới võ thuật. Với tài năng như vậy cậu hoàn toàn xứng đáng trở thành con rể của nhà họ Mã (họ Ma đấy) từ giờ ta sẽ giao Renka cho cậu, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó!
- Vâng thưa chú Hakubi, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy và khiến cô ấy hạnh phúc.
- Được ta tin ở cậu! - Hakubi vỗ vai hắn nói.