Chương 93 : Chuyến cắm trại không bình yên
Sau khi nghỉ ngơi được một lát hắn bế Shigure lên và lấy khăn tắm phủ lên người cô rồi ôm cô trở về phòng ngủ chờ bà chủ mang đồ ăn sáng lên.
Cũng may là nhà trọ này ngoài hắn và Shigure ra thì không có vị khách nào khác cộng thêm hai vợ chồng chủ nhà trọ đã già lắm rồi, nếu không động tĩnh của hắn và Shigure ở trong hồ nước nóng sáng nay lớn như vậy chắc chắn bị người khác nghe thấy.
Cả hai ăn sáng rồi dành nguyên cả một ngày nghỉ ngơi. Dù sao thì hắn cũng không muốn Shigure đi lại quá nhiều khi trên người đang có “v·ết t·hương”.
..............
Vài ngày sau khi cuộc săn kiếm kết thúc, hắn và Shigure đã về đến Lương Sơn Bạc. Miu vừa thấy đã chạy ra ôm chầm lấy hắn :
- Kenichi.. anh về rồi!!
- Ừ! Anh về rồi đây! – hắn cũng ôm chầm lấy cô
Thế nhưng, đang đúng cái lúc tình cảm dạt dào thì bất ngờ Miu tung chiêu cửu âm bạch cốt trảo :
- Trên người anh có mùi của người khác, mùi này quen lắm… – Miu vẫn mỉm cười nhưng hắn có cảm giác là hắn mơ hồ thấy tử thần đứng sau nụ cười đó.
Thấy hắn im lặng, Miu trực tiếp tăng lực tay lên :
- Anh khá quá nhỉ!? Sư phụ cũng dám nhúng chàm... – Miu thì thầm vào tai hắn – Đồ khốn đào hoa này!
- Ấy ấy, từ từ Miu, đau anh mà!
Hắn cố gỡ tay Miu ra thì bất ngờ Shigure cũng gia nhập cuộc vui.
- Cho anh chừa đi!!! - Shigure và Miu đồng thanh
- Ấy ấy, hai em bình tĩnh nào! Á! Đau!
…….
Về chuyện của hắn và Shigure thì hắn vẫn không để lộ ra cho mấy vị sư phụ biết mà chỉ mỗi Miu biết mà thôi. Nếu chuyện này mà vỡ lở ra thì chắc chắn Akisame-sensei sẽ khiến cho hắn sống dở c·hết dở cho mà xem, dù sao ông ấy cũng có thể coi là một nửa cha của Shigure, thậm chí đến cái tên Shigure cũng là do Akisame đặt cho cô cơ mà.
Thế nhưng cái khốn nạn ở đời là cái gì càng muốn giấu nó lại càng lộ. Từ hôm mà hắn và Shigure đi săn kiếm về, Akisame cứ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Các bài tập cứ càng ngày càng nặng.
Hiện tại bây giờ, hắn vừa mới xong bài “Mực nướng” ( cái bài mà tập bụng liên tục trên xà đơn nếu không là thành mực nướng luôn ). Vừa mới chạm đất, Akisame đã bước tới, hai tay bẻ các khớp xương kêu răng rắc :
- Nghỉ chút xíu rồi tiếp nhé, Kenichi – chan!!!
Ánh mắt của thầy ấy có chút gì đó kỳ lạ. Nói thế nào nhỉ, nó giống như là ánh mắt mà trưởng lão hay nhìn hắn lúc hắn ở với Miu vậy. Ngay khi mà hắn còn chưa suy nghĩ xong, Akisame đã xách hắn dậy :
- Giờ nghỉ đã hết!!
Sasaki thấy cảnh này thì nói nhỏ :
- Trông râu kẽm như đang lấy việc công báo thù tư…
- Cứ đợi đến lúc cậu có con gái thì cậu sẽ tự hiểu thôi! - Ma Kensei nhún vai, mắt vẫn không rời quyển tạp chí áo tắm.
…….
Hôm nay là ngày đầu của buổi cắm trại dành riêng cho học sinh năm 2 trường Kouryou. Bây giờ hắn và mọi người đang ở trên bãi biển, hắn mặc chiếc quần bơi tam giác của trường để lộ ra cơ bắp rắn chắc của mình. Nếu so sánh với tên Boris Ivanov hay Ethan Stanley thì hắn trông có vẻ khá gầy gò, yếu thế hơn nhưng giống với Akisame, các cơ bắp của hắn hầu hết là cơ bắp hồng (Pink Muscle) loại cơ bắp có cả sức mạnh và sức bền. Nếu kiên trì theo phương pháp luyện tập của Akisame thì cơ bắp toàn thân hắn sẽ được chuyển thành cơ bắp hồng và cơ thể hắn sẽ không có một chút cơ bắp thừa nào.
Nói tới Akisame mới nhớ, dạo này ông ấy củ hành hắn kinh dị quá đi mà! Nếu không nhờ kỹ năng thân thể gamer với hai cái huyết mạch của loài orge và loài smile thì chắc hắn gặp ông bà tổ tiên rồi!
- Honey, anh thay đồ xong rồi à, anh thấy em mặc bộ đồ này có đẹp không!
Bây giờ thì Rachel đang mặc một bộ bikini màu trắng chứ không phải đồng phục bơi của trường như mấy cô gái khác. Thân hình nóng bỏng, mái tóc ánh vàng kim như được tôn lên trong bộ đồ đó. Nói Rachel mà là người mẫu cũng có khối người tin.
- Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp hết.. - hắn lại gần nói thầm bên tai cô - đặc biệt lúc không mặc gì là em đẹp nhất !
Hắn vòng tay qua và ôm Rachel vào lòng và nhìn về phía ngoài biển. Trường Kouryou khá thoáng về vấn đề học hành và yêu đương nên mặc dù đang có sự có mặt của giáo viên nhưng hắn vẫn công khai thân mật với Rachel mà không sợ bị trách phạt (những trường học bên Nhật thường rất nghiêm khắc về vấn đề yêu đương ở học đường, không nên vì những bộ truyện Romance của Nhật mà hiểu lầm, dám thể hiện tình cảm mà để giáo viên bắt gặp là đình chỉ học gọi phụ huynh như chơi đấy. Ông nào không tin thì lên Google là biết ngay).
Rachel được hắn khen thì cười rạng rỡ và khi nghe được vế sau thì khuôn mặt trở nên ửng hồng, ánh mắt toát lên vẻ khao khát. Kể từ khi hắn và Rachel làm chuyện ‘người lớn làm với nhau’ thì bản tính thích sự chú ý của Rachel không hề thay đổi nhưng bây giờ sự chú ý của hắn mới là thứ Rachel quan tâm đến nhất, cô luôn muốn hắn chú ý đến mình.
Phía ngoài bờ biển Miu đang bơi lội và nhảy lên khỏi mặt nước biển như những chú cá heo vậy. Bộ đồ bơi của trường cũng không thể giấu đi cơ thể gợi cảm của Miu được.
Miu vui đùa một lúc rồi lên bờ nghỉ ngơi. Cô bé đi tới phía hắn, lúc này dưới sự yêu cầu của hắn Miu đã không còn tết tóc và đeo kính tới trường nữa rồi mà để tóc xõa ra sau lưng. Những sợi tóc ướt được Miu dùng tay gạt sang một bên cộng thêm nốt ruồi mỹ nhân ở dưới đuôi mắt trái khiến cô có một vẻ quyến rũ lạ thường.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Miu rồi ôm cô vào lòng, tay kia vẫn ôm lấy Rachel khiến cho mấy tên gia súc ở xung quanh nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy cảnh này. Yuuka thấy cảnh này cũng không chịu yếu thế mà sà vào lòng hắn. May mà thế giới này không tồn tại phép thuật nếu không thì chắc hắn đã dính vài tá cái nguyền rủa rồi.
Buổi chiều hôm đó hắn tham gia cuộc thi bơi lội do giáo viên tổ chức, mặc dù không bơi thường xuyên nhưng với chỉ số cao vượt trội cộng thêm kỹ thuật Noshi (kỹ thuật bơi cổ truyền của Nhật) do Shigure dạy nên hắn dễ dàng vượt qua Boris và Ethan để đạt được giải nhất còn 2 tên kia lần lượt là giải 2 và 3.
Tối hôm đó bọn họ di chuyển và cắm trại ở một nơi gần đó để chuẩn bị cho chuyến leo núi vào sáng hôm sau. Hắn đang ở cạnh đống lửa trại để nấu cà ri, Nijima đã đi tìm thêm củi, Tanimoto thì đang trò chuyện với mấy em xinh tươi.
- Cậu nên hủy cái chiến dịch dở hơi này đi, Boris! – hắn nuốt miếng cà ri ăn vụng trong miệng xuống, mắt vẫn không rời khỏi cái nồi đang sôi ùng ục – Tôi không phải loại biết nương tay là gì đâu..
Tên Boris đang nấp đằng sau căn nhà gỗ thấy mình bị phát hiện thì giật mình bỏ trốn. Hắn biết Yami cử mấy tên đệ tử đến là để mấy tên này hợp sức lại đánh bại hắn nhưng những kẻ đi theo Satsujinken ( Sát nhân quyền ) thường thích hoạt động đơn độc mà không đi theo nhóm nên việc để bọn chúng hợp tác là gần như bất khả thi.
Từ sau khi hắn đi săn kiếm trở về thì tên Tirawit Koukin không biết tại sao lại không đến trường nữa cộng thêm Rachel giờ đã thuộc về hắn rồi nên trong số 5 người được gửi đến chỉ còn lại 3. Ba tên đệ tử mà muốn đánh bại một vĩ nhân toàn năng như hắn thì hiển nhiên là hi vọng viển vông mà thôi. Đó là còn chưa tính đến việc Ethan chắc gì đã tham gia vào chiến dịch của Boris.
- Sao thế! Thương lượng thất bại à! – Nijima mang thêm một đống gỗ về - Thêm củi này!
- Ta đã bảo tên đó không phải là loại có thể thương lượng đâu! – Tanimoto lúc này cũng đến ngồi cạnh nồi cà ri – Thơm lắm rồi! Sắp ăn được rồi đấy, boss!
- Ừ! – hắn cắn nhẹ vào đầu thìa –Chuẩn bị đi! Sắp có c·hiến t·ranh rồi đấy!