Chương 73 : Bão tuyết kinh hoàng.
- Đã lâu không gặp rồi nhỉ, Boris Ivanov!? Ta nghe nói là ngươi đã lao thẳng vào căn cứ của kẻ địch nhỉ - kẻ này trêu chọc – Nếu bỏ qua mệnh lệnh của đội trưởng thì ngươi đã đem đầu của tên đó về đây rồi nhỉ ? À quên, nếu thế thì giờ này ta đã phải dự t·ang l·ễ của ngươi rồi mới đúng!!
- Mệnh lệnh là tuyệt đối!
Gồng cơ bắp lên, Boris dùng vong tròn tử thần xiết nát một bao cát gần đó. Thả bao cát đã vỡ ra, Boris phủi quần áo đứng dậy :
-Với lại, nếu đấu tiếp thì ta không nghĩ mình là người thắng!
-Ồ! Ngươi mà còn nói thế thì chắc hắn mạnh lắm nhỉ !
-Cũng không sai biệt lắm… - Boris ngập ngừng – ta cảm nhận ở hắn một luồng khí mà chỉ có ở sư phụ. Jihan ngươi nghĩ ngươi có thể không ?
-Hahaha… Tất nhiên rồi!! Nếu như đấu … ta sẽ là người thắng – Jihan cởi tấm áo choàng ra – Bởi vì ta là vua!!!
……………
Sau chuyện ngày xảy ra ngày hôm đó thì hắn đã có 1 khoảng thời gian khá yên bình, Yomi trở nên im hơi lặng tiếng và dường như biến mất khỏi thành phố này vậy không còn thấy tin tức về hoạt động của chúng.
-Hay quá Miu!!
-Chẳng phải đây là lần đầu cô ấy trượt tuyết sao!?
-Cậu tuyệt lắm, Miu – san!!
-…
Những tiếng reo hò, tán thưởng vang lên trong đó có cả tiếng của hắn lẫn Yukino. Chỉ là bây giờ trông hắn hơi thảm thôi : đầu cắm xuống đất, phao câu chổng ngược lên trời.
Hắn ghét trời lạnh. Tuyết rơi trông đẹp thật đấy nhưng để trượt tuyết thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nó cứ trơn trượt cái kiểu quái gì ấy. Cái này chẳng khác gì lúc hắn được đi chơi công viên giải trí mà cứ đòi chơi trượt patin cả. Ngã dúi dụi liên tục.
-Không lẽ cậu tập võ thuật nhiều như thế mà không chơi được sao!? – Nijima vừa hất tuyết vào hắn vừa cà khịa – Nhìn tình nhân của cậu bên kia kìa!
Ở bên đó, Yukino đang trượt một cách điệu nghệ. Thậm chí còn có mấy người nhầm tưởng cô là hướng dẫn viên tới nhờ chỉ cách dạy trượt.
- Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! – hắn cáu bẩn.
Xoạt!! Thêm một người và một đợt tuyết bay thẳng vào mặt hắn nữa!
- Sao cậu lại ở đây! – Tanimoto cởi mắt kính bảo hộ - Đã nhận được huy hiệu thách đấu thì lo mà luyện tập đi chứ!!
- Hơ…hơ…hơ…hắt xì!!! Tanimoto đấy à! – hắn run lên cầm cập – Khỏi lo đi, giờ thằng này không cùng đẳng cấp với tên đó từ lâu rồi. Hơ..hơ..hắt xì! Khỉ thật! Tớ thích ngắm tuyết nhưng ghét trời lạnh! Ghét luôn cả việc trượt tuyết!
- Mặc xác cậu! – Tanimoto đeo lại kính mắt rồi quay lưng rời đi – Miễn đừng c·hết trước khi phân thắng bại lần nữa là được!!
- Không có chuyện đó đâu! – Yukino trượt tới chỗ hắn – tôi sẽ không để chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cậu ấy đâu mà lo!
-Cả.. cả tôi nữa !!! – Yuuka cũng trượt tới chỗ hắn.
“Cầu xin mấy người đấy, muốn trượt cũng được nhưng đừng hất tuyết vào mặt thằng này!!”
Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng hắn đâu có ngu mà nói ra khỏi miệng. Nói xong một cái thì tên Ailen kia không cà khịa thêm thì tên đó không phải là Nijima mà hắn biết!
….
Cùng lúc đó, tại Lương Sơn Bạc, một trận cãi lộn đang diễn ra…
- Cái gì !? Chẳng phải là tất cả đã thống nhất là bí mật bám theo tụi nó sao!!! – Sasaki gầm lên – Sao tất cả lại ở nhà thế này!!
-Tôi chỉ đi nếu đó là suối nước nóng thôi!!! – Ma Kensei giãy nảy lên – Tới khu trượt tuyết lạnh lẽo đó để làm gì cơ chứ!!
-Giờ tôi sẽ đi! – Shigure lên tiếng.
-Cả Apachai nữa!! – Apachai hào hứng
-Bình tĩnh đi nào mọi người! – Akisame khuyên bảo – Chỉ là chuyến đi chơi của trường thôi mà. Có Miu với Yukino đi cùng nó rồi mà!?
- Nhưng … tôi mất cả đêm làm cái này đấy. – Shigure đưa ra một đôi giày trượt tuyết. Cả Apachai cũng mang ra một cái ván trượt tuyết bằng gỗ.
-Mấy người chỉ muốn đi trượt tuyết thôi hả!? – Sasaki cạn lời.
“Núi tuyết à… Hi vọng mọi thứ vẫn ổn!” – trưởng lão thầm nghĩ.
Thế nhưng có vẻ như trời không chiều lòng người, ngay khi trưởng lão vừa cầu nguyện xong thì…
……
-C·hết tiệt! Chỉ tìm thấy ván trượt của Miu và Kenichi thôi sao? – Tanimoto nói vống lên.
-Ừ! Cơn bão tuyết lớn quá! Nó xóa sạch dấu vết rồi! – Nijima kêu lên – Có một tên nhà giàu đã thuê một nửa khu này nên chúng ta chỉ đến được đây thôi. Nhưng có người thấy Kenichi đi về phía đó!
- C·hết tiệt!!! Là “Hắc Ám” sao!? Hai người về đi – Yukino nói – Tôi sẽ đi tìm hai người họ. Đưa cả cô nhóc này về nữa!
-Không! – Yuuka kiên quyết – Tôi không đi đâu cho đến khi thấy Kenichi hết!!
Tại một khách sạn năm sao, đàn ca múa hát, thức ăn đầy bàn, một bữa tiệc thịnh soạn đang được diễn ra…
-Cứ bình tĩnh và thư giãn đi nào! – người chủ trì lên tiếng.
-C..cám ơn! Đây là đâu…
Một cơn bão tuyết đột nhiên nổi lên làm Miu lên cơn sốt cao. Không còn cách nào khác, hắn đành phải cõng cô ấy trên lưng. Mà với kẻ một chín một mười với thánh lạc Zoro như hắn không lạc đường mới gọi là lạ. Đang đúng lúc hắn định mở bản đồ ra thì có người tới đón.
Ban đầu thì hắn cứ ngỡ là nhân viên của khu trượt tuyết nhưng khi tới khách sạn này thì hắn có cảm giác sai sai ở đâu đó…
- À, ta vừa thuê toàn bộ khách sạn này. Có thể nói đây là một phần vương quốc của ta. Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Đã xảy ra chuyện gì với cô gái trên lưng ngươi thế!?
- À, cô ấy đột nhiên lên cơn sốt. Cả người cứ nóng lên như lò lửa ấy – hắn đáp lời – Quanh đây có bác sĩ nào không !?
- Tiếc là không! Cả hai ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Mang thức ăn lên cho khách đi!
-Cám ơn!?
Miệng thì nói cảm ơn nhưng hắn có cảm giác nguy hiểm đang tới gần. Kỹ năng cảm nhận sát ý không phát ra cảnh báo nhưng bản năng thì lại đang mách bảo hắn phải cẩn thận. Trần đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả!
….
Sau một hồi thuyết phục không xong, Yukino liền trực tiếp đánh ngất Yuuka. Để cô ấy đi cùng thì quá nguy hiểm. Nijima nhận trách nhiệm mang Yuuka về, Tanimoto cùng Yukino tiếp tục đi tìm kiếp quanh khu vực này..
- Thuê tới một nửa khu này chỉ để bẫy cho bằng được Kenichi, tên này giàu kinh!! – Yukino cảm thán.
-Chỉ có một kẻ trong nhóm Yomi có thể làm được điều này thôi. – Tanimoto nói với giọng nghiêm trọng – VUA RẮN NAGARAJA!!!
Tanimoto bắt đầu giải thích :
- Hắn là người kế vị ngai vàng của một vương quốc nhỏ tên TIDAT ở INDONESIA. TIDAT là một vương quốc đặc biệt, muốn làm vua thì phải học võ. Hắn cũng có đóng góp một phần không nhỏ vào tài chính của Yami.
-Thế võ thuật của kẻ này là gì vậy!? - Yukino kỳ lạ
- Nó không quá nổi tiếng ở Nhật Bản nhưng lại rất được ưa chuộng ở Đông Nam Á. Tên nó là…
…….
-À tý nữa thì quên – người chủ bữa tiệc đứng dậy – Ta là VUA RẮN NAGARAJA RADIN JIHAN, một thành viên của Yomi và là – nói tới đây Jihan nổi lên sát ý, cả người vào thế – Đệ tử của Ác Quỷ Thần Quyền - Silkwat Jenazad.
- Cái danh đệ tử mạnh nhất rất thích hợp cho ta, cho môn Pencak Silat của ta!!
-Thế sao!? – Main cũng ngay lập tức thủ thế - Có ngon thì lại đây mà lấy này!!!