Chương 71 : Hủy diệt đấu trường.
-Tới lúc thu học phí của mày rồi!!
Hắn ngay lập tức lao lên, haki vũ trang phát động, Hủy diệt đấu trường phát động!!!
Tóm thẳng cổ áo của thằng Sky ảo tưởng, hắn nhảy lên rồi nện mạnh tên này xuống đất!
Ngay cả vĩ nhân cấp cao như Li Tenmon còn không thể tránh khỏi chiêu cuối này thì một tên kẻ còn chưa đạt đến cấp vĩ nhân như Kanou Shou thì làm gì có cái cửa nào để mà né!!
Uỳnh!!!
Một tiếng động cực lớn vang lên, mặt đường liền nứt ra một mảng lớn. Kanou có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình bị chấn động cực mạnh. Thế nhưng đối thủ hoàn toàn không hề có ý định dừng lại.
Không trượt phát nào kích hoạt!!!
Những cú đấm như trời giáng liên tiếp tung ra nhằm thẳng vào đầu Kanou. Như chưa thỏa cơn điên, hắn tóm lấy một bên chân, ném thẳng tên này vào hàng rào.
- Hự... - tên Kanou Shou cố ngồi dậy, một tay ôm lấy mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt vốn điển trai đã sưng lên vì những cú đấm hắn.
- Sức mạnh và tốc độ này, không phải là của một tên đệ tử… - Kanou Shou cắn răng nói - ngươi đã bước vào đẳng cấp vĩ nhân!!
- Quan sát tốt đấy! – hắn vặn cổ hai cái – Mày có hai lựa chọn : Cút xéo khỏi đây hoặc là tao cho mày ngồi xe lăn cả đời!!!
- Hừ, ta sẽ quay lại!!
Ngông cuồng nhưng không có nghĩa là ngu ngốc lao vào kẻ địch mạnh hơn mình, tên Kanou tự biết sức mạnh của mình là đến đâu, có thể nói là mạnh hơn các đệ tử thông thường khác và có thể được xếp vào hàng chuyên gia (Expert) nhưng vẫn còn quá sớm để đối đầu với vĩ nhân.
Hắn nhìn tên Kanou Shou bỏ đi mà không ngăn cản. Tên Kanou này được làm thủ lĩnh của Yomi thì chí ít cũng phải biết dùng cái đầu của mình chứ không phải loại chỉ biết lao vào đánh đấm.
- Miu... - hắn quay lại nhìn Miu.
- Cậu... - Miu hơi im lặng một chút rồi bỗng nhiên nổi đóa - Kenichi, cậu là đồ ngốc, tớ đã sắp có thể trà trộn vào Yomi được rồi mà cậu lại phá đám!!!
- Có thật không?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Miu thì thấy cô hơi lảng tránh.
- Đương... đương nhiên là thật.
Đứng trên đỉnh đồi, trưởng lão thấy cảnh đó thì thở dài :
- Thằng bé vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được sát ý của mình! Haizz, Tái Ông mất ngựa không biết là phước hay là họa đây….
..............
Tại trụ sở của Lâm Thú Điện,…
- Báo cáo của ngày hôm nay đây!! – Nijima quăng cho Tanimoto một tập tài liệu – Nghe nói là ông ấy gần đây được thuê để hạ một nhóm trong Mafia Trung Hoa!!
- Có thứ gì cụ thể hơn không, người ngoài hành tinh!? – Tanimoto chán nản – Vẫn toàn mấy tin đồn thôi à!?
- Chịu c·hết! – Nijima nhún vai – Bọn này cũng đang cố hết sức đây. Còn chuyện này nữa, cậu có biết chút gì về cái gọi là ‘Hắc Ám ’ không ?
- Ngươi đã tìm tới ‘Hắc Ám’ rồi sao!!? – Tanimoto ngạc nhiên.
- Gì chứ !? – Nijima bĩu môi – Tôi cũng mới chỉ tìm hiểu gần đây thôi. Thậm chí còn chẳng có bằng chứng nào cho thấy việc tổ chức đó có tồn tại nữa là…
- Bớt nhiều chuyện đi – Tanimoto cảnh báo – Nếu ngươi còn muốn giữ cái mạng của mình thì đừng có chõ mũi vào chuyện của chúng, nghe rõ chưa !?
“Đến Ẩn sĩ còn phản ứng như thế này… Xem ra bọn này khó nhằn rồi….”
Thầm nghĩ như vậy, Nijima đánh lạc sang chuyện khác :
- Hắc Ám thì không có nhưng Hắc Ảnh ( Yomi ) thì có chút ít thông tin đây!
- Thế ngươi tìm được những gì?
- À, tên của 2 thành viên trong nhóm đó. Một kẻ tự gọi mình là ‘đôi cánh của tự do’ - Kanou Shou. Kẻ còn lại tới từ Nga, tên hắn là…
- Boris – Tanimoto ngắt lời của Nijima, gương mặt lộ rõ sự âu lo – Boris Ivanov!!! C·hết tiệt, hắn tới rồi sao!!?
- Cậu biết hắn sao, Ẩn Sĩ !!?
- Nếu kẻ này mà tới thì sẽ không nhẹ nhàng như Li Raichi đâu.. – Ngập ngừng một chút, Tanimo tiếp - Hắn là kẻ được đào tạo để thi hành bất cứ mệnh lệnh nào, kể cả là phải hi sinh mạng sống của mình để thực thi mệnh lệnh!
……
Tại một võ đường Nhu thuật, tất cả mọi người đều b·ị đ·ánh gục. Xung quanh họ là một tiểu đội 10 người, tất cả đều mặc quân phục rằn ri xám. Tất cả đều trong trạng thái nghiêm, chỉ có duy nhất một người đang trong thế nghỉ. Chỉ cần một người này đã đánh gục toàn bộ các võ sinh ở đây…
- Như giao ước – Người đang trong thế nghỉ lên tiếng – Ta sẽ cắm cờ đen lên. Bắt đầu từ hôm nay, võ đường này sẽ nằm dưới sự chỉ huy của ‘Hắc Ám’.
- Khụ..khụ…ngươi là ai? – một môn sinh nằm dưới đất cố gắng lên tiếng.
- Tên ta? Ta là Boris Ivanov!!! – Boris quay sang hỏi – Còn bao nhiêu cái !?
- Báo cáo đội trưởng! Tất cả có tổng cộng 58 võ đường cấp thấp nhất đã bị hạ! Chúng ta làm gì tiếp theo đây!?
- Bắt đầu lại từ cái đầu tiên… Khoan, 58…? Đưa ta xem danh sách!! – Boris ra lệnh.
- Rõ !!
Bốp!! Một cú đấm ngay mặt người lính vừa thông báo.
-Đồ ngu! Vẫn còn một cái đây này!!
-UGH!! – Người lính ngay lập tức bật dậy – Là lỗi của tôi!
“Hừm, đã 9 giờ tối rồi sao”. Thấy vậy Boris ra lệnh :
- Tạm thời rút quân! Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành đến Tokyo!
-Rõ!!!
……
Một buổi chiều đẹp nhẹ nhàng ở Tokyo. Trời quang mây trắng, rất thích hợp cho việc đi chơi đâu đó. À, đó là với gia đình người thường chứ ở Lương Sơn Bạc, chúng tôi không làm thế!
- Oáp!! Chán thật đấy – Sasaki ngáp dài – Kể chuyện cười đi, Akisame!
- Ừ, ngày xửa ngày xưa, có một bà bán cà cãi nhau với bà bán cá…
- Thôi dẹp đi! – Sasaki bực mình – Ông kể chuyện như shit ấy! Ma Kensei với mấy người còn lại đâu rồi?
- Ma Kensei thì đang chỉnh lại cái máy chạy c·hết chóc. Apachai với Yukino thì đang đánh cờ Othelo. Shigure thì đang bảo dưỡng kiếm. Tôi đi tập luyện đây! – Akisame nhàn nhạt đáp.
- Haizz, Kenichi không ở đây. Chán c·hết à!!
Bên ngoài cửa võ đường, một tiểu đội mặc quân phục rằn ri xám đã tập hợp.
- Trông nó cũ kỹ thật đấy! – Một người trong tiểu đội lên tiếng.
- Đừng mất cảnh giác – Boris ra lệnh – Tất cả theo lệnh của ta! ĐI THÔI!!!
Ngay khi bọn họ vừa bước chân vào thì … BỐP!! Một cây cột gỗ đập thẳng vào đầu một người làm anh ta b·ất t·ỉnh ngay lập tức.
- Đừng di chuyển! – Boris lập tức ra lệnh – Là bẫy treo đấy! Toàn đội tản ra! Chiến thuật đột nhập! Lính thông tin ở lại với ta!
Bên trong võ đường….
- Không biết là ai dính bẫy vậy… - Shigure tự hỏi.
- Apa, Apachai quên tắt đi rồi. Chắc là người giao báo đấy!! – Apachai lên tiếng.
- Oh,..thế thì không sao đâu…. Haizz, Kenichi à, mau về đi! – Sasaki ngáp một cái – không biết còn lon bia nào không ta…
Tại phòng thử nghiệm máy luyện tập, một người đang chạy trên máy chạy, chỉ là ….
- U-UAAAGH!!!!
- Cậu đến đúng lúc ghê! – Ma Kensei cười nói - Tôi đang cần người thử máy. Nó đã được nâng cấp để tập gấp 3 lần và không thể trốn ra được. Cậu thấy sao?
Tại phòng điêu khắc của Akisame…
- Hừm!? – Akisame kỳ lạ - Hình như mình có đánh trúng cái gì đó ?
Tại hành lang sảnh, một anh bạn người Nga nào đó…
-Cứu tao với mèo Tom ơi!!!
Bên ngoài võ đường, Boris đang liên tục gọi vào radio liên lạc :
- Số 3, số 7, báo cáo đi! Không ai trả lời sao! C·hết tiệt!
- Haha… Được đấy… đây có lẽ là căn cứ của kẻ thù, võ đường chính. Chúng ta vào thôi!
Vừa mới bước chân vào cửa thì…
-IM LẶNG CHÚT COI!!! – Sasaki gầm lên
Khí thế của một đại vĩ nhân cấp cao trực tiếp tràn ra khiến anh bạn lính thông tin đứng bên cạnh trực tiếp b·ất t·ỉnh. Ngay cùng lúc đó Yukino cũng lao lên. Boris ngay lập tức nhảy về sau thế nhưng đôi giày của cậu ta thì lại không may mắn như vậy…
- Vào võ đường thì bỏ giày ra!
Vừa dứt lời thì đôi giày của cậu ta liền bị cắt nát thành vô số mảnh vụn.
-Haha… Nói hay lắm Yukino!!!
-Hây, trả bạn cho cậu nè!
Ma Kensei đưa một người ra. Tiếp ngay sau đó là Akisame, Apachai mang những người lính b·ị đ·ánh ngất ra. Bằng bản năng của một người lính, Boris cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
-Các người là ai?
- Ủa!? Cứ tưởng các người biết mới xông vào chứ? Không đọc tấm bảng à? – Ma Kensei ngạc nhiên – Đây là “Lương Sơn Bạc” nơi những bậc thầy tụ họp đó anh bạn nhỏ!!
- Thảo nào… - Boris sốc toàn tập nhưng cũng rất nhanh sốc lại tinh thần – Thế nhưng…
-TA SẼ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ DÙ CÓ PHẢI HI SINH CẢ TÍNH MẠNG CỦA MÌNH!!!!
……
Sorry ae. Sáng ngày có việc nên ko viết được.