Chương 7 : Nhiệm vụ tới (3)
Cuối cùng thì hắn vẫn phải xuống phòng y tế để giải quyết cái tay đang đẫm máu. Đen thật! Hắn vẫn còn bao nhiêu câu ngầu lòi kiểu như: không đi đâu chừng nào vụ này chưa xong hay tao coi mày là bạn mà mày coi tao là cái gì, v.v...
- Ừm, thầy đã rửa v·ết t·hương bằng cồn với băng bó lại rồi. Tuy nhiên, tốt nhất là em nên đến viện khám đi.
- Cái tay em nặng vậy hả thầy?
- Không, đi khám khoa thần kinh ấy. Thầy Bình đùa
Thầy Bình, thân người hơi thấp bé, cộng thêm cái bụng bia với cái đầu hói dễ làm người ta liên tưởng đến mấy lão già dê trong anime. Cơ mà nếu ai tiếp xúc nhiều thì sẽ biết thầy là một con người chính trực, nghiêm túc thậm chí là có phần khô khan trong công việc nữa. Thầy là tổng giám thị kiêm luôn chức y tá chữa bệnh luôn. Nghe nói thầy có cả bằng dược sĩ lẫn bác sĩ nhưng không biết sao cuối cùng lại đi học sư phạm rồi làm cái nghề giáo viên này.
Nhưng cái mà khiến hắn ấn tượng nhất về thầy chính là đôi mắt. Đôi mắt ấy rất đẹp, nó sáng như là ánh sao trong bầu trời đêm vậy, thi thoảng lại có chút gì đó đượm buồn.
- Chuyện này em tính giải quyết sao? Theo thầy biết thì ông em sẽ không để im chuyện này đâu, với lại em đâu thể nói dối về v·ết t·hương kia được.
Thầy ấy nói không sai, ông hắn là cựu chiến binh, tính cách thì máu nóng tột độ,lằng nhằng là hắn ăn đòn ngay. Cơ mà lần này hắn rất bình tĩnh:
- Không sao hết thầy ạ! Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, chuyện đâu còn có đó. Cao lắm thì em ăn đòn thêm lần nữa thôi.
- Haizzz, hết cách. Lên lớp lấy cặp rồi về đi. Thầy sẽ đi cùng để nói chuyện với ông em.
Hắn đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, việc này cho dù là thầy cô đến nhà thì cũng phải là thầy cô chủ nhiệm chứ không phải là.. Cmn có khi nào!!!
- Đừng nhìn thầy với cái ánh mắt đó. Thầy là chuẩn men 100% đấy nhóc. Thầy đến nhà em với tư cách là tổng giám thị, chuyện Tài lấy sách em trong mắt thầy chỉ là chuyện con nít trêu đùa lẫn nhau nhưng với cái hành động tự đâm vào tay hôm này của em mà đến tai phụ huynh thì sẽ rắc rối đấy. Với lại...
Thầy đột nhiên hơi ngập ngừng, gương mặt có vẻ suy tư, giống như đang nhớ về quá khứ cơ mà dựa theo cái ngoại hình này thì có vẻ cái quá khứ này không vui vẻ gì cho lắm.
- Thầy ơi!!!
- À, à Sorry em, lên lấy cặp rồi đi về thôi. Thầy đang tò mò về ông bà em đấy.
Chỉ mất có 3 phút là đủ để hắn lên lớp lấy cặp rồi phi thẳng ra khỏi lớp tới cổng trường, thấy thầy Bình đang đợi trên con xe cub, hắn liền nói:
- Nhà em ở ngay đây thôi, không cần đi xe đâu.
- Thầy cũng định lên nhà Tài luôn.
- Ơ sao lại thế ạ.
- Thằng Tài lúc nãy cũng xuống phòng y tế, trông có vẻ như nó bị sốc khá lớn. Thầy đã hỏi cô Hương về địa chỉ của cả hai đứa rồi. Em cứ về trước đi, thầy đưa thằng Tài về nói chuyện với phụ huynh của Tài rồi tới nhà em sau.
- Vâng, em chào thầy.
Lê từng bước đến nhà, hắn có cảm giác nôn nao, sợ sệt cùng với đó là một cảm xúc khác. Lúc hắn tự đâm tay mình, hắn chỉ nghĩ đơn giản là doạ sợ thằng Tài nhưng nghĩ lại thì có n+1 cách khiến nó c·hết kh·iếp mà không cần phải làm cái trò con bò này. Mẹ nó, giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu thật, chỉ cần để cô kiểm cặp từng đứa một rồi đợi từ từ, từ từ khiến nó kinh hãi. Đến lúc lấy lại được sách thì yêu cầu bố mẹ nó đến.
Lúc đấy có mà nó không vãi cả ra quần mới gọi là chuyện lạ Việt Nam.
- Dũng, tay mày làm sao thế kia!!?? Thằng nào đánh mày.
_______ta là đường phân cách________
Ông nội hắn nổi điên ngay tắp lự. Mẹ nó, thằng nào dám đánh cháu tao. Tao không xiên c·hết bà nó thì tao sẽ viết ngược lại tên mình.
Ông nội hắn vốn là cựu chiến binh Việt Nam, năm đó mất một bên chân ở Thành cổ Quảng Trị mà còn không chịu về trạm y tế, vẫn còn đòi đi đánh trận tiếp. Bà nội hắn, lúc đó đang là nữ thanh niên xung phong kiêm luôn là y tá, đã phải hết cả nước bọt mới làm dịu được cái đầu nóng của ông. Cũng từ sau chuyện ấy thì hai người yêu nhau rồi có bố hắn với chú Tụy.
Hoà bình lập lại, ông hắn được chuyển về công việc bàn giấy, làm đến tuổi rồi nghỉ hưu. Cứ ngỡ là tuổi già an hưởng bên hai đứa con thì chú Tụy mất vì bệnh sốt rét. Lúc đó theo lời bố hắn kể thì lúc đó bà như người mất hồn, còn ông thì gần như là bất cần đời. Đúng lúc đó thì hắn mới có 13 tháng tuổi vừa cai sữa xong nên bố hắn cho hắn về để cạnh ông bà để ông bà bớt cô đơn.
Có lẽ vì nỗi đau mất con quá lớn nên ông bà đã dành toàn bộ tình cảm của mình cho đứa cháu này. Cũng chính vì thế ông bà mới cấm hắn đi đánh nhau. Không phải vì sợ đền tiền cho người ta mà là vì có trời mới biết ông hắn sẽ làm gì đứa nào dám đánh cháu ông.
- Dũng, mày làm sao thế. Đánh nhau à?
Bà nội hắn hỏi. Bà nội hắn tính cách có phần điềm đạm với bình tĩnh, thêm cả chút nhu mì nữa. Cũng may, nếu như nóng tính như ông nội hắn thì có lẽ cái nhà này trực tiếp tanh bành từ đời tám hoánh rồi.
- Không sao đâu ạ. À mà nhà mình có trà không cơ, loại ngon một tý ấy.
- Trà triếc cái nỗi gì. Mày làm sao mà phải băng tay. Nói!!
Hơn 10 năm bàn giấy cộng kèm với mấy chục năm hoà bình vẫn không làm giảm cái tính nóng của ông hắn đi tý nào mà có khi còn làm nó phát triển hơn.
- Tý nữa có thầy Bình tổng giám thị tới. Thầy ấy sẽ nói cả cho ông bà biết.
- Trời ạ, mày đi đánh nhau để cả thầy tới tận nhà!!! Tao cho mày tiền ăn học chứ không phải cho mày đi...
- Ông bà bình tĩnh đã! Em Dũng không đánh nhau đâu.
Trời ạ, hú hồn chim én. Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, thầy Bình đến kịp nếu không ngày này năm sau là em khói hương đầy đủ đấy!
Sau một hồi giải thích thì cuối cùng ông bà hắn cũng hiểu ra vấn đề. Rất may là thầy Bình có kinh nghiệm trong mấy vụ như thế này nên vụ này ông bà hắn cũng đồng ý không ồn ào lên, hai bên phụ huynh cũng không phải gặp mặt, coi như đây là một trò đùa của tụi con nít.
________ta là đường phân cách________
Mặc kệ cuộc nói chuyện của ông bà hắn và thầy Bình, hắn bây giờ đang ngồi trong phòng, gương mặt nghiêm túc xem cái món quà tân thủ lv1 của hệ thống. Phải công nhận rằng cái này là thứ max ngon. Asauchi hoàn toàn có thể tiến hoá lên v·ũ k·hí của tử thần, thứ có thể chém nát linh hồn của mấy bé hollow. Lục bạc hay Desert Eagle, hay còn được biết đến với cái tên Del 1-3 của các dân chơi Half-life, chỉ xét riêng sát thương đã hơn đứt thanh asauchi rồi. Quá toàn diện cho một hộp quà tân thủ, lâu dài có asauchi, trước mắt có lục bạc, còn bonus thêm bình máu với mana nữa. Anh vote chú 5 sao!
- À mà giải thích về vé quay với cái chỉ số mới đi.
- Vé quay số là thứ đặc biệt,không được bán trong cửa hàng hiện tại, chỉ có trong phần thưởng nhiệm vụ, mỗi ngày sẽ có 1 vé quay sơ cấp(từ cấp F đến cấp D)
- mỗi một tháng sẽ có 1 vé quay trung cấp( từ cấp D->C)
- mỗi năm sẽ có 1 vé quay cao cấp ( từ C->A)
- tỷ lệ quy đổi là 1:100
- Charm( Charisma)( sức lôi cuốn) : Đây là một chỉ số đo lường sắc đẹp, độ ngầu lòi,... của từng cá nhân. Gọi một cách đơn giản nhất thì nó là mị lực của ngươi đối với người khác, charm đủ cao có thể dẫn đến tình yêu sét đánh với người khác giới,( nếu ngươi có hứng đấu kiếm thì bổn hệ thống cũng không có ý kiến) . Điểm charm hiện tại : 7( đánh giá 7/10, khá đẹp trai mỗi tội trụ không nổi 3s).
- Đệt, hệ thống!! Mày bước ra đây cho tao, ông đây không đập c·hết mày thì tao đéo phải là người!!
- Cảnh báo nhỏ: với sức mạnh hiện tại của ngươi, ngay cả một con chó còn đánh không nổi chứ đừng nói đến ta.