Chương 69 : Con đường của riêng mình
1 tuần sau…..
Tại trụ sở của Lâm Thú Điện, Nijima đang ngồi trên ghế thủ lĩnh, bên dưới thì Takeda đang ngồi theo phong cách Seiza….
- C·hết tiệt!! Bây giờ thì ta không có cách nào khác ngoài việc dựa vào đầu óc đen tối của ngươi!
Tất cả bọn họ sau khi thấy cảnh Kenichi tập luyện thì đã quyết tự tìm một con đường riêng của bản thân. Ukita thì quay về tìm sư phụ cũ của mình. Kisara thì quyết định đi tập với Freya và nhóm của cô ấy. Sieg thì đã lên máy bay tới Tibet từ hôm qua. Đầu tổ quạ Tsuji thì chẳng biết đi đâu nữa. Chỉ còn lại một mình Takeda ở lại nơi này.
Không phải là cậu ta không muốn mà là không thể tìm thấy bất kỳ một võ đường quyền anh nào thật sự đủ sức để nâng trình cậu ta lên.
- Há há, tôi biết ngày này kiểu gì cũng tới mà. Yên tâm tôi đã chuẩn bị cho cậu xong rồi.
Nói xong, Nijima đưa cho Takeda một tấm bản đồ.
- Đây là thứ mà cậu cần!!
…..
- Ra là thế! Vậy giờ cậu tính làm gì! – hắn tò mò.
- Tớ đã cố gắng tìm những địa điểm mà tên Nijima đánh dấu trên bản đồ nhưng gần như chẳng thấy ông ấy đâu! – Takeda than thở nhung rất nhanh lấy lại tinh thần – Không sao hết, tớ nhất định sẽ tìm thấy ông ta!!!
- Kenichi ơi, hết giờ nghỉ rồi!!! – Apachai gọi.
- Con tới đây !! – hắn đáp lời – Cậu thử hỏi các vị sư phụ xem!?
- Ông ta tên Shiba đúng không ? – Akisame – sensei lên tiếng.
- À, James Shiba ‘Thần hủy diệt’. Tôi có nghe nói tới lão vài lần khi còn ở t·hế g·iới n·gầm – Sasaki - sensei nói.
Takeda vội nói :
- Mọi người biết ông ấy ạ ?
- Ở t·hế g·iới n·gầm, tiền cá cược là rất nhiều, thậm chí có thể lên đến hàng tỷ yên. Những người tham gia phải đánh đối thủ đến khi nào họ tuyên bố đầu hàng hoặc là c·hết. – Sasaki giải thích – Ta có nghe nói là lão ta còn được biết đến với biệt danh ‘Vua bất bại’.
- Tuy nhiên, sau một trận chiến thì ông ta b·ị t·hương rất nặng và đã rời bỏ thế giới võ thuật. – Sasaki tiếp.
- Ta có biết chỗ của ông ta nhưng ta không muốn cậu tới đó – Akisame nghiêm túc – Ông ta không phải loại người không biết dừng lại dù có nguy hiểm thế nào đi nữa. Ta đã từng nghe nói, ông ta có nhận đệ tử và họ c·hết trong một tuần! Hắc Ảnh còn tốt hơn lão già đó!
- Nghe có mùi ân oán ở đâu đây! – Ma Kensei nhún vai.
- Dù vậy, có người đã nói với con là nếu muốn mạnh mẽ hơn, con cần có lòng can đảm để tiến vào vùng không xác định!!! – Takeda nắm chặt tay, cả người tỏa ra chiến ý.
- Hô hô, nếu vậy thì Akisame – chan, cậu cứ đưa địa chỉ của ông ta cho cậu bé này đi !!– Trưởng lão lên tiếng – Nếu cậu bé này đã sẵn sàng liều cả tính mạng của mình để giúp bạn bè thì chúng ta phải giúp chứ !!!
……
Tại một căn nhà cũ nát bên bờ sông, Takeda đã quỳ ở trước cửa nhà đó 2 ngày 2 đêm. Hôm nay thì cậu ấy đón thêm một vài vị khách…
- Chào! Trông cậu thảm quá đấy Takeda “Quyền Anh”. – Tanimoto vẫn một bộ lạnh lùng – Sau khi ông ta từ chối thì cậu lại quỳ trước cửa nhà sao !?
- Hello Hermit – kun. Cả cậu cũng tới à Kenichi!! – Takeda lên tiếng.
- Nước tăng lực với cơm hộp này. Cứ thế này thì cậu sẽ ngỏm trước khi mà ông ta chịu nhận cậu làm đệ tử đấy. – Hắn khuyên nhủ.
- Cảm ơn thủ lĩnh nhưng tôi không dễ gục như vậy đâu!!
- Chậc tự nhốt mình 2 ngày rồi sao? Dạo này xăng rẻ lắm. Có cần cho nhà ông sáng nhất đêm nay không? – Tanimoto lên tiếng.
- Đừng có làm liều, Hermit. – Takeda vừa uống nước vừa ngăn cản, thằng này tới xin làm đệ tử chứ không phải tới để đốt nhà.
- Thầy SHIBA!!!!!!! “Trước khi từ bỏ võ thuật ông ta là bậc thầy của quyền Anh”. Akisame – sensei đã nói với con như vậy!!!! Xin hãy cho tụi con biết sao thầy lại không nhận Takde làm đệ tử!!
Đợi ông già này tự đổi ý thì chẳng bằng dùng đòn tâm lý để lão tự ra. Đúng như dự đoán, sau câu nói khiêu khích của hắn thì đã có tiếng đáp trả vọng ra từ trong căn nhà :
- Triết học gia kiêm bậc thầy nhu thuật Akisame Koetsuji !?
- Đúng rồi ạ!!
- Đù má!!! Sao tụi bây không nói sớm !!!
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng bước ra. Trông ông ấy lực lưỡng giống như tay đấm hạng nặng Mike Tyson vậy, chỉ khác là có bịt mắt ở bên trái và có thêm bộ ria mép nhọn . Cả người ông ấy cao lớn trên miệng vẫn còn ngậm một điêu thuốc lá đang cháy dở.
- Này nhóc, đứng yên đó!!!
- À.. vâng.
VỤT! VỤT! VỤT!
Ba cú đấm tung ra vào không khí với một tốc độ không tưởng. Kết quả là ba cái ví mất tiêu. Lão ta bỏ đi lại còn cười hô hố :
-Lũ ngốc!! Cứ làm như ta sẽ nhận tụi bây chỉ vì các người quen biết Akisame vậy. Ta đi đ·ánh b·ạc đây!! Hô Hô Hô!!
Đợi ông ta đi khuất bóng, hắn mới vỗ vai Takeda :
- Tớ thấy ý kiến cho nhà ông ta sáng nhất xóm của Hermit cũng không tệ đâu!
- Đừng làm rộn nữa chỉ huy – Takeda đứng dậy, đôi mắt ngập tràn quyết tâm – Tớ sẽ theo đến cùng!!
Hermit thấy cảnh này thì cạn lời : “Thằng cha này định học móc túi à”
…….
Người ta thường nói là có công mài sắt có ngày nên kim. Và bây giờ có lẽ sau một tuần cố gắng không ngừng của Takeda thì cuối cùng công sức của cậu ấy đã được đền đáp….
- Hiểu rồi, ta sẽ thử ngươi! – James Shiba cuối cùng chịu hết nổi với cái thằng suốt ngày ngồi quỳ trước cửa nhà - Tuy nhiên, ngươi phải thề là nếu không qua được bài kiểm tra của ta thì ngươi không bao giờ được phép đến đây nữa!
- Vâng! Con xin hứa!!! – Takeda nhanh chóng đứng dậy, cả người ngập tràn quyết tâm.
…..
- Biến đi! Nếu không phải nể mặt Kenichi thì đã sớm một gậy đánh gục ngươi từ lâu rồi. Ta đã nói là không gia nhập Lâm Thú Điện rồi mà!
Freya bực bội, cái tên Nijima này dai như đỉa vậy, theo đuôi cô từ võ đường đến tận lúc tối mịt.
- Để bọn ta yên!
- Yeah! Freya đã bảo không là không !
-….
-Các người im lặng! – Nijima quát lên rồi quay sang nói với Kaname - chắc cô đang tập với Kisara nhỉ? Vậy thì hãy gia nhập Lâm Thú Điện để luyện tập với những người khác. Kisara cũng đã vào rồi đấy! Với lại, những kẻ mà chúng ta sắp chạm mặt là võ sư hàng thật đấy!!
Ngay khi Kaname đang suy tính thì một giọng mệt lử vang lên …
- Đ.. đúng đấ-…y…
- Ta.. Takeda!!! Cậu làm gì thế ?
Takde ‘quyền anh’ xuất hiện. Chỉ là bây giờ trông cậu ấy quá thảm rồi. Người bị buộc một phần cái lốp xe Container một thân mồ hôi chảy ròng ròng.
-Ch…Chỉ là chạy…. ra….biển …rồi ….rồi về…thôi… Hộc hộc, … Cái lốp đi tong rồi…
-Cái gì trên tay cậu thế ?
-À, yêu cầu của sư phụ Shiba 2 con pokemon ‘Yamato Hoshi Hitode’ và ‘Kannatsu Nozaya Umiushi’. Nghe đồn nó hiếm lắm, mấy tay câu cá đơ hết cả người khi thấy tôi cầm đấy…
-Hê hê… ra là vậy… Tôi hiểu rồi! – Nijima gật gù.
-Đùa đấy à tên kia! Cậu ta trông như sắp c·hết đến nơi rồi!! - Shizuru Toyonaga, người dùng thương trong tổ đội của Freya lên tiếng.
-Chừng… chừng này chưa là gì so với mấy bài luyện tập của Kenichi đâu!! –Takeda thở hồng hộc – Tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều. Thôi tôi đi đây!
Đợi Takeda đi khuất bóng, Nijima mới tiếp :
- Thế nào Freya? Lâm Thú Điện sắp phải đối với kẻ thù tiếp theo. Tất cả bọn họ đều đang liều cả mạng sống của mình để bắt kịp với thủ lĩnh. Chắc cậu cũng không muốn bạn trai Kenichi của mình một mình đối đầu chứ ?
- Kẻ thù là “Hắc Ám” sao!? – Freya hỏi. Nhưng đôi khi câu hỏi là chính là câu trả lời.
- Đúng thế! Chào mừng cậu gia nhập!!!!
…….
-Mụ nội nó!!! Cảnh sát không bắt ngươi lại à ?
James Shiba sốc toàn tập. Ban đầu thì bài kiểm tra chỉ là lấy một cặp bi Pachinko bị dính vào nhau. Bản thân ông cả đời đi đ·ánh b·ạc còn chưa thấy cặp bị đó bao giờ. Thế mà thằng nhóc này lại tìm thấy chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút khiến ông phải thay đổi chiến thuật.
Lần này thì ông yêu cầu tìm hai con Pokemon mà chắc chỉ có trong truyện tranh mà tên này cũng thấy được. Thằng nhóc này ăn cái gì mà ghê dữ vậy trời!
-Hehehe, cảnh sát cổ vũ con…Rồi có một cụ già qua đường đưa con một hộp cơm – Takeda dơ hai con Pokemon ra đầy tự hào – Giờ thầy nhận con làm đệ tử được chứ!
-Haizz, ngươi còn quá trẻ để hiểu… - Khẽ thở dài một tiếng, James Shiba nói – Khi bằng tuổi ngươi, ta nghĩ quyền anh là mạnh nhất, ta đã đặt cược mang sống vào từng nắm đấm.
Vỗ nhẹ hai cái vào chân giả phía bên phải, Shiba tiếp :
-Ta chiến đấu không ngừng nghỉ chỉ để trở thành vĩ nhân quyền anh, nhưng chỉ vài giây mất tập trung, ta đã mất một bên mắt và một bên chân của ta đã phải dùng tới máy móc để di chuyển.
-Bỏ cuộc đi nhóc. Nhóc là một tài năng của Làng Quyền Anh. Nhóc không cần thiết phải bái ta làm sư phụ đâu! Dù có trở thành đệ tử là nhóc cũng sẽ sớm nản với ta thôi!!
Vụt!! Một cú đấm nhắm thẳng vào mặt. Ngay sau đó là một loạt mưa quyền bồi theo. James Shiba dễ dàng né hết được những cú đấm đó nhưng ….
-Dù vậy, thầy vẫn ở một đẳng cấp khác xa con… - Takeda vừa đấm xong liền thở hồng hộc – Ít nhất… Xin thầy hãy chỉ dạy con đến trình ngang ngửa với thầy!!
James im lặng. “Thằng bé này….”
-Cho ta xem nắm đấm mạnh nhất của ngươi!!?
-Ế!? Dạ là đấm thẳng tay trái ạ… - Takeda vừa nói vừa tung ra cú đấm thẳng hết sức mình.
-Cái gì cơ ???
UỲNH!! Một cú đấm thẳng bằng tay trái tung ra nhắm thẳng vào mặt của Takeda. Quyền chưa tới nơi mà da mặt cậu đã bỏng rát lên rồi. Nếu phải so sánh thì cú đấm của Takeda so với cú đấm của Shiba thì không khác gì so sánh giữa hạt cát và sa mạc cả.
- Nếu ngươi nói về cú đấm đó thì còn sớm lắm – Shiba thu tay lại – Nhưng ta không nghĩ là tay thuận của chúng ta giống nhau đâu. Ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy Nhóc!!!
-Vậy là con sẽ trở thành đệ tử của người ạ!!? - Takeda vui mừng.
-Được! Nhưng ta chưa nhận đệ tử bao giờ nên ta không biết nương tay là gì đâu!!!
-VÂNG!!
-Nói ta nghe, sao ngươi phải sống c·hết học quyền anh thế hả, ngươi phải đánh với ai mạnh lắm à!? – vừa bước vào trong Shiba vừa nói
-Là nhóm đệ tử ‘Yomi’ của Hắc Ám ạ…
-Hahaha.. Hắc Ám cơ à… - James Shiba cười dài trong nước mắt – Cảm ơn ngươi! Cánh tay trái của ta nghỉ ngơi như thế là đủ rồi!!!
“Nhận thằng nhóc này làm đệ tử chắc chắn là do số phận rồi!!!”
Bên trong căn nhà là một sàn đấu quyền anh khổng lồ, vài ba cái bao cát đã bị đấm rách te tua.
-SẴN SÀNG CHƯA NHÓC! BẮT ĐẦU HUẤN LUYỆN ĐỊA NGỤC NÀO!!!