Chương 67 : Đẳng cấp mới ( 2)
Ban đêm trong phòng họp của Lương Sơn Bạc,.....
-Mọi người nghĩ sao về chuyện này! – trưởng lão nói
-Tôi thấy không ổn tý nào! – Ma Kensei lên tiếng – Lúc đó trông nó như con thú điên vậy!
-Tôi cũng đồng tình! –Sasaki đồng ý – Thứ sát ý mà nó tỏa ra, cái thứ sát ý đó thuộc về bản năng của nó. Lúc đó tôi cảm nhận được là nó định g·iết râu kẽm thật !!
-Apachai không thích Kenichi lúc đó tý nào! – Apachai nói.
Shigure vẫn im lặng như mọi khi nhưng tay của cô đã nắm chặt lấy thanh kiếm, mồ hôi đã ra khắp lòng bàn tay là đủ để hiểu cô lo lắng như thế nào . Lúc này thì Akisame mới lên tiếng :
-Trưởng lão ? Giờ chúng ta sẽ làm gì!
Đúng lúc này thì có một người con gái bước vào.....
-Xin lỗi mọi người nhưng tôi có thể nói vài lời không? – Cô gái lên tiếng.
-Xin lỗi, cô là... – Akisame cảnh giác. Người con gái này không có sát ý nên ông không thể cảm nhận được là có người đang đến.
-À, là ta đã gọi cô ấy tới – trưởng lão lên tiếng – lúc đó, cô ấy nói mình là thư ký riêng của Kenichi và muốn được gặp mặt thằng bé –trưởng lão nhìn cô gái với ánh mắt thâm thúy – Xem ra cô không chỉ là một thư ký bình thường nhỉ ?
-Không hổ là trưởng lão của Lương Sơn Bạc, Fuurinji Hayato. – 2B mỉm cười – Tôi xin giới thiệu lại, tôi là thư ký riêng kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ ngài ấy. Tôi xin phép vào thẳng vấn đề. Ngài Sasaki nói không sai nhưng đó mới chỉ là một nửa sự thật mà thôi!
Sau một hồi giải thích, các sư phụ đã hiểu ra vấn đề. Bản năng của con người, bản năng sinh tồn sẽ trỗi dậy khi mà bản thân con người gặp nguy hiểm. Nỗi sợ chính là công tắc kích hoạt bản năng đó để tránh xa sự nguy hiểm tuy nhiên ở Kenichi, thay vì chạy trốn thì cậu ta lại lao thẳng vào sự nguy hiểm đó với một lượng sát ý khổng lồ ( bản năng của loài orge cấp thấp ). Đây vốn là điều tốt với các võ sư thế nhưng cái gì quá thì cũng không tốt. Khi ở trong trạng thái đó thì cậu ta sẽ rơi vào tình trạng không phân địch ta, gặp là g·iết. Mọi chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn khi hắn là kẻ sử dụng Tùng Vân nha, thanh kiếm của địa ngục, thanh kiếm có khả năng tự cộng hưởng với các cảm xúc tiêu cực của chủ nhân.
-Những gì cần nói, tôi đã nói cả rồi. Mong mọi người hãy tiếp tục chăm sóc ngài ấy! Tôi xin phép!
-Khoan hẵng! – trưởng lão lên tiếng – Cô ở lại đây được chứ ?
Tất cả mọi người đều ngoái nhìn về phía ông ấy. Lão già, không phải lão hồi xuân đấy chứ!!?
-Đừng nhìn ta với ánh mắt đó!! – Trưởng lão bực mình – Ta có cảm giác rằng cô ấy cũng như Apachai vậy!
-Cảm ơn ngài ! – 2B lên tiếng - Nếu thế thì tôi xin phép ở một phòng nào đó cách xa phòng của Ma Kensei. Tôi cũng không muốn bị chụp trộm trong lúc tắm.
-É!!! Ai nói vậy! Ta là người đàng hoàng nhé!! – Ma Kensei giãy nảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi còn mấy người khác thì đang phải nhịn cười.
-Dựa vào số ảnh mà ngài bán cho ngài Kenchi thì tôi không nghĩ là nó được chụp công khai. Với lại tôi cũng nghe khá nhiều điều từ Miu và Shigure trước khi tới đây. – 2B không mặn không nhạt nói.
-Không vấn đề! – trưởng lão gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau,...
- Con tỉnh rồi à..
Hắn vừa mở mắt ra thì một giọng nói vang lên bên tai hắn... là giọng của trưởng lão. Hắn hơi nghiêng đầu sang nhìn thì thấy khuôn mặt của Miu và các vị sư phụ hiện ra, bỗng hắn thấy một bàn tay mềm mai nắm lấy tay hắn.
- Miu...
- Kenichi, cậu đừng nói nữa mà hãy nghỉ ngơi đi. Tất cả là tại ông và mọi người, sao lại làm vậy với Kenichi !? - Miu giọng hơi run quay sang trách móc mọi người.
- Ta bắt buộc phải làm như vậy, Kenichi giờ không còn thuộc về đẳng cấp đệ tử nữa rồi. Những trận chiến giữa các vĩ nhân đều hết sức nguy hiểm, bọn ta cần cho nó biết sự tàn khốc của thế giới võ sư!
Miu dường như còn định nói gì đó nữa nhưng hắn lại giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô bé và hơi kéo lại.
- Kenichi, sau trận chiến vừa rồi, ta đã thấy được sự mạnh mẽ của con và hơn tất cả là mong muốn sống sót mạnh mẽ của con. Đôi khi bản năng sinh tồn của con người sẽ là thứ thúc đẩy cho sức mạnh của ta bước lên một tầm cao mới. Con đã một lần bước qua ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết và đã quay trở lại. Bọn ta rất tự hào về con.
Trưởng lão và mọi người đều mỉm cười nhìn hắn.
- Từ hôm nay trở đi, ta tuyên bố Shirahama Kenichi sẽ là vĩ nhân thứ 7 của võ đường Lương Sơn Bạc chúng ta - trưởng lão chắp tay về phía hắn, mấy vị sư phụ cũng chắp tay chào mừng vị vĩ nhân thứ 7 của Lương Sơn Bạc.
- Con cảm ơn mọi người - hắn hơi khàn khàn nói sau đó mỉm cười.
- Có điều con trở thành vĩ nhân không có nghĩa là việc huấn luyện sẽ dừng lại mà nó có nghĩa là con có thể chịu đựng được những đợt huấn luyện tàn khốc hơn - trưởng lão hai mắt tỏa sáng - trách nhiệm của võ sư Lương Sơn Bạc là giúp đỡ nhau luyện tập nên giờ việc tập luyện của con sẽ tăng gấp 10 lần để con sớm ngày trở thành đại vĩ nhân!!
Mấy vị sư phụ hai mắt tỏa sáng như đèn pin khiến cảm giác vui vẻ của hắn biến đi đâu mất tiêu. Vừa mới lên tới cổng thiên đường thì đã bị kéo xuống địa ngục rồi!!!
2B đứng bên ngoài vườn, đôi mắt nhìn vào một cây bonsai, miệng nở một nụ cười tươi :
-Hãy trở nên mạnh mẽ hơn nữa nhé, chủ nhân của em!!!
…..
Đó là tất cả những gì xảy ra trước khi 2B tới đưa bức thư. Quay trở về hiện tại, tại trụ sở của Lâm Thú Điện,…
“……..Bịch………..bịch………………bịch……….” Tiếng tay đấm liên tục vào bao cát liên tục như muốn phá nát nó ra liên tục không ngừng nghỉ giữa buổi trưa nắng nóng.
-Đủ rồi đấy Takeda! – Ukita lên tiếng – Cứ như vậy thì cậu sẽ gục thật đấy!!
-Tôi biết là cậu ta quyết tâm nhưng cậu ta đã tập liên tục hơn 5 tiếng không nghỉ rồi!!! – Kisara lo lắng.
-Chưa!.. Chưa đủ đâu!! – Takeda vừa đấm vừa nói – Bài tập này vẫn chưa bằng họ được. Kenichi, Odin, Berserker,... Tôi nên làm gì.... Làm gì để bắt kịp họ đây!!!!
-Cậu luôn nói nhảm vậy à, Takeda ‘Quyền anh’ !
Một giọng nói bất ngờ vang lên, kẻ đó bước lại gần, dừng bao cát lại. UỲNH!!! Một cú đấm cực mạnh phá vỡ hoàn toàn bao cát .
-Nếu đã quyết tâm đến thế sao cậu không thử mạo hiểm mạng sống mà lên núi luyện tập đi!!!
-Ah! Cậu là... Tsuji Shinosuke!! – Kisara ngạc nhiên.
-Hô hô, đúng rồi! Là tớ, Tsuji Shinosuke đây!! Mà có chuyện gì mà Kisara trốn ở đây vậy! – Tsuji tò mò
Sau một hồi giải thích,....
-CÁI GÌ!! RAGANAROK TAN RÃ RỒI!!!??
-Ừ! Đúng rồi bạn! – Kisara giải thích – Cuối cùng thì những người còn lại gia nhập Lâm Thú Điện.
-Vậy đó là lý do tại sao cái bảng đó trông như thế!! Tôi cứ tưởng nó là kế hoạch gì chứ!! ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ TRONG LÚC TÔI ĐI LUYỆN TẬP THẾ NÀY!!!???
Tsuji nổi điên lên. Cậu ta đã tập luyện như trong địa ngục chỉ để có thể gia nhập băng Ragnarok. Đó không chỉ là ước mơ mà còn là niềm tin của hai đứa đàn em đã đặt vào cậu ta. Vừa về một cái liền nghe Ragnarok đã tan rã. Nói theo phong cách dân chơi là anh ngoài biên lang thang vật vã ; em ở nhà chốt cửa hóa wibu!
-Khốn nạn!! Ngày đó hai người họ đã đặt nguyện vọng vào tôi... VẬY MÀ TÔI LẠI CHẲNG LÀM ĐƯỢC GÌ CẢ!!!
Uỳnh!! Một cú đấm cực mạnh vào bức tường trực tiếp khiến nó nứt vỡ ra, giữa chỗ vết nứt còn in nguyên hình của nắm đấm.
-Không thể tin được! Cậu học cách đánh như thế nào vậy!? – Takeda ngạc nhiên.
-Hmm? Một năm trước, ở trên núi tớ đã tình cờ gặp mặt một lão già trông rất mạnh. Lão nói là sẽ dạy cho tớ kỹ thuật của lão nếu sau khi học xong tớ chịu rời khỏi vùng núi này. Và rồi ông ấy dạy tớ rất nhiều kỹ năng mạnh! – Tsuji giải thích – Ngoài ra, tất cả chuyện này đều là do tên Kenichi, đối thủ muôn đời của tớ!!
-Đối thủ muôn đời sao! – Takeda trầm ngâm
Ở bên ngoài, 2B khẽ nở một nụ cười kỳ bí :
-Đối thủ muôn đời sao! Cậu ta trở về là một động lực nhỏ nhưng chừng đó là chưa đủ đâu!!
-----------------------
hiện tại thì tớ đang vướng vào việc làm đề án nên thi thoảng sẽ ra chương chậm nhé mn. Có nhanh có chậm nhưng ko có drop nhé!!!