Chương 48 : Gặp lại người quen
-Này Minato, cậu không muốn gia nhập …
Bốp! Một cú đấm thẳng mặt vào Nijima khiên tên này lăn quay ra đất, ngay sau đó là một giọng bực tức vang lên :
-Ta phải nói bao nhiêu lần là ngươi đừng có bắt chuyện với ta hả ? Tên người ngoài hành tinh kia!
Tanimoto bực bội nói. Tên khốn này dai như đỉa vật. Đây đã là lần thứ 5 trong tuần rồi đấy. Thằng này không rảnh để gia nhập cái Lâm thú điện gì gì đó của mấy người.
Đợi Tanimoto đi khuất bóng rồi, Nijima mới lộ ra nụ cười hèn mọn :
-Chống mắt lên mà xem, kế hoạch của ta đã bắt đầu rồi. Cậu không thoát được đâu Ẩn Sĩ ạ!! Haha!
-----ta là đường phân cách -----
- Cho cháu một hộp thức ăn cho mèo và 1 bịch sữa tươi ạ. - Miu nói với bác gái bán hàng.
Sau trận chiến hôm trước, hắn đã nói với Miu về việc mấy vị sự phụ đồng ý cho phép nuôi mèo. Vừa nghe thấy vậy, Miu và Kisara chạy vội tới phòng khám thú ý để xin con mèo về. Chuyện là ông bác sĩ thú ý đã hứa sẽ tìm người nhận nuôi con mèo giúp họ. May mà khi bọn hắn đến nơi con mèo vẫn còn ở đó, sau đó Miu liền mang nó về nhà nuôi.
Và kể từ đó đã mấy hôm rồi, Kisara đã trở thành khách quen của Lương Sơn Bạc, hầu như ngày nào cô cũng tới để thăm con mèo, hắn cũng lợi dụng cơ hội để bồi dưỡng tình cảm, giờ Kisara gần như đã coi hắn là bạn trai của mình rồi, hôn hít sờ mó đủ cả chỉ có abc là chưa vì hắn chưa có thời gian thôi.
Hắn và Miu đang trên đường về thì bất ngờ gặp Tanimoto, cả ba cùng đi luôn. Dù sao thì cậu ta cũng đã rời khỏi Ragnarok rồi, có còn hận thù gì nữa đâu. Đang đi thì…
-Can đảm đấy, các người nghĩ có thể phục kích bọn ta sao !
Tên Loki mập ú lên tiếng. Vừa nhìn liền biết là hàng ‘pha – ke ’ rồi. Chỉ là hắn hơi kỳ lạ là thằng Nijima lại đi một mình thế kia. Hai kẻ đứng cạnh cậu ta e là không đủ dắt răng cho tên Loki ‘pha – ke ’ này. Đang lúc hắn định lao ra thì…
-Đơn giản thôi bởi vì bọn ta có CỰU LỤC QUYỀN RAGNAROK, ẨN SĨ!!
Một kẻ mặc áo choàng đen bước ra, mũ áo đã che gần hết gương mặt của người này nên hắn cũng chẳng biết tên này là ai! Tanimoto thì gần như hóa rồ rồi! Tên khốn nạn nào dám mạo danh!
-Kenichi, thằng khốn kia là ai !! Tanimoto ngay lập tức túm cổ áo của hắn
-Tớ chịu! tớ cũng đang tò mò đây! Hắn phân bua.
Tên Ẩn Sĩ hàng Fake này cũng khá quá chứ bộ. Lấy một chọi năm mà còn đánh cho đám kia chạy té khói. Trận đánh diễn ra trong vòng chưa đầy 2 phút.
Miu đứng cạnh thì tò mò :
-Cách đánh này lạ quá, không phải Boxing của Takeda hay đòn vật của Ukita, kẻ này là ai vậy!
Cả ba người lao xuống chỗ tên kia thì…..
-Xin chào Ẩn Sĩ, lâu rồi không gặp !!
Trời ạ, đó là Sieg! Hắn nhớ ra rồi, hắn đã kêu Nijima thuyết phục Sieg vào Lâm thú điện. Xem ra tên này làm việc hiệu quả phết ! Nhưng có người mừng có kẻ thì không ! Tanimoto lập tức lao lên t·ấn c·ông Sieg thế nhưng Sieg là ai mà có thể dễ dàng bị t·ấn c·ông cơ chứ. Cậu ta là chuyên gia trong việc né và phản đòn cơ mà. Ngay cả hắn cũng không thể gây sát thương cho cậu ta nếu không dùng tới Vô phách tử thì cũng đành bó tay với cậu ta chứ đừng nói là Tanimoto.Tất nhiên đó là chuyện mấy tháng trước thôi!
Sieg dễ dàng né hết toàn bộn đòn đánh của Tanimoto mà không gặp chút khó khăn nào hết. Sau một hồi đánh đấm chán chê thì….
-C·hết tiệt Sieg! Tại sao cậu lại gia nhập cái nhóm dở hơi này!!! Tanimoto gào lên.
-Tại sao ư. Vậy thì hãy để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện… Sha lala!!!
Và thế là Sieg bắt đầu hát!!
Sau một hồi ca hát dài lê thê thì cuối cùng Tanimoto cuối cùng cũng hiểu đại ý của câu chuyện! Tên khùng Sieg này gặp người ngoài hành tinh – Nijima chơi kèn Accordion. Cảm động trước kỹ năng của Nijima, thế là Sieg gia nhập luôn mà không cần suy nghĩ gì hết.
Nói thực là ngay cả hắn cũng sốc trước thông tin này. Chỉ vì tên người ngoài hành tinh chơi kèn hay nên trực tiếp kéo được một mãnh tướng từ Ragnarok qua!! Hơn nữa, khi hắn nhìn qua độ trung thành của Sieg thì nó trực tiếp nhảy lên 100. Có nghĩa là tuyệt đối trung thành! Cái này trực tiếp vượt quá tầm hiểu biết của hắn rồi!
-Ẩn sĩ, gia nhập với ta đi. Nơi đây có một giai điệu mà cậu không bao giờ có thể tìm thấy ở Ragnarok đâu! Sieg thuyết phục
Tanimoto trực tiếp đáp trả :
-Không đời nào!!
-Cậu sẽ phải quay lại! Ta chắc chắn về điều đó. – Sieg tuyên bố một cách đầy tự tin.
Mà đúng là Tanimoto quay lại thật :
- AH! Đưa quần áo và chìa khóa đây!!!
-Thấy chưa. Tôi đã bảo mà.
-CẬU TA QUAY LẠI LẤY ĐỒ THÔI!
Hắn cạn lời, thảo nào sieg làm bạn với Nijima được. Hai người y như nhau!!
-------ta là đường phân cách --------
-Khỉ thật, cái huy hiệu của mình đâu rồi!! À, đây rồi! Khoan khoan hẵng, đứng lại đi, Tochumaru!
Tochumaru, thú cưng của Shigure là một chú chuột khá là đáng yêu. Nếu phải diễn tả về con chuột này thì nó cũng cỡ Jerry trong ‘Tom and Jerry’. Cái nào mà nó thích là nó sẽ lấy cho bằng được. Chỉ tới khi Akisame – sensei đổi cho nó một cái xe đạp mini thì nó mới chịu nhả cái huy hiệu ra. Mà nói thực là cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có con chuột nào biết đi xe đạp đấy!!
…..
- Cậu có vẻ thích chiếc huy hiệu này nhỉ, lúc nào tớ cũng thấy cậu mang nó theo mình- đang đi trên đường thì Miu quay sang hỏi.
- Ừ, nếu tớ nhớ không nhầm thì tớ đã gặp một cô bé rất dễ thương. C·hết tiệt, tớ quên đoạn sau rồi!!
- Thế à, thế sao bọn mình không tới nơi cậu đã có được cái huy hiệu này. Có lẽ cậu sẽ nhớ được cái gì đó đấy! Miu khẽ cười.
…….
- A, cột điện đó là do ông nội làm đổ, còn tớ đánh 4 người ở đằng kia... A cửa hàng đó kìa, trông vẫn chẳng thay đổi gì hết..
Hắn đi vào cửa hàng ấy, bà cụ chủ quán vẫn ngồi ở trên thềm cửa, bà đã già lắm rồi nên không đi lại được nhiều.
- Đây chính là máy quay huy hiệu ngày xưa nè Miu - hắn chỉ vào một cái máy Gachapon nói (Gachapon= một dạng máy bán đồ chơi của nhật, bạn bỏ tiền vào nó sẽ quay ra một quả trứng, trong quả trứng đó sẽ chứa một món đồ chơi. Giờ Gachapon của Nhật rất phát triển, có đủ loại đồ chơi cao cấp, từ các loại Figure đến cả chiếc máy chơi game PS2 phiên bản mini nhỏ gọn trong lòng bàn tay cũng có)
- Đúng là nó rồi. Tớ nhớ rồi, lúc đó tớ đã đổi huy hiệu mèo lấy huy hiệu âm dương cho một cô bé. Lúc đó cô ấy còn khóc sướt mướt nữa cơ. Không lẽ, cậu là…
- Đúng vậy, tớ chính là cô bé đó đây.
Miu mỉm cười, cuối cùng tên ngốc này cũng nhớ ra cô là ai rồi. Không phí công cô dẫn hắn đến đây mà.
- Xì.. tại ông chỉ cho tớ chơi một lần đó chứ, mà tớ lại rất thích cái huy hiệu con mèo đó - Miu bĩu môi nói.
- Kenichi-kun, đã 10 năm rồi không gặp đấy nhỉ - khi hắn đang trò chuyện vui vẻ với Miu thì một giọng nói vang lên.
- Cậu là.... nhất quyền Odin!!
Asamiya Ryuuto.tý nữa cắm đầu xuống đất. Tên ngố này không nhớ gì thật à!!!
-BÀ CỤ, CHÁU MUA HẾT CHỖ NÀY!!
Sau khi mua một đống kẹo bánh, rồi sử dụng cách mở gói ngày xưa thì hắn mới nhận ra đó là Asamiya Ryuuto. Dù sao thì hắn cũng không phải là Kenichi trong nguyên tác, có vài việc không nhớ là đương nhiên.
-Vậy cậu có còn nhớ lời hứa 10 năm trước không? Ryuuto hỏi
-Có chứ, cả hai ta đã cùng hứa là sẽ trở nên mạnh mẽ mà, đúng không?
Ryuto có chút ngây người rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Khẽ đẩy kính mắt của mình lên, cậu ta nói :
-Xem ra là cậu vẫn chưa nhớ gì rồi! Có vẻ như chúng ta cần một trận đấu rồi đấy