Chương 32 : Welcome to the Hell.
-Guwaaaa!! Con chịu hết nổi rồi.
Hiện tại thì hắn đang tập hít đất nhưng mà hít trên cọc gỗ, hơn nữa thì chỉ được hít bằng một tay thôi. Liên tục đổi tay. Akisame đứng đó. Cứ mỗi 50 cái thì đổi tay một lần. Đổi không kịp là roi tre sẽ 'tiếp xúc thân mật' liền.
-N...nghỉ chút được không Akisame- sensei. C..con kiệt sức rồi.
Akisame khẽ gật đầu :
-Được thôi. Hôm nay tới đây thôi. Tập quá sức cũng không ổn.
-Hả?? Không phải bình thường là thầy sẽ bắt con vác lốp xe chạy quanh phố sao?? Hôm nay có vụ gì à.
-Ha ha, Lương Sơn Bạc luôn nhẹ nhàng với đệ tử mà…
Hắn chậc lưỡi : - Nhẹ nhàng cỡ thầy thì…
Nghỉ ngơi được 15 phút thì tới giờ tập với Miu. Tuy lần nào hắn cũng thua nhưng chưa lần nào hắn bỏ tập cả. Hắn luôn tâm niệm là sẽ chấm mút được tí xíu nhưng chưa lần nào thành công cả.
-YaHOO!! Đỡ này.
Một cú đấm tới thẳng vào người của Miu. Không do dự hay nao núng, Miu ngay lập tức nhảy lên, lấy ngay cánh tay hắn làm bàn đạp, đùi quặp vào cổ hắn. Hét lên một tiếng, Miu trực tiếp vật mạnh hắn xuống sàn. Cú vừa rồi trực tiếp đưa hắn vào trạng thái 'lơ cu đơ'.
-Thôi Miu, ta nghĩ vậy là đủ rồi. Con không sao chứ.
Sasaki đi tới, một tay nhấc Miu đang quặp chặt lấy cổ hắn, nhấc bổng cô ấy lên. Tay còn lại thì kéo hắn dậy.
Khẽ ho khan một tiếng, hắn kỳ lạ :
-Bình thường thì thầy sẽ nói là "đ·ánh c·hết nó đi" hay đại loại như vậy chứ? Cái quái gì vậy trời?!
-Ta á? Không đâu. Sasaki nở nụ cười thân thiện. Lương Sơn Bạc đang thực hiện 'võ đường thân thiện, võ sinh tích cực mà'.
Hắn : (=_=) =_= (ー_ー゛)
Quạ, quạ, quạ,....
Thà thầy đừng nói còn hơn!!!!!
_______ ta là đường phân cách------------
Sau giờ ăn trưa, trưởng lão tập hợp toàn bộ các vị sư phụ và hắn vào phòng họp. Bầu không khí có vẻ căng thẳng, sắc mặt của mọi người khiến hắn lo lắng.
-Kenichi-kun con có 'thích' Lương Sơn Bạc không - Akisame hỏi.
-Eh,... Tuy có mệt mỏi nhưng con thích. Có vụ gì ạ. Lương Sơn Bạc sắp giải thể vì thiếu kinh phí ạ???
-Hura!!! Apachai dơ cao hai tay lên.
Trưởng lão thì mỉm cười :
-Thật may là con đồng ý!!
Hắn có cảm giác không ổn lắm :
-Đ..đồng ý cái gì cơ???
Akisame khẽ vuốt râu :
- Kenichi này. Con có hiểu học trò trong nhà có nghĩa là gì không. "Đệ tử trong nhà" là một khóa tập mà trong đó con sẽ học được tất cả các kĩ thuật và kỹ năng chiến đấu bằng cách sống chừng với sư phụ. Đơn giản hơn là chuyển từ ' võ thuật cho cuộc sống' thành 'cuộc sống cho võ thuật'
-VÀ XIN CHÚC MỪNG, CON CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN!!!
Hắn : (o_o) (o_o) (o_o)
Quạ, quạ, quạ…
KHÔNG!!!!
1 tiếng sau khi Ma Kensei nói chuyện...
-Ok, con đồng ý. Ngay ngày mai con sẽ tới liền!!! Miu ơi, tớ sắp chuyển đến với cậu đây!
Shigure : Tội nghiệp thằng nhóc.
Apachai : Kenichi, từ giờ những thứ khủng kh·iếp nhất sẽ tới với cậu ấy..
______ ta là đường phân cách ______
Lương Sơn Bạc, nơi quy tụ những con người đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ thuật, trình độ của các vĩ nhân. Xét theo một nghĩa nào đó thì họ không phải là con người nữa rồi. Và hôm nay, Lương Sơn Bạc chào đón một người…
-Nhanh thật, không ngờ mình lại trở thành đệ tử chính thức rồi. Hắn khẽ thở dài. Cũng phải thôi, có quá nhiều chuyện xảy ra mà.
Akisame chào đón hắn với cặp mắt ti hí :
-Ngạc nhiên ghê!
-Dạ?
-Con đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để c·hết rồi sao? Nếu vậy, ta sẽ sửa thời gian biểu.
Hắn nhún vai :
-Thầy yên tâm là con sẽ không c·hết sớm vậy đâu. Ít nhất là bây giờ.
-Ho ho, thú vị ghê. Vào nhà đi. Mọi người đang đợi.
-Vâng.
Bước đến vào nhà thì…
Hắn gượng cười :
-Ngạch, không khí có vẻ căng thẳng quá vậy mọi người. Con đâu có làm gì đâu.
Trưởng lão nghiêm mặt:
-Kể từ bây giờ, chúng ta chính thức công nhận còn là đệ tử của Lương Sơn Bạc.
Ngay cả Sasaki bình thường bê bết thì hôm nay cũng nghiêm túc:
-Hãy nhớ rằng! Bắt đầu từ bây giờ trở đi, còn phải gọi chúng ta là sư phụ.
-Vâng, thưa sư phụ!!
- y dà, ngại quá đi thôi.
"Ngại thì đừng bắt con gọi" hắn thầm nghĩ.
Akisame đứng tựa lưng vào cửa :
-Kenichi, trước khi bắt đầu, ta có một yêu cầu nhỏ.
-Dạ
- Đừng c·hết trên tay ta nhé!!!
Hắn đơ tập 1 : Thế thực ra thầy bắt con luyện cái giống gì mới được???
_________
MÁ ƠI!!! GIẾT NGƯỜI KHÔNG DAO!!!
Akisame - sensei đang ngồi xổm, tay quạt một lò lửa lớn. Bình thường bên trên sẽ là mực hoặc thịt nướng thế nhưng bên trên lại là hắn.
Hai bên chân bị buộc lên một thành xà đơn cao tới 8 mét lận. Liên tục nhảy lên nhảy xuống, chậm một chút là bụng có mùi thịt nướng ngay. Cái này mà là luyện tập á!!!
Hai mắt của Akisame - sensei tỏa sáng :
-Cái này gọi là… điệu nhảy mực nướng!!
-CHẾT DẦN CHẾT MÒN THÌ CÓ!!!
…..
-Đừng...động đậy. Shigure-sensei nói
-C..con có linh cảm không tốt về ch..chuyện này lắm. Nhưng cái này luyện về cái gì mới được.
Hiện tại thì hắn đang đứng tấn, trên hai bắp tay, đùi và đầu đều có mấy quả táo đỏ. Vụ này không ổn tí nào!!!
-Ừm, để giúp con vượt qua sợ hãi. Tôi nghĩ vậy.
-Cô nói 'nghĩ vậy' là… AHHHH!!
Xoạt! Một đường kiếm ngang trực tiếp chém đôi toàn bộ mấy quả táo xuống.
-Tiếp nào.
Shigure-sensei lại tiếp tục đặt táo lên hắn. Còn hắn thì đứng tim rồi. Hình như cô ấy lôi phi tiêu ra thì phải?
Akisame - sensei đứng gần đó :
-Hô hô, yếu tố quan trọng nhất của mọi trận đánh là LÒNG CAN ĐẢM!!
"Má ơi, ổng ghi lại nữa à?!"
…..
-Hey, yo!! Nhanh nữa lên!!
-AHH!! Con đâu phải là trâu. Đừng có đẩy nữa! Mặt con đập xuống đất rồi đấy!!! Á!!!
Tới lượt Sasaki sensei thì ông ấy trực tiếp trói hai chân hắn lại với nhau, một tay cầm đẩy hắn như nông dân đẩy trâu đi cày. Thành thực mà nói thì trâu cũng c·hết chứ đừng nói là hắn.
-Nhanh nữa lên. Chân con người ta mạnh hơn gấp 3 lần so với tay. Tại sao lại như vậy. Tại vì chúng ta đi bộ bằng chân. Ta nghĩ như vậy đấy!!!
-EH!? Á! Đau quá!! Dừng lại, mặt con lại đập đất rồi.
Akisame - Sensei đứng gần đó :-Hô hô, Nếu muốn mạnh lên, điều đầu tiên là hãy khiến cho quyền mạnh như cước, điều thứ hai- hãy khiến cho cước uyển chuyển như quyền.
-Lại ổng nữa!?
……
-Kenichi đừng lo, bài tập của Apachai không có gì lạ đâu… Akisame bảo thế.
Apachai đứng đó cười hiền hoà mà hắn cảm giác không ổn tí tẹo nào. Cảm giác như đứng trước mặt thần c·hết vậy. Khẽ nuốt ngụm nước bọt, hắn hỏi :
-Thế là làm gì vậy sensei?
Hai mắt Apachai tỏa sáng : ĐẤM BỐC TỰ DO.
Tóc gáy của hắn trực tiếp dựng đứng: CÓ CÁI NÀO NGUY HIỂM HƠN CÁI NÀO ĐÂU CHỨ, WAHHH!!
Ting, bạn chịu sát thương. Nội tại sức thủ vật lý tăng lên.
…
-Mushi Mushi, Kenichi đây.
- Tao là Niijima đây.
-Tối rồi, mày gọi tao có chuyện gì vậy. Tao chuẩn bị đi ăn cơm đây.
Nếu không phải sức mạnh của huyết mạch Slime giúp gia cường khả năng hồi phục của cơ bắp lẫn độ mềm dẻo của cơ, huyết mạch Orge gia cường độ cứng của xương thì giờ này hắn đi rồi chứ không đứng đây mà nói chuyện điện thoại với cái thằng người ngoài hành tinh này. Mà cứ mỗi lần tên này gọi thì y như rằng có chuyện xảy ra. Mà lần này cũng không ngoại lệ.
-Bát quyền Kisara xuất trận rồi.
Giọng thằng Nijima có vẻ trầm xuống.
-Chắc mày chưa biết, trong Ragnarok có những đứa đã đạt tới đỉnh của võ thuật. Tụi nó có tám người, lấy tên của các vị thần Bắc Âu, tự gọi là chư thần hoàng hôn. Tao khuyên mày là tạm thời gặp mụ Kisara thì tạm tránh đi. Có thể mày không tin nhưng chính mắt tao đã thấy chỉ cần ba trong số tám đứa là đủ sức xử 50 thằng côn đồ.
"Đỉnh cao võ thuật á? Chắc mày chưa gặp mấy ông ở Lương Sơn Bạc rồi." Thầm nghĩ như vậy, hắn cợt nhả :
-Vậy thì có liên quan gì đến tao.
-Chắc mày chưa biết, con mụ đó, việc đầu tiên xuất trận là trừ khử thằng phản bội Takeda. Tao khuyên mày tạm không đối đầu với mụ ta. Đợi tao tìm thêm thông tin đã.
Hắn ngay lập tức nghiêm túc :
-Tìm xem thằng Takeda đang ở đâu cho tao. Mày giỏi mấy vụ này mà.
Thằng Nijima nổi cáu :
-Mày đéo hiểu tao nói..
-Tao hiểu nhưng tao nợ thằng Takeda một ân tình. Tìm đi, tao ra lệnh cho mày với tư cách thủ lĩnh!
-Mày…Haizz, xem ra mày thay đổi rồi. Mà thủ lĩnh nào ở đây?
-Làm ơn đừng sỉ nhục IQ của tao. Chuyện mày dùng tên tao lập cái liên minh gì đó. Tao cũng đâu phải đồ ngu.
-Há há, được, phó tướng Nijima Haruo xin tuân lệnh thủ lĩnh!!
-Tốt, làm đi!
…..
-Kenichi, muộn rồi mà cậu đi đâu thế.
-À, có người gửi ít hoa quả mà bố mẹ tớ không có nhà nên tớ quay về lấy ý mà. Cả nhà ăn cơm trước đi. Miu này, cậu nhớ để phần cho tớ là được.
-Cậu có cần tớ…
Trưởng lão bất ngờ xuất hiện, đầy thâm ý nói :
-Không sao đâu Miu, Kenichi có thể một mình xử lý mà.
-Vậy cậu về sớm nhé.
Hắn vừa đi khỏi thì…
-Kenichi-kun, cậu nói dối tệ quá. Miu lẩm bẩm.
…..
Cùng lúc đó, tại một ga tàu..
-Yo, Kisara! Takeda tươi cười. Lâu quá không gặp.
-Mày thiếu kính ngữ rồi, phải gọi là Kisara - sama mới đúng, thằng phản bội ạ.
Kisara đứng trên bức tường, kiêu ngạo nhìn xuống. Ánh nhìn như nhìn một kẻ đ·ã c·hết rồi.
-Haha, nóng tính thế. Cứ vậy thì ế cả đời đấy. Đem nhiều người như vậy là chắc muốn xử tôi lắm đây.
[Reng, reng, reng…]
[ Kenichi gọi tới..]
-Ừm, xem nào, khi bị t·ấn c·ông thì…
Takeda hơi nghiền ngẫm rồi trực tiếp vứt cái điện thoại ra sau, hai tay thủ thế:
-Tiếc là tôi không muốn mang ơn cậu nữa. Bọn mày lên cùng lúc chứ. Koga, Ukita!!
-Để tao. Ukita lên tiếng. Ngay từ đầu tôi đã không ưa cậu rồi. Cậu toàn làm mấy trò khiến tôi phát điên.
-Tiếc là tôi lại không ghét cậu tý nào!!
Bất ngờ, Ukita lao tới trước nhưng càng bất ngờ hơn Ukita trực tiếp từ đằng sau túm lấy cổ áo của thằng Koga, trực tiếp ném tên này vào thùng rác.
-HAHA, vật thủ Ukita chính thức cắt đứt quan hệ với Ragnarok. Thằng nào không phục thì bước ra đây!!
Ngay lập tức Takeda và Ukita tạo thế tựa lưng vào nhau.
-Cậu đúng là đồ điên mà Ukita! Takeda cười giả lả.
-Haha, điên thì mới chơi với điên mà. Tôi quyết rồi, đếch làm t·ội p·hạm nữa. Chiến nào, Takeda!!
-Được!!!!
________
Đôi lời của tác : Mình cũng chỉ là sinh viên, thời gian ở quê cũng hết rồi nên chắc chương sẽ chậm nhưng mn yên tâm là sẽ ko bao giờ drop nhé. Mong mn tiếp tục ủng hộ. Nếu có chỗ nào ko được thì nhắn vào phần bình luận nhé, mình sẽ cố gắng rep sớm nhất có thể