Chương 29 : Đụng độ Ragnarok (2)
-Tin nóng! Tin nóng hổi đây! Thằng Kenichi lớp 1E, tên thường gọi là gà c·hết nhát đã đánh bại thằng Tsukuba của CLB karate. Chưa hết nó còn vặn gãy chân của thằng Koga của băng Ragnarok nữa. Tất cả chỉ trong một cú thôi. Tin nóng! Tin nóng hổi đây!
Thằng Nijima đang cuộn một tờ giấy thành vòng tròn để làm loa, đeo túi ngang hông, trong đó chứa đầy tờ rơi nói về "chiến tích" của hắn.
-Nijima! Mày làm cái trò con bò gì thế!?
Xin nhờ, hắn thích được người ta tuyên dương nhưng nếu từ miệng thằng người ngoài hành tinh này mà ra thì trăm phần trăm là cóc có vụ gì tốt lành rồi.
Thằng Nijima hai tay nắm lấy vai hắn lay lay, miệng liến thoắng :
-A, đây rồi. Bạn thân Kenichi của tôi. Sau khi nghe được chuyện động trời của 'bạn thân tớ' thì làm sao tớ để yên được chứ. Không cần xấu hổ đâu. Nhìn bảng xếp hạng học sinh đê. Thứ hạng của mày đang ngồi t·ên l·ửa bay lên đấy!
-Kệ xác mày. Mày muốn làm gì cũng được. Miễn đừng lố quá là được.
Đột nhiên, Nijima nghiêm túc:
-Này, bắn lẹ đi Kenichi. Tụi nó đang tới.
-Hả? Ai cơ.
Quay sang thì thấy hai kẻ đang đi tới. Một tên to cao đeo mắt kính râm. Tên còn lại thì không to cao bằng nhưng khí thế thì có vẻ mạnh hơn.
Kojo Ukita lv17
Itsuki Takeda lv 21.
Takeda nhặt một tờ rơi nói về hắn lên:
-Thằng khốn Tsukuba với Koga, hai thằng đó làm mất mặt Ragnarok quá.
Bụp! Takeda tung một đấm vào tờ giấy làm nó rách làm ba miếng. Xem ra mặc dù tay thuận dùng không được thì thằng này cũng khá đấy.
Quay sang Ukita, Takeda lên tiếng:
-Đảm bảo là tao không bao giờ thấy mặt hai thằng đó nữa. Kisara-sama đã ra lệnh cho tao mang thằng đó Kenichi đó về.
-Rồi, rồi. Biết rồi. Ukita thở dài. Thằng đó ở trước mặt kìa. Mày có nhìn không vậy Takeda.
-Nghe đồn cái băng Ragnarok đang tìm tao à. Hắn lên tiếng. Dù sao thì cũng không trốn chạy cả đời được. Giải quyết luôn cho nó xong đi.
-Mẹ nó, thằng điên này. Nijima thầm than. Dựa theo số liệu thì mày vào nhà thương là cái chắc, Kenichi ạ.
Ukita lên tiếng:
-Khá khen cho mày đấy. Mới năm nhất mà đã hạ được thằng Koga rồi. Khá đấy. Tiếc là…
Tên này vặn khớp cổ tay mình rồi nhìn thẳng xuống hắn:
-Tiếc là tao phải cho mày một trận.
Nhanh như cắt, Miu đã đứng trước mặt hắn:
-Không được động vào Kenichi.
-Mày chỉ biết nấp sau con gái thôi à, Kenichi. Mày có phải đàn ông không vậy. Thằng Ukita khịt mũi coi thường.
Hắn bình tĩnh đáp trả :
-Tao có phải đàn ông hay không thì đéo phải việc của bọn mày. Nếu thích đánh nhau thì ra ngoài trường đi. Trường học là nơi để học không phải võ đài.
Takeda tán dương: Được. Mày nói được lắm. Thế thì ra ngoài đi. Tao biết một bãi đất trống.
Hắn khẽ mỉm cười : Được, đi thôi!
Khẽ xoa đầu Miu, hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra:
-Đừng lo Miu, hai thằng này chưa đủ sức g·iết tớ đâu. Tớ sẽ về. Tớ hứa đấy.
Biết không thể cản được hắn, Miu khẽ nói :
-Cậu phải hứa là cẩn thận đấy.
-Ừ, tớ hứa.
Nijima : "...."
Bọn mày qua chỗ khác phát cơm tró được không. Ừm, xem ra cái võ đường mà thằng Kenichi luyện tập cũng khá đấy. Khi nào đến xem sao.
__________ ta là đường phân cách_____
Đi theo hai tên này, cuối cùng thì hắn cũng tới một khu đất trống. Khu đất này làm hắn nhớ đến khu đất mà Nobita với đám bạn hay tập hợp trong Doraemon. Khu đất rộng cỡ hơn 100m vuông, ở góc có một cái cây to, giữa khu có vài cái ống nước bê tông to.
-Chỗ này được chứ. Đây là chỗ chuyên dụng của tao. Thằng Ukita lên tiếng.
Hắn đáp trả:
-Trông khá đấy. Thế mày tính sao. Solo một một hay là cả đám cùng lên.
Thằng Ukita khịt mũi coi thường:
-Với loại như mày thì cần gì, một mình tao là đủ cho mày vào viện rồi.
-Thế á. Thế thì tý thua đừng có khóc nhè nhé. Tao sợ mày giống thằng Koga thì mệt đấy. Tao đéo biết dỗ trẻ con đâu. Đặc biệt là mấy thể loại to xác như mày.
- Mày nói cái gì - Thằng Ukita tức giận lao lên.
Ngay lập tức, tên này nhấc bổng hắn lên, định ném hắn đi. Tên này sở hữu những cú ném c·hết người, với cái thân hình đồ sộ như hộ pháp càng khiến cho các cú ném nguy hiểm hơn.
Không chần chừ một giây, hắn ngay lập tức xoay người, là hai chân kẹp chặt lấy bụng tên này, hai tay siết chặt lấy cổ tên này, khiến cho thằng này không ném được.Nhìn từ xa thì trông khá là giống tình cảnh bố cõng con, chỉ khác là cả hắn và Ukita đều đang cố hạ đối thủ.
Cảm giác khó thở ngay lập tức tới với Ukita làm tên này không thể không hành động. Một tay tên này cố gỡ tay hắn đang s·iết c·ổ, tay còn lại biến thành cùi trỏ, liên tục thúc vào sau.
-Bỏ ra! Bỏ ra, thằng chó này! Tên Ukita hét lớn.
Bụng dính liên tiếp ba cái cùi trỏ làm hắn không thể không buông tên này ra. Hắn ngay lập tức buông hai tay đang siết ra, lấy lưng của tên này làm bàn đạp, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Thở dốc được vài giây, tên Ukita tức giận :
-Mẹ kiếp! Tao điên lên rồi đấy.
Lấy hết sức bình sinh, tên này lão đến trước mặt hắn như con trâu điên với ý đồ dùng thân hình to lớn của mình húc bay hắn đi. Nhưng tên này không biết mình rơi vào bẫy rồi.
-Đầu gối lên ngôi vĩnh biệt hàm!!
Một chiêu thức mà Apachai Hopachai truyền cho hắn- Kao Loi. Đầu tiên dùm hai tay túm lấy hai bên đầu hoặc cổ của đối thủ, sau đó nhảy lên đồng thời dùng đầu gối bên phải động vào mặt của đối thủ. Phải công nhận là chiêu thức này khá hữu dụng khi đối thủ đang xông thẳng tới mình.
Dính phải một cú lên gối hết lực còn chịu thêm lực phản chấn từ cú húc khiến tên Ukita trực tiếp b·ất t·ỉnh.
-Hừ, mày đã hạ đồng đội tạo thì tao không thể để mày đi dễ dàng rồi.
Thằng này nói xong thì lấy ra một viên phấn vẽ ra một cái hình vuông rồi lôi ra thêm một cái đồng hồ.
- 3 phút mỗi hiệp, mỗi hiệp nghỉ 1 phút. Mày có thể đánh sao cũng được. Đếm tới 10 mà không dậy nổi thì coi như Nốc- ao.
- Mày làm cái gì thế? Mày tưởng đây là đang thi đấu à, nếu thích thì tao chiều.
Một tay boxer mà không thể sử dụng tay thuận của mình thì chẳng khác gì một kiếm sĩ mà lại không mang kiếm đi cả. Nếu mày đã thích đi gặp tổ tiên thì để tao đặt vé cho mày!!
- Bắt đầu!
Hắn vừa bước vào võ đài thì chủ động lao lên trước, tên Takeda thất vậy liền tung một cú đấm móc hàm tay phải (Right Upper Cut).
Hắn ngay lập tức lấy tay đánh ngang vào khửu tay nhằm chặn lại. Đồng thời cũng đáp trả bằng một cú đánh thẳng vào mặt tên này.
Bốp! Tên Takeda ngay lập tức dính phải một đấm nên lùi lại. Không bỏ lỡ thời cơ, hắn ngay lập tức xài thứ mà Apachai đã từng dạy cho hắn. Đá thấp! (Ti lan còn được gọi là đá thấp, là một chiêu thức quyền Thái được Hopachai Apachai Dạy cho Kenichi )
Điểm yếu chí tử của boxing đó là hạ kích, trong boxing, người ta luyện tập bộ pháp di chuyển né đòn chứ không có một đòn chân cụ thể, nếu bị t·ấn c·ông vào hạ bàn thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Tất nhiên là vào thời hiện đại thì đã có môn kickboxing ( sự kết hợp của Karate, Muay Thái và Boxing) để hạn chế điểm yếu này. Nhưng rất tiếc, hiển nhiên là tên Takeda này không luyện tập đầy đủ nên bị dính một đòn đá thấp thẳng vào chân khiến tên này khụy xuống.
Boxing không yếu, có những người luyện tập tới độ khiến cho đôi chân của họ nhanh thoăn thoắt, bay bổng như bươm bướm vậy. Tuy nhiên, Takeda hiển nhiên là đã bỏ tập quá lâu nên bị ăn hành rồi. Còn hắn ư. Hiển nhiên là không hôm nào không bị mấy ông thầy dần ra bã! Nếu không nhờ huyết mạch Slime gia cường khả năng hồi phục cơ bắp và Orge gia cường độ cứng của xương thì chắc giờ này hắn đi chầu ông bà ông vải rồi!
Tiếp sau đó là liên tục những cú đá thấp vào thẳng đầu gối khiến tên này không đứng được. Vừa mới loạng choạng đứng dậy, Takeda ngay lập tức nhận thêm một đòn cùi trỏ vào thẳng đầu.
-Sok Ti! Sao nào anh bạn. Quyền anh là thể thao còn quyền thái là g·iết người đấy. Tao đếm đây, à mà khoan, nó ngất cmnr..
Dính phải đòn chí tử như vậy mà không ngất mới gọi là lạ ý chứ. Dù sao thì Muay Thái cũng được sinh ra với mục tiêu là g·iết người còn Boxing sinh ra là một môn thể thao. Hiển nhiên là các đòn của Muay Thái sẽ nguy hiểm hơn rồi. ( Nếu các bạn độc giả tò mò thì nên lên trên google tìm kiếm nhé, nhân tiện luôn là các đòn của Muay Thái nguy hiểm hơn nhưng không có nghĩa là các đòn của Boxing thì không nhé.)
Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì hai thằng Ukita và Takeda đã tỉnh lại. Thấy bọn này tỉnh lại hẳn thì hắn mới nói:
-Lần này tao thắng, từ nay trở về sau đừng đến làm phiền những người cạnh tao. Còn muốn đánh nhau thì thích lúc nào tao chiều bọn mày lúc đấy.
Tên Takeda khẽ gật đầu:
-Được, bọn tao biết rồi. Sẽ có một ngày tao đòi lại món nhục này.
Hắn khinh thường :
-Với cái tay trái không dùng nổi của mày? Nếu thế thì đợi thêm 1000 năm nữa đi em.
Takeda ngạc nhiên :
-Mày biết?
-Trông lúc đánh nhau mày không hề dùng đến cánh tay trái, kể cả là khi bị tao đánh vào mặt. Bản năng của con người sẽ giơ tay phòng ngự vậy mà mày vẫn đút tay vào túi quần. Từ đó tao suy ra không phải mày khinh thường đối thủ mà là mày thực sự không thể dùng nổi tay trái.
-Được rồi, mày đã biết thì tao không dấu nữa. Tao đúng là không thể dùng nó được.
Gương mặt của Takeda trở nên buồn bã. Cũng phải thôi, nó từng được coi là ngôi sao của làng quyền anh vậy mà bây giờ chẳng còn lại gì. Tới cái tay thuận cũng không thể dùng được trong sinh hoạt hằng ngày là đủ để hiểu rồi.
Hắn khẽ động lòng trắc ẩn, thằng này là một đứa tốt, vì cứu bạn nên mới trở thành như vậy, thôi, cứu nó.
-Nếu mày muốn khôi phục cái tay trái hãy đến tìm Akisame Koetsuji ở võ đường Lương Sơn Bạc ông ấy có thể chữa lành v·ết t·hương ở tay trái cho mày.
-Mày nói thật chứ. Giọng của Takeda trở có chút kích động
Hắn quả quyết:
-Đi theo tao, bảo đảm là nếu không được thì mày có thể vặt đầu tao xuống làm bóng đá.
Xin nhờ, Apachai đánh hắn gần c·hết mà ông ấy còn cứu lại được thì dăm ba cái tay ăn thua gì!!
-Được, tao tin mày. Nếu cánh tay trái này mà chữa khỏi được thì bảo tao làm gì tao cũng làm.
-Đi thôi, đừng làm mất thời gian nữa. Nhân tiện là cho tên to cao đi theo luôn bảo ông ấy chữa cho.
________ ta là đường phân cách_____
Tại phòng khám của Akisame,..
-Oh, thật hân hạnh khi có những vị khách tới hôm nay. Trong đó thì có một vị thường xuyên ở đây. Akisame mỉm cười.
Xin nhờ, có hôm nào mà Apachai không đánh con gần c·hết rồi thầy lại cứu con dậy không.
Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
-Được rồi mà, Akisame - sensei, thầy giúp con xem tay trái của tên Boxer này có cứu được không.
-Để ta xem.
Lại gần Takeda, Akisame khẽ bấm vào một huyệt đạo trên người tên này.
-Á, ông vừa làm gì vậy. Khoan hẵng, tay.. tay trái của tôi. Nó vừa cử động phải không? Ông có thể chữa lành nó phải không? Takeda trở nên kích động. Nếu như điều này là thực thì quá tốt rồi.
Akisame khẽ vuốt ria mép, cười :
-Đương nhiên, tôi biết khá nhiều thứ, chữa lành tay trái của cậu cũng đơn giản thôi.
-V..vậy tôi có thể tập Boxing chứ! Giọng Takeda trở nên run run
-Đừng đùa nữa anh bạn, cậu có thể vô địch giải Arm Wrestler.
-C..cảm ơn ông.