Chương 27 : Nhiệm vụ hằng ngày (new)
Keng, bạn trải qua quá trình nghỉ ngơi.
Keng, sức khỏe và thể lực đã khôi phục.
Keng, xét thấy nhiệm vụ hằng ngày hiện tại không còn phù hợp, Hệ thống quyết định thay đổi nhiệm vụ hằng ngày.
Nhiệm vụ hằng ngày ( new) : hoàn thành thử thách.
Mô tả : Bạn đã được nhận vào Ryōzanpaku ( Lương Sơn Bạc) võ đường mạnh nhất và trở thành môn sinh ở đây. Dưới chân của dũng tướng thì không có binh hèn, hãy trở thành môn sinh mạnh nhất trong lịch sử.
Hãy Hoàn thành tất cả các bài tập luyện của các vị sư phụ. Mỗi bài tập hoàn thành nhận 100 Exp. Hoàn thành tất cả nhận thêm 100 vàng.
Lời ghi chú : Are you ready!!! GO!
Được đấy, dù sao thì tập với mấy ông thầy đó thì bảo đảm chỉ số lên cứ phải gọi là ngồi t·ên l·ửa. Thêm điểm Exp nữa thì càng hay. LET'S GO!
….
-Ui da, đau.
-Đầu cao quá! Cúi thấp xuống, di chuyển giữa các cọc nhanh vào. Akisame đứng đằng sau, tay cầm một cây gậy. Đầu hắn mà cao quá là ăn đập ngay.
Hiện tại thì hắn đã không còn phải đứng tấn như lần trước mà thay vào đó là luyện tập di chuyển nhanh giữa các cọc. Tuy nhiên, hai tay hắn vẫn phải cầm lấy hai cái chum nặng gần 10 cân, mồ hôi vẫn đang chảy nhễ nhại nhưng tâm trí hắn thì đang phấn khích như xài doping vậy.
Keng, bạn thông qua luyện tập. AGI +1.
Một trong số những lý do khiến con người hay từ bỏ nhất là gì? Đó chính là họ không cảm nhận thành quả ngay họ không biết mình đã làm được chưa, mình đã đi đến đâu rồi. Còn hắn thì khác, hắn có hệ thống, mọi cố gắng, cho dù là nhỏ nhất đều được ghi nhận đàng hoàng và chuyển thành số liệu, nó chuyển thành quả ngọt ngay mặc dù nhỏ. Đó chính là lý do tại sao mà tình thần hắn lại hưng phấn như vậy.
-Tay chân dang rộng quá.
-Ơ, Ma Kensei.
-Dang rộng 2 chân ra, sau đó dồn toàn bộ sức nặng lên hai chân. Đúng rồi, nhớ điều chỉnh trọng tâm cho phù hợp. Mục đích chính của bài tập này là để con làm chủ trọng tâm của bản thân. Ừm, rất tốt, con giỏi lắm.
-Cảm ơn thầy nhiều, Ma sư phụ.
-Trông con có vẻ khá hưng phấn nhỉ. Akisame mỉm cười.
-Không hưng phấn thì là nói dối. Dù sao thì con cũng đang học với những người giỏi nhất mà.
-Ừm, hay chúng ta cho nó học luôn quyền pháp Trung Hoa nhỉ. Ma Kensei đề nghị.
-Đừng có điên vậy chứ. Làm sao nó chịu nổi.
Akisame vẫn mỉm cười nhưng hắn có cảm giác không ổn rồi.
Ma Kensei tiếp :
-Không sao, chẳng phải trưởng lão nói là tập cho đến khi nào nó tìm ra thứ phù hợp nhất sao. Với lại, ông không muốn tạo ra đệ tử biết cả quyền pháp lẫn nhu thuật à?
-Có lý đấy. Nếu lúc này tôi nói không thì là nói dối rồi. Ho Ho Ho!!
-Và nếu được tập với Apachai thì Kenichi sẽ siêu mạnh luôn đó. Không biết từ bao giờ, Apachai đã xuất hiện cạnh Ma Kensei với Akisame.
-Người xưa có câu : Ngọc bất trác bất thành khí mà. Không thử sao biết được.
-Ho Ho Ho, được đấy.
-U pa.
Nhìn thấy ánh mắt của các vị sáng loá lên như đèn pha là biết hắn sắp bị ăn hành rồi.
-AAA!! Cứu mạng!!
……...
Ba ngày sau..
-Sao, trông Kenichi lạ lắm à. Sasaki lên tiếng.
-Ừ, trông nó sao ấy. Apachai không biết. Apachai ngây thơ nói.
Đi tới nơi hắn luyện tập thì..
-Ê, nó đang tập bộ pháp của Trung Hoa à. Cuối cùng cũng cảm nhận được tinh túy của Quyền pháp rồi à.
-Trông nó sao ấy nhỉ, như kiểu hoá thú ấy. Ma Kensei hơi lo lắng.
Hắn bây giờ đang rơi vào trạng thái điên cuồng. Hai chân liên tục di chuyển theo cước bộ mà Ma Kensei đã dạy cho hắn. Ngay khi hai chân mỏi thì ngay lập tức nhào xuống chống đẩy. Chống đẩy đến mức chịu không nổi thì đổi qua tập cơ bụng. Tập cơ bụng xong thì tiếp tục tới bộ pháp, bộ pháp xông thì tập tay, tay xong thì lại tới cơ bụng, cơ bụng xong thì lại quay lại vòng tập ban đầu. TẬP, TẬP NỮA, TẬP MÃI!!!
Cùng lúc đó, tại phòng riêng của Akisame...
-Ừm, chắc do hưng phấn quá độ rồi. Có vẻ như não của nó tiết ra quá nhiều Dopamine với Endorphins . Akisame lên tiếng. Tuy với chúng ta, có một đệ tử chăm chỉ thế này thì rất tốt nhưng nếu cứ bỏ mặc nó thì có khả năng nó sẽ c·hết thật đấy.
Dopamine là một hóa chất não quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm giác về sự hưng phấn và vui vẻ. Chính vì vậy, dopamine còn được gọi là hormone hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu có quá nhiều Dopamine thì rất có thể dẫn đến tình trạng tâm thần phân liệt. Còn về Endorphins, nó là một chất giảm đau tự nhiên và tăng khoái cảm,hưng phấn do cơ thể tự tiết ra.
-Thế ông có cách gì không. Nếu cứ tình trạng này thì Kenichi sẽ c·hết thật mất. Apachai bùn lắm. Apachai lên tiếng, thậm chí ông ấy còn khóc luôn rồi.
-Hay là gia tăng cường độ luyện tập để nó mệt mỏi. Ma Kensei đưa ra ý kiến.
-Chưa được, nếu cưỡng ép gia tăng cường độ thì sẽ giống như lò xò bị kéo quá điểm giới hạn vậy, lúc đó thì nó đi chắc. Akisame phản đối.
-Tuy nhiên, hạn chế lại thì rất có thể sẽ gây ảnh hưởng tới nhiệt huyết của nó. Không sao hết. Chỉ cần tạm thời dịch chuyển sự chú ý của nó vào võ thuật là được. Về vụ này thì tôi có cách rồi.
Một lúc sau…
-Kenichi. Thầy Akisame gọi hắn.
-Kenichi à. Akisame sensei gọi lại lần hai.
-KENICHI!!! Một tiếng thét trực tiếp thức tỉnh hắn.
-Dạ thầy gọi con! Thầy gọi con có việc gì không ạ? C·hết mịa, mải tập quá mà không để ý.
- Ừm, ta thấy mấy ngày nay con đã cố gắng nhiều rồi. Ở đây ta có mấy vé xem phim, con hãy đi chơi cho khuây khỏa đầu óc đi. Hôm nay là chủ nhật, là một ngày đẹp trời để nghỉ ngơi đấy
Hả!? Đầu năm nay có chuyện tốt vậy à. Nhưng các chỉ số của hắn đang được tăng cường một cách nhanh chóng mà. Dù sao thì hắn cũng không thiếu tiền, sau này đi xem cũng được.
-Không cần đâu ạ. Dù sao thì con còn chịu được.
-Thế sao. Thế thì tốt quá. Ta đang định nhờ Miu đi với…
-Á! Tay chân con đau quá. Con cần nghỉ gấp.
Không phải hắn giả vờ nhưng đúng lúc này thì các bắp tay, bắp chân của hắn đau như muốn vỡ nát ra vậy.
-Ừm, có vẻ như cuối cùng cũng hết endorphins rồi sao. Akisame đưa tay vuốt râu, gương mặt đầy suy ngẫm.
Tuy nói Endorphins là chất giảm đau tự nhiên, nhưng khi chất giảm đau hết thì cơ thể sẽ lại trở về trạng thái bình thường. Các cơ bắp của hắn cũng đã cạn năng lượng từ lâu mà vẫn bị cưỡng ép hoạt động nên bây giờ mới có chuyện cả cơ thể như muốn vỡ thành từng mảnh vậy.
Akisame trực tiếp gọi:
-Miu à, con đưa Kenichi ra ngoài nghỉ ngơi một bữa cho khuây khỏa đi. Nhớ đừng để nó làm việc gì.
-Vâng ạ. Con biết rồi. Miu đáp
Đợi Miu và hắn đi rồi, các vị sư phụ mới trò chuyện với nhau.
-Nhân tiện luôn thì ông có mấy cái vé ở đâu thế. Ma Kensei tò mò. Dù sao thì kinh tế Lương Sơn Bạc cũng không có khá giả gì lắm.
Akisame đáp luôn:
-À, tôi trúng được nhưng phim không hợp gu của tôi nên tôi không thích. Vả lại hôm nay là ngày cuối rồi, không dùng mà bỏ đi thì uổng lắm. Với lại…
-Với lại sao!? Sasaki lên tiếng.
-Tôi sợ thằng nhóc sẽ sa vào con đường của tên đó. Sức mạnh là con dao hai lưỡi, dùng đúng sẽ rất tốt còn dùng sai cách sẽ gây hại cho cả bản thân và những người xung quanh. À mà sao anh bảo không nhận đệ tử.
-T..tôi hỏi chơi thôi. Dù sao thì có nó, nơi này cũng trở nên thú vị hơn mà. Cơ mà anh có lo xa quá không.
-Không xa đâu Sasaki. Khi tập với nó, anh biết tôi thấy gì không. Nó là đứa gần với hai chữ "con người" nhất.
-"Con người" !!? Apachai lên tiếng. Không lẽ Kenichi là thứ gì khác. Người ngoài hành tinh!??
Akisame khẽ cười : Không, Kenichi không phải người ngoài hành tinh. Trong nó có cả phần "con" và phần "người". Bình thường nó rất bình tĩnh, luôn vui vẻ nhưng khi ở một trường hợp nào đấy, phần "con" trong nó sẽ thức tỉnh.
Nói tới đây, gương mặt Akisame trở nên nghiêm túc :
-Lúc đó nó không khác con thú điên là mấy. Hung tàn, cuồng bạo khát máu, đó là những gì tôi mô tả về lúc đó.
-Vậy khi nào thì phần 'con' của nó thức tỉnh. Shigure bất ngờ chui từ mái nhà xuống.
-Tôi không rõ nhưng có vẻ như phần con đó cần một cái công tắc. Theo tôi đoán, phần 'con' trong nó sẽ thức tỉnh khi bản thân nó gặp nguy hiểm hoặc….
-Hoặc là sao? Tất cả mọi người đồng thanh
Gương mặt Akisame trở nên nghiêm trọng :
-Hoặc là lúc những người quan trọng với nó gặp nguy hiểm. Lúc đó, nó sẽ g·iết c·hết đối thủ mà không có sự do dự hay nhân từ nào cả!
Trong lúc đó, tại băng Ragnarok,...
-Cái gì, thằng Tsukuba bị hạ rồi à. Đúng là vô dụng.
Hai viên gạch bê tông được tung lên trời. Ngay khi chúng chỉ còn cách mặt đất khoảng 2 mét, thì "Crack" cả hai viên đều vỡ nát trước lực đá của một người con gái.
-Vâng thưa, Kisara- sama.
-Ha ha ha, cuối cùng thì cũng có một thằng hữu dụng. Đi, tìm nó về đây.
-Vâng.