Chương 25 : Quyết tâm
Về tới nhà, hắn ngay lập tức phi thẳng lên giường nằm nghỉ. Miu đã đưa tấm bản đồ chỉ đường tới Lương Sơn Bạc cho hắn. Tuy nhiên với cái thằng mù đường chẳng kém gì Zoro như hắn thì có đưa thêm cả chục tấm nữa cũng vậy. Cơ mà cũng may là ném cho hệ thống thì nó liền hiện lên như Google map vậy, đi tới đâu liền chỉ tới đó. Nếu vậy thì ngày mai đi cũng không muộn. Giờ cơ thể mình đau quá rồi!!
Cơ mà tiếng điện thoại bàn đã trực tiếp đánh thức hắn dậy.
Reng! Reng! Reng!
-Alo, Kenichi xin nghe.
-Alo, thằng ngốc Kenichi đấy hả. Căn cứ vào dữ liệu thì bây giờ cậu phải cong đuôi xin chuyển trường mới đúng chứ. Không ngờ cậu một mình đánh bại nguyên cái CLB karate đó luôn. Nijima tiếp. Bây giờ thứ hạng của mày tăng cao lắm đấy.
-Mẹ nó, người ngoài hành tinh. Mày gọi giờ này có việc gì.
Bây giờ đã là 9 giờ tối rồi. Người ta lên giường đi ngủ rồi mà hắn vẫn nghe thấy tiếng lạch cạch, chắc thằng cha này đang chỗ quán internet.
-Không có gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở mày chút. Thằng Tsukuba Saijo, đội trưởng cái Clb Karate đang đi tìm mày đấy. Theo dữ liệu của tao thì thằng đấy cỡ top 1, top 2 cái trường này đấy. Nhân tiện thì tiền viện phí ở Nhật mắc lắm đấy. Nijima nhăn nhở
-CÚT!! Hắn trực tiếp gầm lên
Tsukuba Saijo sao. Theo nguyên tác thì thằng cha này đã lọt vào đai đen môn Karate rồi. Cho dù là đai đen nhất đẳng thì cũng là một đối thủ khó xơi đấy. Ừm, làm sao giờ…
Reng! Reng! Reng!
-Lại là mày à. Nếu mày định khuyên tao từ bỏ thì đéo có đâu.
-Ấy từ từ đã, tao đã tìm hiểu được rồi. Mày có biết mấy lời đồn về việc nó có thể tay không bóp vỡ đá, chân đá gãy gậy đánh bóng không. Mấy cái đó là thật đấy. Chính mắt tao đã thấy nên nó không phải lời đồn đâu. Cơ mà tao có quen mấy chỗ chuyên làm quan tài đấy. Có cần tao...
-CÚT! BỐ MÀY ĐANG SUY NGHĨ!
Hắn trực tiếp dập máy. Xin nhờ, có thằng bạn thế này không biết là nên vui hay nên buồn đây. Nếu lời thằng Nijima nói là đúng thì lực tay của thằng cha này rất mạnh, xem ra mình nên tránh nắm đấm trực tiếp của nó. Cơ mà hắn nên làm thế nào đây...
Reng! Reng! Reng!
-VỪA PHẢI THÔI CHỨ THẰNG ĐIÊN KIA. BỐ MÀY ĐÃ BẢO LÀ ĐANG SUY NGHĨ!!!
-Ơ, xin xin lỗi… một giọng nữ vang lên và chưa cần tới 2s thì hắn biết ai gọi rồi.
-Ơ, Miu hả. Không, không, tớ nhầm người ý mà. Không! Tớ nhầm thật mà! Tối muộn quá rồi, cậu gọi cho tớ có việc gì thế.
-Tớ có nghe về chuyện của cậu rồi. Nijima vừa gọi cho tớ xong. Thực ra thì chạy trốn cũng là một kế trong..
-Miu, tớ hiểu tâm ý của cậu. Tới bản thân tớ cũng không chắc có thể thắng được Tsukuba Saijo nhưng tớ chạy đủ rồi. Tớ sẽ không trốn nữa.
Hắn đã quyết tâm rồi. Ở thế giới thực tại, hắn là một kẻ b·ị b·ắt nạt, có kêu ca cũng chẳng có ai chịu giúp đỡ hắn. Hắn ngán cái cảnh hôm nào đi học cũng phải ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về nhà, ngán chuyện hôm nào cũng bị ăn đòn bởi những chuyện không đâu từ lũ côn đồ, ngán cả chuyện không đứa con gái nào thích hắn chỉ vì cái tính ẻo lả c·hết nhát này. Hắn không muốn sống như vậy nữa. Hắn muốn trở thành kẻ, cho dù không phải là mạnh nhất thì cũng phải đủ sức để bảo vệ người thân của mình. Để làm được điều đó, hắn sẵn sàng đối phó với bất kỳ thử thách nào!!!
Cơ mà còn có một chuyện hắn chưa hiểu lắm…..
-À mà sao thằng cha người ngoài hành tinh đó biết số của cậu thế.
-Cậu ấy gặp tớ rồi nói mình là bạn của Kenichi rồi kể chuyện của cậu rồi xin số của tớ. Thế là tớ cho thôi.
Ừm, xem ra thằng này cũng không đến nỗi nào.
-Được rồi, thế thôi nhé. Ngày mai tớ sẽ tới chỗ cậu ghi trên giấy. Hi vọng là nó giúp tớ mạnh lên.
-Đảm bảo trăm phần trăm là cậu sẽ mạnh lên nhưng với điều kiện là cậu còn sống cái đã. Miu tươi cười
-Chắc chắn rồi.
-Chúc cậu ngủ ngon, Miu. Tớ rất mong chờ đến ngày mai.
-Cậu cũng vậy nhé Kenichi. Hãy cố lên, tớ tin cậu.
-Cảm ơn cậu nhiều.
_____________
Nằm lên giường, hắn nhớ về cái quyết định của mình. Cách đây khá lâu….
Lúc đó, hắn đã dùng toàn bộ tiền của mình để mua thức ăn để lại cho Volibear, bản thân nó cũng được thả vào bãi quái Zombie để cày cấp. Lúc hắn đi, nó còn dúi dúi đầu nó vào tay mình, đôi mắt nó hơi ướt, bấy giờ hắn đã nói:
-Volibear, tao đã tin tưởng mày. Tao sẽ luôn tin tưởng mày. Ở lại bãi quái Zombie này, mục tiêu chính của mày là sống sót, đánh được thì đánh mà không đánh được thì chạy. Tao đã cài đặt hệ thống để mày có thể tự do ra vào khu vườn địa giới. Ở đây mày có 795 tiếng. Khi tao về, tao muốn thấy mày ra đón tao, hiểu chứ nhóc. Rồi, đi đi!
Gầm lên một tiếng, Volibear ngay lập tức lao thẳng vào bãi quái Zombie. Có lẽ nó cũng rất buồn khi phải xa chủ nhân của mình. Đợi Volibear đi xa rồi, hắn mới hỏi hệ thống:
-Này hệ thống. Tao vào phó bản thì mất bao lâu.
-Ngài cứ yên tâm đi. Cho dù ngài ở trong phó bản cả đời thì bên ngoài mới chỉ trôi qua một khắc thôi. Còn về pet của ngài thì khỏi cần lo. Hệ thống đã cài đặt Auto loot cho nó. Sau 795 tiếng thì toàn bộ tiền mà pet kiếm được sẽ được sử dụng để mua đồ ăn cho chính nó mà cụ thể ở đây là thịt và mỡ hải cẩu nên ngài cứ yên tâm đi.
-Được, vậy tao đi đây!!
Đó là lý do mà hắn an tâm vào phó bản, Volibear cần khoảng thời gian để trưởng thành mà hắn thì cũng vậy. Cả hai đều phải lớn thôi.
___________
Sáng hôm sau, hắn vừa tới cổng trường thì bị một tên chặn đường.
Tsukuba Saijo lv17. ( Mình chỉnh lại từ Chukuba sang Tsukuba cho giống với truyện dịch nhé)
Xem ra tiểu boss tới rồi đây!
- Mày chính là người đã đánh thằng Daimonji hả, tao thân là chủ tướng của clb Karate không thể bỏ qua cho mày được. Thằng Tsukuba lên tiếng
-Tin tức không tồi, thế nào. Mày muốn chiến tại đây luôn không. Hắn đáp trả đanh thép.
-Mày thú vị hơn tao tưởng đấy. Được thôi.
Nói xong, tên này đưa hai tay thủ thế lên trước mặt, hai chân nhảy như trong môn quyền anh vậy. Có lẽ là một loại võ thuật lai giữa quyền anh và Karate chăng?
Không một lời nói nhảm, hắn trực tiếp đấm thẳng vào mặt tên Tsukuba này. Ngay khoảnh khắc Tsukuba né được, một đòn đá thẳng vào hạ bộ làm tên này trực tiếp gục xuống.
-M...mẹ thằng chó. Mày chơi bẩn! Tsukuba rên rỉ dưới mặt đất, hai tay ôm lấy hạ bộ. Nếu đây mà là trên võ đài thì hắn đã bị trọng tài tống cổ từ lâu rồi. Nhưng...
-Xin lỗi nhưng đây là đánh lộn đường phố. Mà mày nên lấy làm may vì vẫn chưa phải đi phẫu thuật giới tính đâu còn ạ.
-Thằng chó!
Có lẽ vì quá đau nên hét lên xong thì tên này liền trực tiếp b·ất t·ỉnh nhân sự. Còn hắn thì đang suy ngẫm : "Có nên cho thằng cha này thêm cú nữa để nó sang Thái chuyển giới luôn không"