Chương 245 : Đàm phán ( 3 )
Lão Gekkou nghe xong, mắt cú vọ sáng rực lên :
-Ba triệu đô lận! Vụ này nghe có vẻ ngon ăn đấy chứ?
Với lão, vụ bán trí tuệ của tên thần nào đó tới giá 1 tỷ đô, nghe thôi đã biết l·ừa đ·ảo. Nhưng chỉ cần lấy thanh kiếm rồi bán lại cho SGS. Đúng nghề đúng sở trường luôn. Trong đầu Gekkou đã sớm hình thành 7749 cách để tiêu tiền rồi.
Nhưng Shizuka lại tỏ vẻ thận trọng :
-Giá này coi bộ cũng hợp lý nhưng đó là trong trường hợp khách hàng không phải là đám siêu nhân đó. Với danh tiếng của SGS, chỉ cần đánh tiếng là lão giám đốc kia không cong đuôi lên sao?
-Nhóc có điều chưa biết. Tên đó là loại cứng đầu cứng cổ - Gekkou giảng giải – Tới Yaiba còn bị chửi thì trong mắt gã, SGS cũng chẳng khác là bao đâu.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, ai cũng có lý của mình tới mức Yuriko phải đứng ra khuyên ngăn :
-Sao chúng ta không xem là chính xác đề nghị của SGS như thế nào đã?
“Ba triệu đô cho ba thanh kiếm. Cọc trước một nửa tiền. Giao đủ ba thanh rồi nhận cả khoản tiền còn lại. Tiền mặt.” Yaiba nói “Đó chính xác là những gì mà bọn họ đã đề nghị, thời hạn trả lời cuối cùng là bảy giờ tối nay.”
- Đề nghị này có chút kỳ lạ. – Yukino lên tiếng trước – Ba triệu đô không phải con số nhỏ, vậy mà thời gian lại quá thấp, chỉ có vài tiếng. Hơn nữa còn là tiền mặt. Một đô dày khoảng 2mm, tính nhanh thì ba triệu đô nếu xếp chồng lên nhau cũng dày đến 60m. Với lượng tiền mặt nhiều khủng kh·iếp như thế, bọn họ định đưa đến chúng ta bằng cách nào. Dùng xe kéo chắc?
- Hơn nữa, việc làm ăn này diễn ra ngay sau khi anh đưa thông tin cho Gajah, chứng tỏ việc họ đã có sự chuẩn bị trước hoặc là chúng ta đã bị lộ. Trần đời này không thể có chuyện trùng hợp đến mức này.
Nghe xong Yuriko phân tích, Gekkou nhận ra vấn đề ngay. Lão có thể không quá thông minh nhưng tuyệt đối không phải là thằng ngu. Đây là một viên đạn bọc đường, Dark Shadow nhận vụ này thì có khả năng đường ăn không có mà còn ăn thêm đạn.
Đó chính là khó khăn của phản diện. SGS đánh họ là đại diện cho công lý nhưng Dark Shadow mà đánh lại tức là chống đối người thi hành công vụ mà nếu đã chống đối thì việc đám người đó dùng đến mấy con robot cỡ bự kia là chuyện hiển nhiên.
“Nếu vậy thì thế nào, không lẽ là bỏ.” Gekkou tức giận“ Mẹ nó chứ! Tiền một đống trước mặt mà không lấy được!”
“Bỏ thế nào?”Shizuka lắc đầu “Hiếm lắm mới có vụ ngon thế này, không nhận thì phí quá”
“Anh thấy thế nào?” Yuriko quay ra phía hắn.
“Nếu xét theo một góc độ khác, đây cũng có thể coi như một liều thuốc thử với chúng ta. Ngay cả một vụ bé như con kiến còn không xử lý được thì cũng không cần hợp tác nữa, trực tiếp đóng cửa Dark Shadow là được.” Yaiba nhún vai.
“Nhắn lại với SGS, vụ này chúng ta nhận nhưng thời gian và địa điểm giao tiền do Dark Shadow chọn”
…
Mister Voice trầm ngâm trong phòng làm việc. Nơi đây chứa đầy những văn kiện chưa được phê duyện lẫn các thông tin tình báo quan trọng. Không ai biết kẻ này là nam hay nữ, cũng chưa ai từng thấy mặt thật của bóng đen ấy. Song có một điều chắc chắn là những kẻ từng có ý định thay thế Mister Voice, giờ này mộ đã xanh cỏ.
Dark Shadow vừa nhắn lại là nhận vụ này. Bóng đen đó tin chắc rằng chúng sẽ thành công. Đám ninja này đã tồn tại cả trăm năm, ngay cả một tên giám đốc cỏn con còn không đối phó được thì trực tiếp t·ự s·át đi. Thời gian và địa điểm là do chúng chọn. Cũng được, dù sao SGS cũng không thiếu tiền.
Nhưng vấn đề là vụ này sẽ đi đến đâu. Sẽ c·hết bao nhiêu người, sẽ kéo bao nhiêu đám kền kền phóng viên tới, chính phủ sẽ nhìn nhận vụ này như thế nào,.v.v.
Còn khá nhiều việc phải lo. Suy ngẫm một lúc lâu, một tin nhắn được gửi đi. Tin nhắn đơn giản, chỉ có một câu : đừng quá lớn!
…
Yamataki đột nhiên thức giấc. Lão có lệ ngủ một mình từ 10 năm nay. Cái giường rộng thênh thang, chục người nằm cũng vừa và phòng ngủ thì đặt máy quay phim thêm cả một ê kíp có khi còn đủ chỗ nhưng độc nhiên chỉ có mình lão. Lão đâu có chê đàn bà, chỉ đơn giản là không thích. Lão hứng thú với những con số chạy trên màn hình, những con ốc vít và cái cờ lên hơn là mấy con hàu béo múp.
Lão chưa từng giữa đêm tỉnh dậy như thế này. Cả một căn phòng mênh mông như còn phảng phất hơi sương. In hình ở cuối giường là con chó nhỏ, Pochita mà lão nuôi. Nó là loại thông minh, bảo gì nghe nấy, tuyệt không cãi lời chủ bao giờ.
Nhưng sao nó im thế, bình thường thấy lão là nó mừng quýnh lên mà. Dụi dụi mắt, tay lão loạng quạng bật đèn điện lên.
Ánh đèn điện hiện rõ lên mồn một, Yamtaki c·hết lặng.
Trời ơi, đó không phải là Pochita! Chính xác hơn là những gì còn lại của nó. Bộ lông trắng nhuốm đẫm máu đỏ tươi. Ở trên đó vẫn còn dính ít thịt như minh chứng cho việc nó vừa mới bị lột ra. Cái đầu của nó, thánh thần ơi, trông nó mới khủng kh·iếp làm sao. Cái đầu nhỏ bé ở giữa một vũng máu đặc, mấy sợi gân trắng lòi lòng thòng. Hai lỗ mũi nhỏ vẫn còn hơi sương, cặp mắt tròn xoe như hai viên bi bây giờ lộ rõ cặp mắt c·hết, long sòng sọc những máu là máu.
Sợ choáng người, sợ điếng hồn… lão réo gọi đầy tớ om sòm đoạn vớ lấy cái điện thoại bên cạnh. Nhưng lạ quá, càng với cái điện thoại như càng xa rời với lão. Một bóng đen bất ngờ bao phủ căn phòng làm lão c·hết lặng.
Một tên hề từ từ tiến tới. Mặt nạ của tên này rõ ràng là vẽ nụ cười nhưng sao càng nhìn lại càng giống như đang khóc. Chúa ơi, thứ gã đang cầm trên tay là một lưỡi hái, tay bên kia là cái đầu chó vẫn còn rỉ máu.
Yamtaki toan vùng lên chạy nhưng quái lạ. Chân lão tựa như dính chặt vào giường, không cách nào thoát ra được. Tên hề rít lên bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Thề có trời đất, lão chưa từng nghe thấy thứ ngôn ngữ này trước đây nhưng âm thanh đó lọt vào tai lão thì Yamtaki lại hiểu đến từng từ một:
-Đã đến lúc rồi!
-KHÔNG!!!
…
Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng hét của ông chủ làm Pochita tỉnh dậy. Con chó nhỏ sủa ầm ỷ hòng mong có ai đến giúp đỡ. Bà quản gia là người đến đầu tiên, tiếp sau đó là ông bác sĩ và mấy cô người hầu. Gạt mấy người sang, ông bác sĩ bước vội đến giường của ông chủ. Còn chưa kịp ngồi xuống, lão Yamtaki đã choàng dậy.
Pochita thấy vậy liền nhảy vào lòng lão mà làm nũng, đòi thưởng vì đã có công gọi người đến cứu. Yamtaki cũng ôm nó, mặc cho ông bác sĩ đòi khám người lão bằng được.
Nhưng lão còn chưa vui mừng được bao lâu, bóng đen đó lại xuất hiện ở cửa ra vào. Vẫn là tên hề đó, vẫn là cái lưỡi hái đó. Lão hét toáng lên làm Pochita giật mình mà nhảy khỏi lòng lão mà sủa oang lên.
Lão chỉ tay ra phía cửa:
-Các người mù à! Gọi bảo vệ ngay!
Bà quản gia với ông bác sĩ nhìn ra rồi lại quay lại nhìn nhau. Đúng là được cả chủ lẫn chó, lão muốn bọn họ nhìn cái gì? Nhìn bình hoa hả? Thấy lão chủ cứ hét mãi, bà quản gia đành phải chiều ý mà gọi cả đám bảo vệ lên.
Một giọng nói truyền vào đầu lão : “Vô ích, chúng không thấy được ta đâu.”
Bác sĩ tưởng lão gặp ác mộng đến giờ vẫn chưa tỉnh liền ép lão uống ít nước lạnh. Để lão dằn bớt cơn xúc động và suy nghĩ hợp lý hơn. Nhưng uống xong, hình ảnh đó vẫn còn. Và hình như chỉ có mình lão thấy.
Dụi dụi mắt mấy lần, lão nhận ra đây không phải mơ. Bóng đen đó dần bước tới giường lão, tay vẫn lăm lăm cái lưỡi hái. Nó đi xuyên qua mọi thứ tựa như một bóng ma mà đến chỗ ông giám đốc.
Hoảng quá, Yamtaki vơ vội mọi thứ mình có trong tay mà ném về phía nó. Từ gối đầu đến cốc uống nước, cả đèn ngủ lẫn ống nghe của bác sĩ, cứ cái gì vô tay là ném tất. Mọi thứ ném vào bóng đen như đi xuyên qua, lưỡi hái vẫn từ từ đưa lên cổ lão.
Trong lúc khốn cùng nhất, lão đột nhiên nhớ ra. Mình có một báu vật, nghe đâu thanh kiếm đó có thể phong ấn mọi loại v·ũ k·hí. Nhưng có một việc người ngoài không biết là thanh kiếm đó lúc nào cũng chỉ ở trong dạng sách thẻ tre. Và nó đang được lão mang trong người.
Tâm lý cầu may trỗi dậy, Yamtaki vội cởi áo ra để lộ ra những thẻ tre cuốn quanh người. Bóng đen đó dừng lại một lúc như muốn trêu tức lão rồi lại tiếp tục tiến tới. Quá sợ hãi, lão ngất đi, miệng sùi bọt mép.
Bác sĩ thấy vậy vội tiến lại xem xét, đồng thời cởi bỏ cuốn sách thẻ tre đang cuốn quanh thân bụng lão.
Không ai chú ý, một cô hầu gái nhanh chóng thu lấy cuốn sách đó rồi biến mất giữa dòng người.
…
Tại căn cứ Dark Shadow, Gekkou nhìn Yaiba với ánh mắt khó hiểu :
-Có cần thiết phải đi đường vòng lớn vậy không? Trực tiếp đánh ngất rồi c·ướp là được rồi, bày vẽ làm gì mà lắm thế.
Kế hoạch của hắn chính là dùng Evol hoá thành Stand : Death rồi xâm nhập vào giấc mơ của lão giám đốc rồi tạo ra ác mộng. Sau đó lại lợi dụng lúc hỗn loạn mà đoạt đi thanh kiếm thứ ba dưới dạng cuốn sách thẻ tre kia. Để chắn chắn, hắn còn cử thêm Jougami đoạt đi cả cuốn được đặt trong chỗ bảo vệ nữa.
-Dark Shadow muốn phục hưng thì phải khôi phục danh tiếng. Đây không phải truyện huyền huyễn hay tu tiên, nơi g·iết người đoạt bảo là chuyện thường đâu. – Yaiba giải thích – Phải làm vụ này cho nó sao cho giống một vụ t·ai n·ạn nhất, lão có biết chúng ta ra tay thì cũng không có chứng cứ gì.