Chương 239 : Giá trị ( 3 )
Hắn hơi bất ngờ khi hệ thống mở ra nhiệm vụ ẩn. Xét dưới góc độ cốt truyện, Dark Shadow như con chuột chui vào sừng trâu, càng chui càng hẹp, cuối cùng không tìm được lối ra mà c·hết. Nếu như hắn đi theo lối mòn, cứ phản diện hợp tác với nhau, có lẽ hệ thống đã chẳng nhảy ra cái nhiệm vụ ẩn này.
Tạm bỏ vấn đề này sang một bên, hắn đưa Akashi tới chỗ Bouken Yellow và Bouken Pink. Đó là một suối nước nóng trong rừng. Nơi đây không quá lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi.
Natsuki và Sakura cũng vừa mới tắm xong, cả hai xinh đẹp tựa như một nữ thần, những giọt nước long lanh trên tóc họ tựa như những giọt sương nơi cánh hoa của buổi sáng sớm. Nếu như Natsuki toát lên vẻ ngây thơ e thẹn của những cô nàng thiếu nữ thì Saukura lại tỏa ra vẻ trưởng thành điềm đạm của những người phụ nữ từng trải, rắn rỏi mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng cuốn hút.
Đừng nói Akashi, ngay cả hắn với cả một dàn hậu cung nhìn thấy hai người bọn họ cũng phải thất thần. Nhưng Dũng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn vào thế giới của Boukenger là để cứu vợ mình là Yukino chứ không phải để thu gái.
Ho nhẹ hai tiếng, hắn cười nhạt :
- Đúng như lời đã hứa nhé, anh bạn!
Akashi hừ lạnh một tiếng rồi kéo cả hai đi. Đợi bọn họ đi khỏi, một con chim cú mèo t·ừ t·rần nhà hạ xuống ngay vai Dũng :
- Thật không thể tin được! Ngươi làm cách nào vậy?
Gekkou kỳ lạ. Đáng lý mà nói, đối với SGS, việc b·ắt c·óc thành viên trong Boukenger không khác gì đạp vào mặt bọn họ, việc hai phe đánh nhau là bình thường. Không đánh mới gọi là quái lạ mà kết minh được thì phải gọi là không thể tin nổi!
- Cũng không khó lắm, ta chỉ đơn giản là bắt được điểm c·hết của bọn họ, nói đơn giản là giới hạn của SGS.
- Nếu coi SGS như q·uân đ·ội thì Akashi cao lắm cũng chỉ là cấp tá, độ quan trọng tuy là có nhưng không đến mức không thể thay thế, mấy người còn lại coi như giỏi lắm thì cũng chỉ cấp úy. Nắm bắt tâm lý thì phải nắm tâm lý của cấp tướng, cấp độ có đủ tư cách quyết định.
- Với Akashi, đồng đội là báu vật nhưng với chỉ huy SGS, báu vật là báu vật. Boukenger mất người thì thay người khác, báu vật mất thì thay không được. Miễn chúng ta cho đủ mặt mũi lẫn lợi ích, bọn họ cũng sẽ không phát điên mà không c·hết không thôi.
Gekkou vẫn kỳ lạ :
- Nhưng Dark Shadow cũng không có báu vật nào đủ sức khiến họ phải động tâm a?
Từ trong lồng ngực của mình, Dũng lôi ra một tập giấy đưa cho Gekkou :
- Có những thứ còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn cả báu vật đấy.
Cùng lúc đó tại trụ sở SGS, Mister Voice đang đối mặt với cả năm thành viên của nhóm Boukenger. Akashi là đội trưởng, hiển nhiên anh ta hiểu tổ chức có bí mật. Nói không quá, trong SGS có những thứ đen tối đến mức, chỉ cần biết được là ngươi chắc chắn có một vé về gặp tổ tiên. Sakura càng không phải nói, cô ấy xuất thân là tiểu thư của tập đoàn Nishibori, dương tranh ám đấu cũng chẳng lạ gì.
Nhưng hai người bọn họ hiểu không có nghĩa là những người khác sẽ hiểu. Masumi lúc này đứng trước màn hình lớn tiếng chất vấn :
- Mister Voice, ông vừa nói gì cơ? Chúng ta sẽ liên minh với đám rác rưởi đó hả? Ông có bị điên không? Hay là ông cảm thấy tụi này là lũ ngu, nói gì cũng tin?
Nếu như bình thường, Akashi sẽ ra tay trấn áp nhưng lần này anh ta chỉ im lặng. Rất rõ ràng là anh ta cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề. Yaiba không có khả năng hành động đầu voi đuôi chuột chỉ để đạt được một liên minh trên miệng chứ không có chút thực tế nào. Những người còn lại cũng im lặng, rõ ràng là không đồng ý với chuyện này.
Mister Voice thấy vậy thở dài một tiếng :
- Các cậu thực sự muốn biết sao?
Masumi đột nhiên ngẩn người ra, chuyện này là sao đây, mặt trời mọc đằng tây à? Mister Voice như không quan tâm siêu nhân đen, ông ta hỏi lại :
- Các cô cậu có chắc chắn là mình thực sự muốn biết không?
- Các cô cậu đều đã lớn, ta cũng nói thẳng luôn. Đây là bí mật cấp cao của tổ chức, kẻ đã biết đến nó không có quyền được lựa chọn, sống để bụng, c·hết mang đi. Kẻ dám tiết lộ chắc chắn phải c·hết. Ta không có thì giờ để chơi với các cậu, cũng không có hứng thú nói giỡn.
- Ta lặp lần cuối, các cô cậu có chắc chắn mình muốn biết không?
…
Tiếp nhận tệp giấy, Gekkou c·hết lặng. Ông ta không phải là kẻ chuyên về khoa học công nghệ nhưng không có nghĩa là ông ta xem một chữ cũng không hiểu. Đây là bản vẽ của động cơ song song, cũng chính là thứ đã tạo nên một SGS hùng mạnh. Hơn nữa, ở trong này còn ghi rõ các thành phần chế tạo cũng như công thức, kinh nghiệm trong lúc thử nghiệm động cơ.
“Mẹ kiếp!” Gekkou thầm chửi trong lòng “Thứ này quả thực còn đáng sợ hơn cả báu vật.”
- Thế ngươi định làm gì với quả bom nổ chậm này? – Gekkou vừa đọc vừa hỏi – Thứ này giữ lại thì không an toàn, bỏ đi thì tiếc, làm thì chúng ta cũng không có đủ thực lực. Nói thực, ta tuy có thể hiểu một hai thứ trong này nhưng bảo ta làm ra thành phẩm, không có một hai năm là không thể nào.
- Yên tâm đi lão già! – hắn nhún vai – Ở Việt Nam, người ta cưa bom bán đồng nát đấy. So với chuyện đó thì thứ này chưa đủ độ nguy hiểm với ta đâu!
Gekkou nghe vậy thì gật đầu :
- Nếu ngươi đã có kế hoạch, ta cũng không xen vào nữa. Nhưng ngươi thật sự liên minh với SGS đấy à? Ta vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Dũng nghe xong liền cười nhạt :
- Liên minh này cũng giống như hiệp ước không x·âm p·hạm nhau của Liên Xô với Đức trước thế chiến thứ 2 ấy, kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó. Ta cũng không mong chờ gì ở việc họ sẽ trợ giúp chúng ta, không bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi!
- Vậy sao ngươi... - Gekkoy kỳ lạ
- Chúng ta chỉ là mượn da hổ làm cờ mà thôi. SGS có thứ danh tiếng mà chúng ta cần. Ta cần đi ra ngoài làm một số việc, lão ở lại tổ chức trông chừng giúp ta.
Lời vừa dứt, một luồng ám khí bao phủ lấy Yaiba. Không chờ Gekkou trả lời, hình bóng ninja đã biến mất không một dấu vết. Phải một lúc lâu, Gekkou mới phản ứng lại :
- Ranh con! Ngươi coi ta là husky trông nhà đấy hả!?
…
Nằm ở chân núi phía tây bắc của núi Phú Sĩ, Aokigahara là một khu rừng rậm, nổi tiếng với một cảnh đẹp vừa nên thơ vừa hùng vĩ. Khu rừng này rậm rạp đến nỗi nó có thể ngăn chặn tất cả các âm thanh khác ngoại trừ âm thanh tự nhiên của khu rừng.
Nhưng điểm thú vị là nơi đây không nổi tiếng vì cảnh đẹp hay vì sự bí ẩn của mình. Nó nổi tiếng vì đây là nơi con người ta kết thúc cuộc đời của mình, nơi con người ta đã chốn chạy khỏi khó khăn trong cuộc sống bằng một sợi dây thừng hay một mớ thuốc. Cái tên phổ biến của khu rừng là Rừng t·ự s·át.
Kẻ khác có thể không thấy nhưng với tư cách người sở hữu v·ũ k·hí thần c·hết Kurayami, chẳng ngạc nhiên lắm khi Dũng thấy khu vực này ngập tràn những linh hồn lang thang vất vưởng.
Trên đường đi, hắn cũng ngẫu nhiên va phải vài hồn ma nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Những linh hồn đó, bọn họ không có ý làm hại hắn, hay nói đúng hơn là không có ý làm hại bất kỳ ai. Nếu như đây là bộ truyện Bleach, chắc hắn sẽ tiện tay mà tiễn họ xuống Linh Giới nhưng đáng tiếc, thứ đợi bọn họ chỉ có thể là cuộc sống lang thang vô tận như thế này mà thôi.
Hắn bước đi chậm rãi, trời đã về đêm, mặc cho ánh trăng có sáng vằng vặc, sương mù ở nơi đây càng lúc càng dày đặc khiến nơi đây càng lúc càng trở nên ma mị.
Từ lúc kết hợp với dòng máu của Joker, cơ thể hắn được tăng cường các giác quan, cho dù là trong bóng đêm hắn cũng nhìn rất rõ ràng không khác gì ban ngày. Hắn cũng tìm hiểu, dòng máu Joker mà hắn hấp thụ chính là undead Joker, boss cuối trong kamen rider Blade. Để nói về độ bá của Joker thì không cần phải bàn nhưng điều khiến nó trở thành boss cuối chính là khải huyền. Undead khác chiến thắng, chúng sẽ thống trị thế giới nhưng nếu Joker thắng, thế giới sẽ bị hủy diệt.
Đi càng sâu, một cảm giác như sôi trào trong cơ thể hắn. Có lúc như cảnh báo hắn, phía trước là nguy hiểm nhưng có lúc lại như mời chào hắn, phía trước là kho báu vô tận.
- Gần! Rất gần rồi!
Đi được thêm một lúc nữa, một thanh kiếm hiện ra trong mắt hắn. Cả thanh kiếm cắm chặt vào tảng đá, chỉ để lộ ra một phần nhỏ. Thanh kiếm thuần túy một màu vàng kim. Thân kiếm có đính một bảo ngọc, phía cuối chuôi kiếm giống như một chiếc vương miện.
Thánh Kiếm Zuban!
Một kiếm xuất ra, thần lui quỷ tránh.
Nền văn minh cổ đại Lemuria, đó là cái tên mà người hiện đại gọi bọn họ. Nhưng Gajah gọi bọn họ là đế chế ngang hàng với Gordom thì hiển nhiên sức mạnh của bọn họ cũng phải thuộc vào hàng khủng bố. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là ba báu vật của bọn họ. Trứng Lemuria, Mặt Trời của Lemuria và Thanh kiếm vàng của Lemuria.
Trứng Lemuria có khả năng vô tận tạo ra các quái vật thần thoại miễn là cung cấp đủ năng lượng. Để làm được điều đó, họ đã tạo ra Mặt trời của Lemuria, một báu vật có khả năng tạo ra một nguồn năng lượng khổng lồ bằng cách chuyển đổi sinh lực của người Lemuria. Và cuối cùng, cái quan trọng nhất, Thanh Kiếm Vàng của Lemuria, thánh kiếm Zuban, v·ũ k·hí được tạo ra nhằm khắc chế những con quái vật thần thoại do quả trứng Lemuria tạo ra.
Khác với báu vật của Gordom, báu vật của Lemuria trong phim có đất diễn vô cùng lớn, thậm chí Zuban còn trở thành một thành viên không chính thức của nhóm Boukenger là đủ hiểu.
Thế nhưng hắn vừa mới đưa tay ra, một nguồn năng lượng bộc phá ra hóa thành một đấu Kim Long bắn ngược lại. Không hề ngạc nhiên, trong lòng bàn tay Yaiba tỏa ra vô tận hắc khí quấn lấy đầu rồng kia rồi nuốt chửng nó.
Dũng chưa từng tiếp xúc với v·ũ k·hí cấp thần nhưng lại từng xem qua cốt truyện a, không có chuẩn bị mà dám đi tìm báu vật, đó không phải là dũng cảm, đó là thuần túy đi tìm c·hết. Ngay cả Akashi lần đầu gặp còn bị Zuban cho nếm thử đau khổ, hắn cũng không cho rằng mình có bản lĩnh thông thiên đến mức chỉ cần chạm vào liền khiến một thánh kiếm quy phục.
Nếu như bình thường, hắn có thể bỏ qua nhưng Zuban là một báu vật quá mức nguy hiểm. Nó tự có suy nghĩ của riêng mình, thậm chí khả năng chiến đấu cũng không thua kém, thậm chí còn lớn hơn cả Daibouken. Để thứ này rơi vào tay Boukenger có khác nào cho hổ thêm cánh.
Hai tay hắn kết ấn, miệng lẩm bẩm :
- Có một câu rất hay trong tuyển dụng là thà tuyển người tài về công ty mình để nó ngồi chơi còn hơn để nó phục vụ cho đối thủ của mình. Tao vốn không định dùng biện pháp mạnh nhưng nếu mày chống cự thì đành vậy.
Từ phía đằng sau hắn, một đôi bàn tay khổng lồ hiện ra. Không có khí thế hủy thiên diệt địa, chỉ có vô tận hắc ám, chính là đôi tay của Satron. Thánh kiếm cắm trên tảng đá, không rút được kiếm ra, chẳng lẽ không biết mang cả kiếm lẫn đá về?