Chương 221 : Vực ( 13)
-Lucius? Cái tên đẹp đấy, giống với Lucifer.
Nhận được lời khen từ gã, Lucius che miệng cười duyên rồi tiếp :
-Anh cũng không tồi nhỉ? Chúng ta thử nhau vài chiêu nhé!
Lời vừa dứt, sau lưng cô ta, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện. Nó đỏ lòm một màu máu, phảng phất sau đó, hắn cảm nhận được vô tận uy nghiêm cùng với hàng ngàn quỷ dữ đang đợi chờ mình.
Theo cánh cửa mở ra, ba con ác ma vọt ra.
Chúng thoạt nhìn không khác gì trẻ sơ sinh, vừa có thể đứng thẳng đi bộ, chỉ là cái đầu của chúng to một cách bất thường, sinh ra sừng nhọn, miệng há rộng lộ ra hai cái răng nanh trắng bóc.
Theo sau chúng, ba con tiểu ác ma cũng xuất hiện. Kèm theo đó là hai con chó địa ngục hình tượng dữ tợn, toàn thân đỏ như máu.
Không quan tâm tới gì, chúng vọt về phía hắn mà t·ấn c·ông.
Hắn hơi kỳ lạ, đám này lv lèo tèo cũng chỉ có từ 5 đến 6, nhét kẽ răng cho hắn còn chẳng đủ. Kỳ lạ nhưng không chủ quan, từ trong hư không, thanh Thiên Sinh Nha vung lên chém bay đầu một con ác ma đang bay tới. Lý do duy nhất khiến hắn vẫn giữ lại thiên sinh nha chính là khả năng gây sát thương cho những vật đến từ địa ngục. Bất luận là trong thế giới kenichi hay là Jojo, Thiên Sinh Nha về cơ bản là không có đất diễn. Nhưng lần gặp mặt với đám zombie biến dị được cường hóa bởi ma pháp, Dũng đã xác định kiểu gì cũng gặp nên hắn mới quyết định giữ lại nó.
Như hổ lạc giữa bầy dê, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, đám ác ma đã ngã gục dưới chân hắn.
Vắt vẻo trên cánh cổng, Lucius lộ ra vẻ thích thú :
- Không tồi! Hiệp hai nào!
Tách! Tiếng búng tay vang lên, cánh cửa lần nữa mở ra. Từ bên trong, hai con ác ma hiện ra. Một tên to lớn, cái đầu lợn rừng đỏ lòm như máu, hai tay cầm hai lang nha bổng gắn đầy những đinh sắt. Tên còn lại là một võ sĩ samurai, trên hông treo một thanh katana.
Võ sĩ hắc ám lv 40
Chiến binh thú nhân hắc ám Lv 42
-Thật xin lỗi nhưng ta không có thời gian chơi với đám này!
Dũng cong người, hai tay nắm chặt lấy Thiên Sinh Nha chém ra một kiếm. Bá Vương Trảm phát động.
Bất quá, đám kia cũng không phải ăn chay mà lớn lên. Thấy tình hình không ổn. thú nhân lập tức bật nhảy lên trên không trung thành một đường cầu vồng hoàn mỹ mà lao tới chỗ hắn. Võ sĩ cũng nhanh lẹ mà lách sang một bên, cả người cúi gập xuống tựa như ác thú đang rình mồi.
Lucius thấy vậy liền lắc đầu :
-Đám này còn non quá!
Quả nhiên như dự đoán, đường kiếm khí kia vốn không phải là nhắm vào chúng mà nhắm vào cánh cổng địa ngục đằng sau. Va chạm kiếm khí, cánh cổng vốn vững chãi như tường thành kiên cố lại có dấu hiệu lung lay sắp sụp đổ. Nhanh như cắt, hắn vọt tới, từ hư không, Tùng Vân Nha nằm gọn trong lòng bàn tay, một đao xuất ra trực tiếp đánh sập.
Lúc chơi game, ngu xuẩn nhất chính là đánh với chiêu hồn sư mà cứ đi đánh mấy con thú nó triệu hồi ra, đặc biệt là cái thể loại tới từ địa ngục này. Chỉ cần cánh cửa này còn, chúng sẽ vô tận sản sinh ra ác quỷ tới. Cách để xử lý chỉ có hai loại, g·iết c·hết triệu hồi sư hoặc là hủy đi vật triệu hồi của kẻ này.
Dũng đoán không sai, ngay sau đòn ấy, hai con ác quỷ như cây đã mất đi bộ rễ, chúng gục xuống, tan thành hàng ngàn mảnh. Lucius thấy vậy cũng không tiếp tục mà ngước mặt lên trời thở dài :
-Rất khá nhưng chắc là vẫn chưa đủ đâu ha? Ba ngày nữa sẽ có một đợt công kích, đợt công kích cuối cùng của thế giới này dành cho mi. Ta rất tò mò, lúc đó mi sẽ trở thành thứ gì ?
Nhìn thấy đối phương vô tung vô ảnh biến mất, Dũng cũng thu hồi lại song kiếm của mình. Hắn không muốn và cũng không có nhu cầu đánh với một kẻ mạnh mà không thu lại chút lợi tức nào.
…
Ở sâu trong tận cùng của hệ thống, ở nơi đó, không sinh vật nào có thể tồn tại dưới áp lực khủng kh·iếp ấy. Thế nhưng ở một nơi kỳ dị như vậy lại có một vương tọa. Một cái vương tọa không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng nhưng nó vẫn sừng sững đứng đó như một phần thưởng, cũng đồng thời là thử thách cho kẻ nào có đủ tư cách. Nó đã bị bỏ trống hàng nghìn, à không phải hàng triệu năm rồi.
Biết bao kẻ đã đến, biết bao kẻ đã thử nhưng đổi lại chỉ là sự thất bại nhục nhã đến mức ê chề. Thần thánh có, ma quỷ có, người phàm có, dị nhân có,…Tất cả, tất cả đều thất bại.
Ở phía xa, một bóng người lặng lẽ ngước nhìn vương tọa ấy. Ánh mắt ấy không chứa đựng tham vọng chiếm lấy nó mà giống như đang nhớ về một kỷ nguyên xa xôi nào đó.
-Lâu rồi mới thấy ngươi hoài niệm như vậy, Caius!
Như con mèo bị dẫm phải đuôi, Caius quay lại, ánh nhìn lập tức trở nên rét lạnh :
-Nếu bà không muốn c·hết thì câm ngay, Ehther!
Thở dài một tiếng, Ether bắt đầu dãi bày :
-Đáng lẽ không nên như thế này! Anh ấy đâu muốn…
Lời còn chưa dứt, một bóng đen đã ập đến trước mặt bà ta. Tốc độ kinh hồn nhưng uy lực của nó cũng không kém. Ehther đã từng tận mắt chứng kiến Caius hủy diệt cả một đế chế hùng mạnh chỉ bằng đúng một đòn này. Thế nhưng, bà ta cũng đâu phải người thường.
Đoàng!
Tiếng nổ vang lên, bụi mù tán đi chỉ để lại nơi đó một bộ giáp trắng tinh khôi. Tay trái cầm quyền trượng, tay phải sách thánh, tiếng nói thánh thót cất lên :
-Cậu thực sự căm ghét ta đến mức đó sao?
-Nếu như cho ta được lựa chọn vào ngày hôm đó, dù phải c·hết ta cũng sẽ kéo ngươi đi cùng!
Ehther lần nữa thở dài, ngày hôm đó đúng thực sự là một cơn ác mộng, không phải đối với hắn mà đối với cả bà cũng vậy. Câu chuyện này có lẽ phải bắt đầu từ hàng trăm triệu, không, thậm chí phải là hàng tỷ năm về trước.
Vào thời điểm ấy, người ngồi trên vương tọa kia là một vị thần. À không, chữ “thần” là chưa đủ để nói về khả năng của kẻ đấy. Hắn là kẻ sáng tạo đầu tiên cũng là kẻ hủy diệt đầu tiên của vũ trụ này. Lẽ đương nhiên, xung quanh hắn không có bất cứ thứ gì, kể là một bóng ma. Chính vì lẽ đó, hắn mới bắt đầu tạo ra các Monarch, những đế vương đời đầu. Đó là Caius – bóng tối, Kuzaz – ánh sáng, Thestalos- lửa, Mobius – nước, Raiza – gió, Granmarg – đất. Và người đặc biệt nhất, Ehther – Thiên đường.
Không biết là vì sự nhàm chán hay là ý định thực sự, kẻ đó đã đặt cho tất cả đế vương một điều luật rằng bất cứ ai cũng có thể thay thế vị trí của hắn, miễn là kẻ đó chứng tỏ được mình xứng đáng.
Vì quyền lực các đế vương bắt đầu xâu xé lẫn nhau. Bọn họ c·hiến t·ranh không ngừng nhằm mục đích duy nhất, chứng tỏ cho vị chúa tể của mình thấy rằng mình xứng đáng. Nhưng sau bao năm, mọi việc vẫn chẳng đâu vào đâu. Vị chúa tể ấy vẫn chán chường nhìn họ như một người cha ngán ngẩm nhìn những đứa con đang bất hòa. Cuối cùng, ông ta đã thốt ra một câu :
-Chẳng lẽ các ngươi không biết bắt tay hợp tác mà đánh bại ta à?
Và từ đây, mọi chuyện bắt đầu. Vị chúa tể ấy vừa là người thầy cũng là kẻ địch của bọn họ. Ông ta dạy cho bọn họ mọi thứ. Từ khả năng chiến đấu, cho đến những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Vì là kẻ cai quản thiên đường nên Ehther đã hỏi vị chúa tể kia rằng làm cách nào để thiên đường của nàng có thể trải rộng khắp mọi nơi. Nàng đố kị, tại sao những người kia đều có mặt ở khắp mọi nơi còn thứ nàng cai quản thì không? Nàng là người mạnh nhất trong thế hệ đầu tiên nhưng số lượng người thờ phụng nàng cũng là ít nhất.
Đối mặt với chất vấn, người đó đã nói rằng, nếu là thiên đường về vật chất thì chỉ cần nàng g·iết ông ta là được còn nếu mà là về thiên đường tinh thần thì nó đã nằm trong thâm tâm mỗi người ở đây rồi.
Câu nói tưởng chừng như vô thường ấy lại chính là khởi nguồn của mọi bi kịch. Và trong sự tức giận tột đỉnh vì bị coi thường, nàng thực sự đã dùng một thanh kiếm đâm xuyên người vị chúa tể kia.
-Ehther! Cô làm cái quái gì thế!?
Tiếng hét của Caius lúc đó đã khiến nàng tỉnh lại. Ngay sau đó, những người còn lại cũng chạy tới. Bọn họ thực sự không thể tin vào mắt mình. Ehther, người có thể coi như chị cả của nhóm lại ra tay s·át h·ại người mà họ đã gọi là cha. Thõng tay xuống, Ehther như người mất hồn, nàng, nàng đã làm gì thế này!?
Chỉ có điều, vị chúa tể kia lại nở một nụ cười thật tươi. Với đôi tay đã rướm của mình, ông ta nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra rồi xoa đầu nàng :
-Ta đã đoán được rằng ngày này sẽ tới. Đừng hối hận, Ehther. Con làm tốt lắm.
Quay đầu lại về phía bọn họ, ông vời tất cả lại rồi nói :
-Mấy đứa đã lớn rồi, vũ trụ này cũng không cần một lão già như ta nữa. Việc còn lại đành giao cả lại cho mấy đứa đấy.
-Còn nữa, dù sắp c·hết nhưng ta, với tư cách là chúa tể của vũ trụ này, cấm mấy đứa trả thù lẫn nhau. Đây là mệnh lệnh!
Sau bi kịch ấy, mọi thế giới đều ngập tràn tài nguyên, đúng như cái tên Thiên Đường. Nhưng nàng không hề vui vẻ, trong tâm can nàng cảm giác trống rỗng, chẳng có gì cả. Đến bây giờ, nàng vẫn không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nhưng như Caius từng nói, hối hận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.