Chương 201 : Tùng Vân Nha
Sau trận chiến đêm qua, mọi người đều bị căng thẳng thần kinh một đêm. Thế nhưng, như một vĩ nhân đã từng nói : Dù có chuyện gì thì quả đất vẫn quay. Mặc kệ dân số đã biến thành zombie, mặt trời vẫn nhô lên lấp ló sau rặng cây như bao ngày khác, sương sớm vẫn tan đều trên những đầu lá non. Cố lết cái thân mình đi, mọi người bắt đầu phân chia công việc. Ngoại trừ phụ nữ đang mang thai và người tàn tật, tất cả đều phải làm việc. Đàn ông nhận trách nhiệm canh gác, đàn bà nấu nướng, trẻ em thì phụ giúp.
Thế nhưng vẫn có một số ngoại lệ nhất định. Ở trong một căn phòng nhỏ, nhân vật chính của trận chiến hôm qua vẫn đang say giấc nồng mà không biết có những vị khách không mời mà tới.
- Mày... mày chắc về chuyện này chứ?
Với đầu tóc rối bù cộng và đôi mắt đảo như rang lạc, Miura vừa đẩy cái xe trolley bốn tầng vừa nói nhỏ với đồng bạn bên cạnh. Ở bên cạnh, Kurokami cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh rồi hạ giọng xuống :
- Chắc chứ sao không? Lấy được cái PDA, tao với mày sẽ êm đềm chuồn khỏi đây. Dù sao cũng không có ai để ý đến chúng ta đâu mà lo!
Hít sâu một hơi, Kurokami tiếp :
- Vả lại, nếu như hắn ta tỉnh lại, mày nghĩ chúng ta có cửa sống sao? Đừng nói với tao là mày đã quên những gì thằng đó đã làm trên cái xe buýt?
Nghe đồng bạn nói xong, Miura đột nhiên cảm giác mồ hôi lạnh ướt đẫm cả sống lưng áo. Bọn chúng đã từng ở trên cái xe buýt mà Dũng đã lên, cũng từng chứng kiến sự bạo tàn của gã. Tuy nói cường giả sẽ không để ý sâu kiến như chúng nhưng lỡ đâu một ngày nào đó kẻ đang nằm b·ất t·ỉnh trong kia nhớ ra chúng từng thuộc nhóm của Shidou thì chúng c·hết là cái chắc.
Hít sâu một hơi, Miura dường như đã hạ quyết tâm :
- Vậy thì đi thôi!
Thuận lợi bước vào căn phòng, không khí đột nhiên trở nên âm u một cách quỷ dị. Căn phòng được xây ở trên tầng 3, thậm chí còn là phòng có ban công thế nhưng trong phòng lại không có chút ánh nắng mặt trời dù ngoài kia đã sáng choang. Phòng ốc đơn giản, chỉ có chiếc giường, một cái hộc tủ con con và một bức trang vẽ đơn giản treo trên nền tường sơn trắng càng khiến cho cả hai cảm giác như mình đã bước nhầm vào một nhà t·ang l·ễ hơn là một nơi dành cho người sống.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, cả hai nhanh chóng phát hiện ra chiếc PDA đặt ở trên mặt tủ. Từ trận chiến đêm qua, cả hai đã xác định rõ ràng rằng cái PDA này nhất định ẩn chứa bí mật cực lớn. Thận trọng bước tới, Miura rất dễ dàng lấy được cái PDA mà không mất chút công sức nào. Đang định quay trở lại chỗ đồng bạn, một vật gì đó lấp lánh nơi góc tường đập vào mắt gã.
Nhìn kỹ hơn một chút, gã nhận ra đó là một viên ngọc màu tím đính trên điểm cuối chuôi kiếm. Đẹp! Thật sự rất đẹp! Lưỡi kiếm trắng muốt như làn da của một cô thiếu nữ, độ cong hoàn mĩ giống như một siêu mẫu, chuôi kiếm có khắc ba chữ : Tùng Vân Nha.
Như người bị thôi miên, Miura bước lại cầm thanh kiếm lên. Ở phía cánh cửa, Kurokami đang canh chừng phía bên ngoài, đột nhiên cảm giác có chuyện gì đó không đúng. Quay mặt lại, gã suýt tý nữa thì hét lên. Miura vẫn đứng đó, nhưng ở trên tay đã là một thanh kiếm kỳ dị. Cả người đồng bạn như dại đi, đôi mắt vô hồn nhưng lại đỏ rực một màu máu, miệng của đồng bạn gã mở to hết cỡ, nước rãi không ngừng rỏ xuống sàn nhà.
Ghét! Kurokami không hiểu tại sao nhưng đột nhiên gã lại cảm thấy đồng bạn của mình đột nhiên trở nên vô cùng đáng ghét. Mẹ nó chứ! Trộm thì không trộm cho nhanh đi lại còn đi cầm theo thanh kiếm làm cái mẹ gì! Như cảm giác được ánh mắt thù địch của kẻ kia, cả hai nhanh chóng lao vào trận chiến mà không cần bất kỳ lời nói nhảm.
Tiếng v·a c·hạm giữa cả hai nhanh chóng đánh động đến mọi người. Saeko là người phản ứng nhanh nhất nhưng ngay khi bước vào phòng, không khí âm u nhanh chóng chiếm lĩnh lấy cô. Nhanh chóng bước vào trận chiến với thanh katana trên tay, hai tên trộm đã nhanh chóng trở thành oan hồn dưới lưỡi kiếm của cô. Một cảm xúc kỳ lạ nhanh chóng chiếm lấy cô. Chưa bao giờ Saeko cảm giác sung sướng như bây giờ. Cảm giác lưỡi kiếm chém vào người thật quá, những tiếng kêu la khi g·iết người nó thật quá, chúng như vẫy gọi cô tiếp tục chém g·iết. Giết! Giết hết chúng đi! Nếu như không có ai ngăn lại, có lẽ cô ấy sẽ g·iết tất cả mọi người.
- Aizz! - Một tiếng ngáp dài khiến cô quay đầu lại - Nói thật thì đây không phải là cảnh mà tôi muốn thấy khi dậy đâu!
Dũng gắng gượng ngồi dậy nhưng ánh mắt lại có vài phần trêu tức. Không chần chừ, Saeko bật cả người lên lao về phía hắn, tay trái vung thẳng thanh Tùng Vân Nha lên đầu hắn.
- Nóng tính thế.
Cười nhạt một tiếng, hai tay Dũng đưa tay lên. Kiếm của Saeko nhanh lắm, thậm chí có thể so với cấp vĩ nhân ở thế giới Kenichi nhưng so với Shigure thì nó không khác gì mấy cảnh phim quay chậm là bao. Bốp! Hai bàn tay hợp làm một, trực tiếp chặn đứng lưỡi kiếm ngay khi nó chỉ còn cách đầu mình một khoảng vô cùng ngắn. Saeko tuy bất ngờ nhưng cũng thuận thế của cú nhảy, hai chân dẫm mạnh lên cái giường, toàn thân lấy lực như muốn thanh kiếm bổ đôi sọ hắn ra.
Nhìn kỹ thanh kiếm, hắn ngạc nhiên :
- Tùng Vân Nha!? Xem ra không giỡn được nữa rồi!
Từ ngón áp út trái của hắn, Evol hóa hình tung một đấm ngay bụng Saeko. Dính đòn hiểm, Saeko lập tức khụy xuống. Không bỏ lỡ thời cơ, hắn thuận thế xoay người, khuỷu tay trái đập mạnh vào khớp hàm Saeko. Cú đánh nhanh và mạnh khiến cô ấy ngay lập tức ngã phịch xuống giường. Nhanh như cắt, hắn ngay lập tức khóa chặt hai tay cô ấy lại rồi đánh ngất đối phương.
Nhìn lại hai cái xác đầy máu, hắn lắc đầu. Bên ngoài đã sớm truyền đến tiếng ồn ào, xem ra mọi người đã bị thu hút về phía này rồi. Vung tay lên một cái, hai cái xác đã bị Evol nhanh chóng xử lý. Nói tuy chậm nhưng từ lúc Saeko đến tới lúc người khác tới chỉ có khoảng mười mấy giây. Yuriko là người dẫn đầu, tiếp sau đó là Saya cùng với những người khác.
- Cậu không sao chứ? - Yuriko hỏi
- Cô yên tâm đi. Có vài việc riêng cần phải giải quyết thôi.
Liếc qua Saeko đang nằm trên giường với những v·ết m·áu vương vãi trên sàn nhà, Yuriko cười nhẹ, gương mặt ửng hồng lên. Nháy mắt với hắn một cái, Yuriko nhanh chóng giải tán đám đông đang tò mò. Có thể cô ấy đã hiểu lầm cái gì đó nhưng thế cũng tốt, đỡ mất công hắn phải giải thích. Đóng cửa lại, hắn nghiêm túc nhìn về phía cuối phòng. Hắn biết Tùng Vân Nha là một thanh kiếm đặc biệt tới mức nào, nó không cần chủ nhân vẫn có thể tự hoạt động. Nó mạnh tới mức có thể tự mình tìm lấy một xác c·hết rồi tự mình phá hủy một thế giới, đủ trí tuệ để điều khiển cả một đội quân xác sống. Chính vì thế nên hắn mới không dám dùng thường xuyên mà chỉ để nó nằm im trong balo của hệ thống. Nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ nó lại mạnh tới mức tự mình chui ra khỏi cái balo để mà ra bên ngoài. Cũng may là Saeko mới chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn chứ không là có chuyện lớn rồi.