Chương 2:”Bàn tay vàng trong làng bốc họ”
7:00 sáng ngày 2 tháng 10 năm 2010
Hiện tại nếu có ai thấy hắn,người ta sẽ bảo một câu:”Đồ hâm(dở,điên...)”. Lý do ư? Bởi vì hắn vừa đi vừa lảm nhảm như Chí Phèo ấy,chỉ có khác là cái mặt không có sẹo và tay không cầm chai rượu thôi.
“Thật không thể tin được,thật không thể tin được, mình trở về quá khứ rồi” Thế nhưng hệ thống đâu,cái nhẫn gia gia đâu,các loại vượt quá khó khăn rồi trèo l·ên đ·ỉnh nhân sinh đâu...
-Ê Dũng mày đi đâu đấy? Một thằng nhóc nhỏ con xuất hiện trước mắt hắn.Tên này chỉ cao có 1m65 một chiều cao có thể nói là trung bình khá. Chỉ tội là tên này gầy như que củi da dẻ tuy không đến nỗi như người thiếu ăn nhưng cũng chẳng được hồng hào như hắn(theo lời tự nhận🤗🤗).Gã là Linh,bạn học từ hồi hai đứa học mẫu giáo cho tới tận bây giờ. Thằng cha này cái gì cũng ok chỉ tội gầy quá thôi.
-Ơ thế thằng Đạt đâu không đi cùng mày?
-Nó đi ra đồng với mẹ rồi? Thôi có bận gì không,không thì vào nhà tao chơi
-Ok
-Vãi đạn đã ngu lại còn chém TA
-Kệ tao
Hai đứa đi khoảng 5’ thì tới nhà thằng Linh.Đến trước cổng thì đã thấy thằng Đạt về rồi.Thấy vậy hắn bèn lên tiếng:
-Ê cu, sao thằng Linh nó bảo là mày ra đồng mà.
-À, tao làm xong rồi nên về thôi.
-Thế mẹ mày đâu.
-Mẹ với bố tao đi mua thuốc trừ sâu rồi.
-Vậy sang đây chơi đê.
-Rồi đợi tý tao về thay quần áo đã.
Nói một chút về Đạt,thằng này đúng chuẩn chất con nhà nông từ nghĩa đen cho đến nghĩa bóng:to lớn, chất phác, thực thà. Nếu thằng Linh còn có chút gì đấy ranh ma thì thằng Đạt đúng chuẩn học sinh ngoan hiền. Ba đứa này chơi thân với nhau theo một cái cách khá là không ổn : cả 3 đứa là 3 đứa b·ị b·ắt nạt nhất lớp. Rồi sau đó bị ghép thành bộ 3 mà theo cách nói của bọn Tung Của thì là phế vật. Tuy nhiên đấy chỉ là đập nhau thì tụi này kém chứ về học hành thì 3 đứa này cũng hơn nửa cái lớp đấy.
-Thằng Đạt làm cái méo gì mà lâu thế?
-Thôi nào cha nội, mày mới chờ nó chưa đầy 3 phút mà Dũng.
-Nhưng ngồi không thế này buồn.Mày có truyện gì không tao mượn phát.
-Mấy cuốn nhà tao mày đọc mòn cả gáy rồi thây.
-Thôi kệ đi, tao với mày chơi trước.
-Thế chơi gì đây. Tấn,phỏm,tiến lên,3 cây, lốc ...mày muốn chơi cái gì?
-Tao đề nghị chơi cờ tướng ha!
-Dẹp đê lần nào chơi mày cũng thắng à.
-Thôi đợi thằng Đạt vậy. Vãi lìn thằng này làm gì mà lâu thấy mẹ luôn rồi.
Trong lúc “đợi chờ là hạnh phúc” Cả hai thằng ngồi đấy nói chuyện với nhau từ trên trời đến dưới biển,từ trái đất tới vũ trụ cmnr...Trong lúc đấy,tiếng thằng Đạt đã í ới ngoài cổng:”Ê Linh trông chó cho tao cái”.
"Vào đi mày chó nhà tao nó hiền lắm không cắn đâu”
-Rồi tập hợp đầu đủ rồi làm ván phỏm đê. Đạt lên tiếng
-Phỏm quỳ nhá thằng nào không nhất thì cấm lên,không chơi kiểu thứ bảy chủ nhật đâu.
-Rồi thằng Linh lấy chiếu ra đi. Hôm nay tao sẽ cho tụi mày biết tay.
-Lần trước mày chả quỳ gần chục ván còn chưa trả đâu Dũng
-Đạt e, không nói có ai bảo màu câm đâu.
Và kết quả ư? Có vẻ như với lợi thế của người xuyên không, hắn được ưu ái “ngồi theo kiểu Nhật Bản” suốt từ đầu tới cuối.Cảm giác như hai đầu gối tím đen lại hai thằng quỷ kia mới tha cho hắn. Và đúng lúc này một giọng máy móc vang lên trong đầu hắn : Ting, bạn ngồi quỳ quá lâu, VIT +1.