Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 63: Hãy cho anh thêm một cơ hội




Tại một bãi đỗ xe ở một nhà hàng, Lâm Uyển vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Hữu Minh và Nghiêm Uyên tay trong tay, dáng vẻ vô cùng thân mật, hai mắt của Lâm Uyển ngay lập tức thay đổi trở nên hung ác như một con thú muốn xé toạc kẻ thù trước mặt của mình.

Cô ta tiến nhanh đến muốn đánh Nghiêm Uyên nhưng Nghiêm Uyên phản ứng nhanh hơn né tránh sau đó ngay lập tức nấp phía sau lưng của Hữu Minh.

Lâm Uyển càng tức điên hơn, cô ta hét lớn quát thẳng vào mặt của hai người: “Hai người các người đúng là một đôi cẩu nam nữ, Hữu Minh, rõ ràng là anh đã đính hôn với em rồi, hiện tại em chính là vị hôn thê của anh đấy, tại sao anh lại có thể trước mặt em và mọi người ôm ôm ấp ấp con hồ ly tinh này chứ? Nghiêm Uyên! Cô đúng là một con hồ ly tinh đội lốt người, một kẻ đê tiện, không biết xấu hổ chuyên đi quyến rũ đàn ông của người khác, quyến rũ Nghiêm Uy không được mới chuyển sang Hữu Minh, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô.” Vừa dứt lời, Lâm Uyển lao đến Nghiêm Uyên.

Nghiêm Uyển giả vờ sợ hãi, yếu đuối nấp phía sau lưng của Hữu Minh, Hữu Minh cau mày, trừng mắt tức giận bắt lấy được cánh tay của Lâm Uyển, đẩy mạnh cô ta lớn tiếng quát: “Lâm Uyển! Cô đừng có ở đây phát điên, tôi cấm cô động đến Tiểu Uyên, cô mà dám động đến cô ấy thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”

Lâm Uyển nghe thế càng điên tiết lên, la hét ầm ĩ, Nghiêm Uyên đứng phía sau nhếch môi cười đắc ý vô cùng, cô ta nắm cánh tay của Hữu Minh khẽ nói: “Anh đi lấy xe đi, anh yên tâm cô ấy sẽ không làm gì đâu.”

Hữu Minh gật nhẹ đầu, trước khi lấy xe còn quăng cho Lâm Uyển một cặp mắt cảnh cáo, khi anh đi lấy xe, Nghiêm Uyên mới lộ ra gương mặt thật của mình, cô ta hơi khom người thì thầm với Lâm Uyển: “Tôi nói cho cô biết tốt nhất là cô nên an phận một chút, đừng có mà ngu ngốc động đến tôi nếu không thì cả cô và Lâm gia đều có chuyện đấy.”

Lâm Uyển trợn mắt nhìn Nghiêm Uyên, cô ta cắn khóe môi của mình không dám la hét càng không dám động tay động chân với Nghiêm Uyên nữa, Lâm Uyển biết bản thân không phải là đối thủ của người phụ nữ rắn rết này.

Hữu Minh lấy xe xong liền bước đến dịu dàng nói với Nghiêm Uyên: “Tiểu Uyên! Chúng ta hãy đi thôi cứ mặc kệ người phụ nữ điên này đi.”

Nghiêm gia

Buổi tối, Nghiêm Từ chạy đến thấy Nghiêm Uy đang ngồi uống trà, xem một vài tin tức trên điện thoại, anh ngay lập tức bước đến ngồi xuống bên cạnh em họ của mình, cất giọng nói: “Nghiêm Uy! Anh nói cho em biết một tin tức vô cùng quan trọng, em nhớ bình tĩnh, đừng có kích động quá nha.”

Nghiêm Uy liếc mắt nhìn Nghiêm Từ chờ đợi xem người anh họ này của mình có tin tức gì quan trọng? Nghiêm Từ bày ra gương mặt vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “A Nhược không hề có kết hôn với người khác, đứa con của em ấy là chính con trai của em đấy, tên Tiểu Bảo Bảo.”

Nghiêm Từ mở to mắt quan sát biểu cảm trên gương mặt của Nghiêm Uy nhưng nhìn gần cả một phút vẫn không hề thấy gì, gương mặt ấy vẫn lạnh tanh một chút cảm xúc cũng không có.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Uy vang lên, anh vừa nghe xong liền ngay lập tức đứng dậy rời khỏi Nghiêm gia, Nghiêm Từ gãi gãi đầu cảm thấy khó hiểu, kỳ lạ: “Sao lại không có kinh ngạc, bất ngờ gì hết vậy?”

Nghiêm Từ vô tình nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, mở ra xem miệng của anh há to sửng sốt một lúc, thốt lên: “Hóa ra là đã biết từ lâu không những như vậy còn đi xét nghiệm ADN luôn rồi, bảo sao nói nãy giờ vẫn không hề có phản ứng gì cả.”

- ---------------------------------------------------------------

Nghiêm Uy lái xe đến chợ đêm, khi nãy trợ lý Ngô gọi điện nói rằng Lý Nhược và bảo bảo đang ở đây thì anh ngay lập tức chạy đến, bước xuống xe anh đảo mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Lý Nhược, nhìn thấy cô cùng Tiểu Bảo Bảo đang ngồi ăn xiên nướng ở một quán nhỏ, khóe môi anh cau nhẹ lên bước nhanh đến chỗ của hai mẹ con rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bảo bảo.

Tiểu Bảo Bảo ngẩng đầu lên vừa nhìn đã nhận ra Nghiêm Uy: “Chú chính là người đã giúp cháu gỡ băng keo trên tóc của cháu xuống.”

“Đúng vậy, con trai của ba có trí nhớ thật tốt.” Nghiêm Uy mỉm cười hài lòng, giơ tay xoa xoa đầu của Tiểu Bảo Bảo khen ngợi.

Lý Nhược vừa nghe thấy hai chữ con trai sắc mặt liền thay đổi, cô đứng dậy bế Tiểu Bảo Bảo sang ghế của mình, cô ngồi vào ghế của con trai hai mày chau lại, nghiêm mặt cất giọng nói: “Ai là con trai của anh? Đây là con trai của tôi không phải con trai của anh, anh đừng có nhận bừa.”

“Em đừng có mà ra sức phủ nhận được, anh đã đi xét nghiệm ADN rồi nếu như em còn phủ nhận thì anh sẽ lấy ra cho em xem.” Nghiêm Uy ngay tức khắc đáp trả, anh đã đoán trước cô sẽ phủ nhận nên mới gấp rút lấy kết quả xét nghiệm, chỉ cần cô không tin, phủ nhận thì sẽ lấy ra đưa cho cô xem.

Lý Nhược mím môi không thể phủ nhận được nữa, nếu đã không thể phủ nhận thì cứ việc thẳng thắn thừa nhận thôi: “Tiểu Bảo Bảo là con trai của anh thì đã sao chứ? Anh muốn nhận lại à? Anh không có tư cách làm ba của Tiểu Bảo Bảo, anh không xứng nhưng mà chẳng phải anh rất hận tôi sao? Hận vì đã phản bội anh, sao bây giờ lại như thế?”

“Anh xin lỗi, là anh đã hiểu lầm em, hơn một năm trước anh mới biết được giữa em và tên đàn ông đó không có gì cả, tất cả mọi thứ đều do Nghiêm Uyên sắp đặt, anh thật sự rất hối hận vì những gì đã làm ra với em. A Nhược! Em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau chăm sóc Tiểu Bảo Bảo để nó có một gia đình có cả ba lẫn mẹ.” Nghiêm Uy nắm lấy bàn tay của Lý Nhược nhìn cô với ánh mắt vô cùng chân thành, khẩn thiết, hy vọng cô sẽ tha thứ cho anh.

Sau khi nghe Nghiêm Uy nói người sắp đặt mọi chuyện là Nghiêm Uyên cô không hề bất ngờ một chút nào, cô đã sớm đoán được chuyện này rồi, Lý Nhược không đáp lại điều mà anh đã nói, điều cô quan tâm bây giờ chính là muốn biết anh nghi ngờ bảo bảo từ khi nào? Cô lạnh nhạt cất tiếng hỏi: “Anh đã nghi ngờ Tiểu Bảo Bảo là con anh từ khi nào? Tôi nhớ anh vẫn chưa từng gặp nó lần nào cả.”

Nghiêm Uy chậm rãi trả lời cô: “Ngày em về nước anh đã vô tình nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo và em đang ở một cửa hàng kẹo dẻo, vừa nhìn thì anh đã sinh nghi rồi bởi vì nó quá giống anh lúc nhỏ.”

Lúc này, Lý Nhược mới nhận ra hóa ra bảo bảo gặp anh không phải là vô tình mà là cố tình, anh là muốn lấy tóc đi xét nghiệm cha con.

Lý Nhược quay qua thấy con trai đã ăn xong liền đứng dậy đưa bảo bảo tiếp tục đi chơi, không quan tâm đến Nghiêm Uy, anh cũng vội đứng dậy cười cười đi theo phía sau.

Suốt thời gian ở chợ đêm cô và bảo bảo mua gì anh đều giành trả tiền, xách đồ mặc cho cả hai người đều không quan tâm, để ý đến anh, Lý Nhược bắt đầu cảm thấy Nghiêm Uy thật sự rất phiền, cô nhanh chóng đưa bảo bảo về nhà.

Nghiêm Uy cũng lái xe đưa Lý Nhược về, xe của cô ở phía trước xe của anh chạy theo phía sau. Đến Lý gia, Nghiêm Uy đợi Lý Nhược và Tiểu Bảo Bảo bước hẳn vào trong nhà mới lái xe về Nghiêm gia.