Không cần nhìn kỹ cũng biết hai người đó là Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Đế Trường Thanh lại đích thân xuất hiện ở Giang Nam, hẳn là hắn tới đây để bắt Hạ Mộng Ngọc, thuận tiện mời Quý tiên sinh rời núi.
Suy cho cùng, người này rất giỏi quản lý thời gian và không bao giờ lãng phí bất kỳ cơ hội nào.
Ta thở dài, lúc này 20 Thị Vệ ta mang theo toàn bộ đều vây quanh bảo vệ ta.
Đế Trường Thanh liếc nhìn một cái, sau đó lạnh lùng rời đi.
Ta cảm thấy may mắn sờ vào cái khăn đang che kín mặt mình lại.
Hối hận vì sao mình lại tẩy trang nhanh như vậy.
Không biết Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc có nhận ra ta không.
Ta cau mày, giả vờ bình tĩnh, nhìn đám người đang đánh nhau với một tia chán ghét trong mắt.
Bên Đế Trường Thanh người càng ngày càng nhiều, Cố Kỳ cùng Hạ Mộng Ngọc người đầy máu, tựa hồ gần như không có cách nào phản kháng.
Ta tựa người vào cửa sổ, một tay ôm má, nghịch chiếc cốc ngọc thạch anh trên tay.
Đột nhiên, như vô tình, chiếc cốc rơi xuống sông.
Ta nhìn qua với một chút tiếc nuối.
Đúng lúc này, một lượng lớn đồng bạc vỡ vụn không biết từ đâu rơi xuống bến tàu.
"Tiền, nhiều tiền như vậy, mau nhặt lên đi..."
Trên thế giới này có rất nhiều người tham tiền hơn mạng sống, đám đông đột nhiên hỗn loạn.
Những người đang đánh nhau cũng bị đám đông hỗn loạn giải tán.
Nhân cơ hội này, Cố Kỳ cùng Hạ Mộng Ngọc nhảy xuống sông, trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
Ta khẽ lắc đầu: “Thật đáng tiếc cho chiếc cốc dạ quang lưu ly của ta”.
A Phong đưa lên 1 chiếc ly mới và rót đầy trà.
Ta nhìn anh ấy một cách tán thưởng, thấp giọng cười: "Làm tốt lắm."
A Phong vẻ mặt bình tĩnh.
"Tiểu thư đã nói, hành trình này rất nguy hiểm, nên tất cả mọi thứ đều đã sớm chuẩn bị trước.”
Sự hỗn loạn do đám đông ở bến tàu gây ra, quả thực là do ta sắp đặt, chỉ là để đề phòng tai nạn bất ngờ.
Rốt cuộc thì có vẻ như ta đã sai ngay từ bước quyết định ra khỏi nhà.
Bất cứ khi nào có hai con đường trước mặt, bằng 1 phép màu nào đó ta sẽ chọn con đường sai một cách không do dự.
Không ngờ lần này nam nữ chính vì vậy lại được lợi.
Quên đi, coi như đó là ta trả nợ.
Mặc dù ta vẫn không biết tại sao mình lại được tái sinh.
Nhưng nể tình ta đang nỗ lực thay đổi lại cốt truyện, mong cái hệ thống chết tiết đối với đời này của ta nhẹ ta hơn 1 chút.
Suy cho cùng thì ai lại muốn chết nếu có thể sống tốt và được cả nhà chiều chuộng?
Bên kia, Đế Trường Thanh lạnh lùng xua tay, thị vệ bên cạnh lấy ra lệnh bài, cao giọng nói.
“Niêm phong bến tàu để bắt kẻ chạy trốn, không cho tàu thuyền nào được phép đi lại.”
Ta thầm chửi rủa, giọng điệu không vui nói: “Nếu biết chuyện như vậy xảy ra, ta đã ở cùng A Hành trên núi Thanh Nguyên thêm hai ngày nữa.”
Vừa nói ta vừa đứng dậy và xuống thuyền.
Khi vừa đi tới mạn thuyền, lại bị người giơ tay ngăn lại.
"Chúng ta nghi ngờ ở đây có đồng phạm của hai tên phản loạn. Không ai được phép rời đi cho đến khi chúng ta điều tra xong."
"Tiểu thư, xin hãy cởi khăn che mặt ra."
Ta đang định mở miệng thì Đế Trường Thanh chậm rãi bước lên thuyền.
Anh ấy thản nhiên liếc nhìn ta, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại, đồng tử co rụt.
Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, tấm màn che của ta bị gió thổi bay, rơi xuống dòng sông đυ.c ngầu.
Mắt ta tối lại, thầm nói không ổn.
Đế Trường Thanh vẫn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng dần dần trở nên kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào một cơn mưa nhẹ từ trên trời rơi xuống, lạnh thấu xương.
Ta đứng ở mép thuyền.
Gió sông buốt giá thổi tung vạt váy ta, tựa như đám mây phía chân trời.
Hắn tỉ tê gọi ta: "A Hi, nàng trở lại rồi à?”
Ta sững người, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong sự im lặng của trời đất, dường như trong mắt hắn chỉ có ta.
Ta bình tĩnh lại, hơi nhướng mày và mỉm cười.
Hắn loạng choạng 1 chút, như 1 du hồn ngơ ngác bước về phía ta, đưa tay chạm vào má ta.
Ta giơ tay đặt lên ngực hắn, nụ cười trên môi bỗng lạnh lùng, sau đó ta lập tức đẩy hắn không chút do dự.
Giữa những đợt sóng dâng cao và hạ xuống, vang lên ùm 1 tiếng.
Bên cạnh vang lên tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ta bình tĩnh vỗ tay nói: “Tên da^ʍ tặc này.”
Lại có những tiếng hét hoảng sợ, nối tiếp nhau vang lên:
“Mau xuống người, ngài ấy không biết bơi…”
—————