Thể Diện Của Con Gái Là Quan Trọng Nhất

Chương 2: "Bạn nhỏ à, đi đường phải cẩn thận."




Edit: Mây

Beta: Roju

—---------------------------

Ở nơi sâu nhất của hẻm Đề Hoa, nơi có bức tường gam màu đậu đỏ che khuất một khu vườn kiểu Anh, tòa nhà phía bắc và phía nam mang đậm phong cách thời Elizabeth, mặt trước trông giống như chữ "sơn", có cỏ xanh và khu vườn như vầng trăng bao quanh.

Thịnh Tiểu Hạnh gần như bay vào huyền quan*.

(*: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.)

Cô bé đã ngửi thấy mùi sữa hạnh nhân của dì Tôn. Nhiệt độ sữa vừa vặn, hạnh nhân mềm vừa được khuấy vào, hương vị trái cây sấy khô thơm ngọt còn chưa hoàn toàn hòa vào mùi sữa.

"Tiểu Hạnh, chạy chậm một chút, nhìn đường đi." Thịnh Hủy ở phía sau nhắc nhở cô bé.

Ở phía sau huyền quan là một tủ rượu thủy tinh, cao từ mặt đất lên tới tận trần nhà, rất hoành tráng.

Đi qua tủ rượu thủy tinh, rẽ vào phòng ăn, giá rượu chạm khắc bằng gỗ màu đỏ thẫm đặt ở cửa sổ càng thu hút sự chú ý của mọi người. Hàng chục chai rượu vang màu đen hoặc vàng được đặt trong các rãnh tạo thành một chiếc quạt treo tường khổng lồ. Ánh đèn ấm áp chiếu rọi, ánh sáng di chuyển trên từng bình rượu trông rất lộng lẫy và quý giá.

Nơi này khắp nơi đều là rượu, vì thế mà có mùi rượu xen lẫn mùi thơm ngào ngạt của sữa hạnh nhân, khiến cho không khí có chút ngọt ngào.

Dòng họ Thịnh nhân khẩu không nhiều, đã trải qua bốn đời làm nghề rượu.

Bao gồm cả Thịnh Hủy.

Nơi cô làm việc là Tập đoàn Thịnh Thế, tập đoàn sản xuất rượu lớn nhất nước, sở hữu nhà máy rượu whisky duy nhất ở Trung Quốc được viết tên lên bản đồ whisky thế giới.

Ai nói Trung Quốc ngoài rượu vang thì không thể sản xuất rượu chưng cất? Tập đoàn Thịnh Thế đã phá vỡ định kiến của thế giới về rượu chưng cất Trung Quốc, sản xuất rượu whisky phổ biến trên toàn thế giới, giành được nhiều giải thưởng quốc tế, ngay cả ở Thân thành cũng có chi nhánh của tập đoàn, biến nơi này trở thành thủ phủ whisky Trung Quốc khiến người dân rất thích thú.

Thịnh Hủy lớn lên trong nền tảng văn hóa như vậy, từ khi còn nhỏ đã học nếm rượu, khi lớn lên, mũi của cô có thể phân biệt được hàng ngàn mùi hương, tửu lượng lại càng sâu không thấy đáy.

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng tới gần, Thịnh Hủy giả vờ không phát hiện, cho đến khi Tiểu Hạnh đột nhiên vỗ chân cô một cái, Thịnh Hủy bị cô bé "dọa", Tiểu Hạnh đánh lén thành công, ôm chai sữa cười ha ha.

Cô bé ngửa đầu, ngọt ngào hỏi:

"Mẹ đang làm gì vậy?"

Thịnh Hủy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con gái:

"Mẹ đang suy nghĩ, sinh nhật Ý Lâm thì chúng ta tặng bạn ấy cái gì đây?"

"Bảo bối có hòa thuận với Ý Lâm lúc ở trường không?"

Tiểu Hạnh: "Cũng ổn ạ."

Câu trả lời rất ngắn gọn, không có ý muốn gì quá mạnh mẽ.

"Vậy con có biết Ý Lâm thích cái gì không? Bạn ấy có thường xuyên mang đồ chơi đến trường không?"

Lần này, đôi mắt của Tiểu Hạnh cong lên: "Ý Lâm thích váy công chúa! Mỗi ngày cậu ấy đều mặc một chiếc váy khác nhau đi học."

Thịnh Hủy gật gật đầu, khen Tiểu Hạnh là một bé con thông minh tinh tế.

-

Vào tối thứ Bảy, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Tụy.

Lần đầu tiên Thịnh Hủy được nhìn thấy bàn ăn kiểu Pháp lớn như vậy, ngay ngắn như hội tiệc khúc thủy lưu hương*, gần hai mươi người ngồi xung quanh một cái bàn, cảm giác như mấy người ở đầu sông Trường Giang, tôi ở cuối sông Trường Giang, nói chuyện thì cũng phải hô to.

(*: "Khúc thủy lưu thương" là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ "Phất lễ" xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn. Cre: hoavansaigonhsk)

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Các tinh anh ở đây chắc chắn sẽ không tiện hô lớn, cho nên mọi thứ đều yên tĩnh, mà muốn nói chuyện thì cũng chỉ có một người nói trong thời gian ngắn.

Khi Thịnh Hủy dẫn Tiểu Hạnh đến thì mới có được hai mươi giây ngắn ngủi để nói chuyện.

Cô bảo Tiểu Hạnh ôm Hứa Ý Lâm, chúc cô bé sinh nhật vui vẻ rồi tặng quà sinh nhật.

Quà là một bộ váy lụa màu xanh nhạt thuộc dòng thời trang trẻ em của Burberry, một chiếc váy mới trong bộ sưu tập thu đông, vừa được bán trong nước trong vòng chưa đầy hai tuần.

Diêu Gia mỉm cười cảm ơn, trong lòng cực kì kinh ngạc. Chiếc váy rẻ nhất thuộc dòng thời trang trẻ em của Burberry đều lên tới ba bốn nghìn, kiểu dáng lộng lẫy như thế này, tay nghề cao thì giá cả còn phải gấp đôi.

Tiểu Thọ Tinh* yêu thích chiếc váy mới không buông tay, Diêu Gia ra lệnh cho cô bé bỏ vào trong túi, ngồi lên bàn.

(*: Thọ Tinh là từ để chỉ người được mừng sinh nhật, ở đây là chỉ Ý Lâm)

Xong rồi còn cúi đầu nói thêm một câu: "Cẩn thận bị đâm vào tay."

Ai biết được chiếc váy đó có phải là hàng giả không? Ren kém chất lượng có thể dễ dàng làm xước da.

Diêu Gia không tin một người có lương một tháng mấy chục nghìn sẽ bỏ ra mấy nghìn mua quà cho bạn học mẫu giáo của con gái. Hơn nữa họ còn không quá thân nhau.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Một bữa tiệc sinh nhật cho trẻ em mà chủ đề chỉ dừng lại ở trẻ em trong vòng mười phút.

Không biết ai khởi xướng nhưng bọn họ dần dần nói về rượu – đề tài luôn xuất hiện trên bàn ăn của tinh anh đô thị.

Nói về kinh tế đầu tư thì có vẻ thô tục, nói về chính trị và quân sự thì có vẻ nhàm chán, chỉ có rượu là vừa cao quý vừa gần gũi với cuộc sống, có người có thể bình luận vài câu, cũng có người thì muốn khoe khoang sở thích của mình.

Xung quanh là rượu ngon, lời nói của các tinh anh thân thiện đưa tới đưa lui, hơn nữa cũng cực kỳ tự nhiên nói về Thịnh Hủy.

Tầng lớp lao động bình thường có thể uống được bao nhiêu loại rượu tốt? Thậm chí, liệu cô ấy đã bao giờ nhìn thấy rượu vang trên năm con số? Họ cho rằng họ đang thông cảm cho cô ấy.

Dường như Thịnh Hủy đang tập trung về phía một bàn ăn khác, nơi bọn trẻ đang tán gẫu về phim hoạt hình, cô nghe rất nghiêm túc.

Cho đến khi ai đó kéo cô và chủ động hỏi một câu.

"Mẹ Tiểu Hạnh đã từng uống bia chưa?" Một người đàn ông hỏi.

Thịnh Hảo nâng mắt lên, đôi mắt quyến rũ như lá liễu cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Uống rồi."

"So với uống rượu mà nói thì hương vị đó có phải rất kỳ lạ không? Dường như tôi chỉ thấy hương vị này trong nhà hàng lẩu."

Thịnh Hủy lập tức không muốn trả lời nữa.

Trong vòng tròn rượu vang nước ngoài có một dãy các loại thức uống bị khinh thường mà mọi người đều biết. Bia ở cuối dãy thức uống đó, và bia, rượu vang hay rượu vang lên men đều bị một loạt những rượu vang chưng cất "cao quý" coi thường. Từ trước đến nay Thịnh Hủy luôn thấy khó hiểu với sự phân biệt cao thấp này.

Vừa rồi khi bọn họ tán gẫu về whisky, brandy thì cũng sẽ không nghĩ tới cô, giống như cô chỉ xứng đáng được nói về những đề tài cấp thấp.

"Có người uống bia ở nhà hàng Michelin ba sao mà, mỗi người có khẩu vị khác nhau, tôi không thể đánh giá được."

Cô bỏ lại một câu như vậy, quay mặt đi không quan tâm, tiếp tục cho con gái ăn.

Đề tài này cứ thế chấm dứt, mọi người đều nhất trí cho rằng —— hay là không nên hỏi mẹ Tiểu Hạnh nữa, cái gì cô ấy cũng không đánh giá được, gặp phải vấn đề không hiểu thì sẽ trả lời qua loa mà thôi.

Diêu Gia mang whisky đến làm rượu sau bữa ăn, cùng với món tráng miệng.

Bồi bàn rót rượu cho các vị phụ huynh. Thịnh Hủy có thói quen ngửi thử trước. Mùi hương của ly rượu đặt dưới chóp mũi khiến cô cau mày.

"Đây là chai từ lễ kỷ niệm năm mới của Thịnh Thế mà tôi tìm được từ bạn bè vào năm ngoái, đã được 21 năm, đến nay đã không còn sản xuất nữa rồi, hiện tại giá một chai có thể lên đến bốn năm chục nghìn." Diêu Gia đắc ý nói.

Cô ta tự nhận mình là một người thích rượu đã lâu, gu thưởng thức không tầm thường, cực kì yêu thích bộ sưu tập cao cấp của tập đoàn Thịnh Thế sản xuất, đi đến đâu cũng thích khoe khoang.

Ngay lập tức có phụ huynh cổ vũ nói:

"Một chén nhỏ phải đến bốn con số, gọi là ngọc dịch quỳnh tương* cũng không ngoa đấy chứ?"

(*: rượu ngon như ngọc thạch lỏng)

"Hương vị thuần túy, cay cay, vừa nếm thử đã biết là rượu lâu năm!"

Ánh mắt Diêu Gia lơ đãng nhìn qua Thịnh Hủy ở bàn cuối cùng. Chỉ thấy cô đặt chén rượu ra xa, có vẻ là một ngụm cũng chưa uống, chỉ lo trêu đùa với con gái của cô.

Diêu Gia cảm thấy đau nhói trong lòng, tâm trạng như vừa mới rút một đống vàng ra từ ngân hàng, sau đó trơ mắt nhìn một thỏi lăn vào cống rãnh.

Người lớn nếm rượu rồi nói chuyện phiếm, bọn trẻ thì nhàm chán tụ tập ở góc phòng chơi xếp gỗ.

Lâu đài mà chúng xây dựng vẫn còn thiếu một tòa tháp cao, nhưng các khối gỗ thì không đủ. Hứa Ý Lâm nhìn thấy ngay bình rượu tinh xảo xinh đẹp trên quầy bar, bên trong còn chứa nửa bình "Ngọc Dịch Quỳnh Tương".

Cô bé chạy đến xin phép mẹ mình.

Trước mặt đông đảo phụ huynh, Diêu Gia tỏ ra bình tĩnh: "Cầm đi chơi đi, nhưng cẩn thận một chút."

Tuy nói như vậy nhưng từ khi bình rượu được con gái ôm đi, Diêu Gia vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua bên kia.

Tiền của ai thì cũng đều không phải là do gió mạnh thổi tới. Nửa chai còn lại cô ta vẫn còn muốn mang về.

Ánh mắt của Thịnh Hủy vẫn ở bên cạnh đứa nhỏ.

Mối quan hệ giữa Tiểu Hạnh và nhóm bạn nhỏ này dường như không mấy hòa hợp. Cô bé im lặng hơn ở nhà rất nhiều, thường xuyên không thể nói chen vào, cũng không ai chủ động nói chuyện phiếm với cô bé, nhưng cô bé vẫn cười, không hề uể oải.

Lớp 2 tổng cộng có 30 bạn nhỏ, có lẽ những bạn quan hệ tốt với Tiểu Hạnh thì hôm nay không đến.

Thịnh Hủy không thể làm gì hơn.

Cân nhắc về dụng ý mà hôm nay Diêu Gia mời cô tới. Cha mẹ không quen nhau, bọn nhỏ cũng không thân nhau, như vậy thì cũng chỉ còn lại một khả năng.

Có bà nội Lưu ở Đại Quan Viên, bên cạnh Gatsby có Nick, các bậc phụ huynh tinh anh cũng có một đôi ngoại trừ mẹ con nhà họ Thịnh bình thường.

Hãy nhìn đi, đây là cái thế giới phù hoa mà bình thường cô không tiếp xúc được đâu. Họ nhân từ nghĩ.

Thịnh Hủy không cảm thấy xấu hổ. Cô cũng không quan tâm...

"Tiểu Hạnh!" Đột nhiên có người quát lớn, "Đó không phải là đồ cháu có thể chạm vào đâu!"

Tiểu Hạnh nghe vậy, bàn tay vừa mới chạm vào bình rượu đột nhiên buông lỏng.

Cô bé mở to hai mắt, mờ mịt nhìn xung quanh. Vừa rồi rõ ràng là những bạn nhỏ khác cũng đều ôm lấy cái bình này...

Diêu Gia từ trên cao nhìn Thịnh Tiểu Hạnh:

"Cái bình này rất đáng giá, nhỡ cháu làm hỏng thì làm sao bây giờ? Đi ra chơi cái khác đi."

Chai rượu vài chục nghìn không còn sản xuất nữa, đứa nhỏ nhà nghèo này chưa từng trải qua sự đời, hấp ta hấp tấp nhỡ may thật sự làm hỏng rồi lại không bồi thường nổi, Diêu Gia nghĩ đến là thấy đau đầu.

Chỉ thấy Tiểu Hạnh run rẩy lùi lại vài bước, hốc mắt phiếm hồng, quay đầu bất lực tìm kiếm bóng dáng của mẹ.

Không biết từ lúc nào, Thịnh Hủy đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh Tiểu Hạnh.

Đáng giá đến mức nào? Dựa vào cái gì mà những đứa trẻ khác có thể chơi còn Tiểu Hạnh thì không?

Hóa ra con gái cô chỉ xứng đáng chơi những thứ không đáng giá sao?

Thịnh Hủy suýt nữa bật cười.

Khinh thường cô thì có thể, cô không quan tâm, nhưng khinh thường con gái cô thì xin lỗi đi, xắn tay áo lên mà quyết đấu.

Diêu Gia cảm giác được trên lưng ghế có một bàn tay, sau đó thì nghe thấy Thịnh Hủy nói với cô:

"Mẹ Ý Lâm à, loại rượu không còn sản xuất này, rốt cuộc là rượu bên trong quý, hay là chai quý?"

Diêu Gia cảm thấy buồn cười: "Đương nhiên là rượu rồi, chai thì sao lại đáng giá được?"

Thịnh Hủy gật đầu: "Nếu đã như vậy thì vậy chúng ta làm một thỏa thuận đi. Cô đưa nửa chai này cho Tiểu Hạnh, còn tôi cho cô một chai rượu hoàn chỉnh, thế nào?"

Diêu Gia ngẩn ra, giống như chế giễu: "Mẹ Tiểu Hạnh, cô đang đùa sao? Đây chính là rượu không còn sản xuất nữa, có tiền cũng không mua được đâu."

Thịnh Hủy không nói chuyện với cô ta nữa.

Cô vẫy tay gọi bồi bàn, thì thầm một lúc.

Mọi người nhìn chằm chằm vào cô như xem kịch, trong mắt xen lẫn sự kinh ngạc và đồng tình. Không ai tin cô có thể làm được, nhưng cũng không ai có thể dời ánh mắt, bởi vì một khi Thịnh Hủy không cố ý làm người thừa thì ngũ quan rực rỡ của cô cực kì sinh động, rất gây chú ý.

Chẳng bao lâu, bồi bàn xuất hiện với ba chai whisky với độ nông sâu khác nhau.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Ba chai đều là rượu whisky tầm trung phổ biến trên thị trường, lần lượt là Bách Niên 12, Bách Niên 15 do Tập đoàn Thịnh Thế sản xuất và rượu nhập khẩu Laverg 10, giá trung bình mỗi chai khoảng 500 tệ.

Chỉ thấy Thịnh Hủy lưu loát mở ba chai rượu ra, lại lấy ra một chai thủy tinh có dung tích lớn, vững vàng pha ba loại rượu theo tỷ lệ nhất định lại với nhau.

Sau đó, cô lấy một chiếc đũa sạch sẽ, khuấy dung dịch trong chai một cách cực kỳ tùy tiện.

"Được rồi." Thịnh Hủy lấy đũa ra, tiện tay ném lên bàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Cái gì được rồi vậy?

Thịnh Hủy đi tới bên cạnh Diêu Gia, rót cho cô ta nửa chén trước, sau đó nói ra một câu làm long trời lở đất:

"Mẹ Ý Lâm, đây là lễ kỷ niệm mừng 21 năm của cô, cô muốn bao nhiêu, tôi có thể cho cô bấy nhiêu."

Diêu Gia sững sờ, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cô ta nhanh chóng phản ứng lại: "Mẹ Tiểu Hạnh, cô điên rồi sao?"

Thịnh Hủy đưa chai thủy tinh cho bồi bàn, bảo anh ta rót cho tất cả phụ huynh ở đây mỗi người một ly nhỏ.

"Mọi người nếm thử trước đi."

Dứt lời, cô thờ ơ khom lưng, ôm lấy Tiểu Hạnh, ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé vào cổ mình.

......

"Cái này..."

"Trời ơi, làm sao có thể?"

"Không phải chỉ có một mình tôi cảm thấy như vậy thôi à? Hương vị giống hệt nhau?"

Sau khi Diêu Gia nếm thử, gương mặt trong nháy mắt cứng ngắc như đá.

Cô ta không tin, cứ thế rót một chén, sau đó lại nếm thử một ly "rượu không còn sản xuất nữa" mà mình mang đến.

Không biết lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng cô ta cũng ngước mắt lên nhìn Thịnh Hủy, cánh môi khép lại, nói không nên lời.

Cho dù thần tiên hạ phàm thì cũng không có khả năng pha ba bình rượu tầm trung ra rượu cao cấp 21 năm tuổi, như vậy thì chỉ còn lại một khả năng...

"Cô hiểu chưa?" Vẻ mặt của Thịnh Hủy có chút không đành lòng, "Cô bị bạn cô lừa rồi. Anh ta bán rượu giả cho cô đấy."

"Hương vị của ba loại rượu này cộng lại thì quả thật có chút giống lễ kỷ niệm Bách Niên 21. Nhưng hương vị của chúng khi hòa lại với nhau thì không tự nhiên, bạn của cô có thể là tùy tiện khuấy lên như tôi, ngay cả công đoạn gia công tiếp theo cũng không có, có thể gọi là nghệ nhân nghiệp dư lại to gan."

Cô vốn không định vạch trần, muốn giữ lại chút thể diện cho người phụ nữ tự cho là hiểu rượu này.

Nhưng cô ta lại lấy cái chai không đáng giá này để phân biệt đối xử với Tiểu Hạnh.

Ở nhà họ Thịnh, cho dù Tiểu Hạnh muốn dùng rượu không sản xuất nữa để tắm rửa thì Thịnh Hủy cũng sẽ không chớp mắt một cái.

"Đúng là vừa rồi tôi đã cảm thấy rượu của mẹ Ý Lâm có chút kỳ lạ..."

"Tôi cũng vậy, chỉ là không tiện nói thôi."

......

Diêu Gia nghe thấy tiếng ồn ào của các vị phụ huynh kia, bàn tay đặt dưới gầm bàn hơi run rẩy.

Chuyện đáng xấu hổ nhất của cô ta tối nay không phải là bị bạn bè lừa mua rượu giả, mà là tự xưng là người mê rượu nhưng lại không nếm ra bất kỳ vị rượu giả gì cả, thật ngu ngốc làm sao.

Đã vậy còn bị một người phụ nữ ngay cả túi xách hàng hiệu cũng không mua nổi vạch trần...

Ánh mắt Diêu Gia bay về phía chỗ ngồi của Thịnh Hủy, nhìn thấy chất lỏng màu hổ phách không nhúc nhích trong cốc cao. Cô ta nhớ rõ, rượu mà cô ta mang đến, cảm giác Thịnh Hủy một ngụm cũng không uống.

Vậy làm sao mà cô ấy biết rượu đó là giả? Chỉ dựa vào mũi ngửi là có thể phân tích ra ba loại rượu cơ bản và tỷ lệ pha của chúng sao?

Thật kinh khủng. Làm thế nào có thể làm được điều này!

Diêu Gia đã bí mật hỏi thăm bối cảnh của các phụ huynh lớp 2, nghe nói Thịnh Hủy vốn học marketing, trình độ học vấn khi đi du học rất tốt, không học cao hơn, tốt nghiệp đại học thì về nước sinh con. Cô ta càng nghĩ càng thấy khó tin, thậm chí nghi ngờ Thịnh Hủy sẽ không lén lút làm nghề làm rượu giả đấy chứ?

Bên kia, Thịnh Hủy không muốn ở lại đây nữa, đã cáo biệt các vị phụ huynh khác.

Lúc thông báo cho Diêu Gia thì cô ta đã thất thần, không nghe thấy lời chào của cô. Thịnh Hủy cũng lười chờ cô ta hoàn hồn lại, một tay ôm con gái rời đi.

-

Cấu trúc tầng lầu quá phức tạp, Thịnh Hủy đã phải mất vài phút để tìm nhà vệ sinh.

Đã lâu rồi không lên giọng như vậy, cô cảm thấy có chút khoái chí, mặt khác còn có chút tự trách, bởi vì cô đã bất đắc dĩ làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của Ý Lâm.

Không còn cách nào khác, vì mặt mũi của con gái, cô nhất định phải ra sân chém giết, không quan tâm quá nhiều được.

Hai người đi tới trước cửa nhà vệ sinh mẹ và bé, Tiểu Hạnh bỗng nhiên giãy giụa thoát khỏi vòng tay mẹ, hai chân chạm xuống đất.

"Mẹ, con có thể tự đi vệ sinh." Tiểu Hạnh nghiêm túc nói.

Thịnh Hủy cười nói: "Thật sao? Bảo bối thật tuyệt vời."

Tiểu Hạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy: "Mẹ thật sự cảm thấy con rất lợi hại sao?"

"Đương nhiên rồi!" Thịnh Hủy kiên định nói.

Tiểu Hạnh nhếch mép, lộ ra mấy cái răng sữa trắng như tuyết xinh đẹp.

Vừa rồi ở trong phòng riêng, cô bé bị mẹ Ý Lâm quát lớn, trong lòng cực kỳ ấm ức, sau đó nhìn thấy mẹ mình phóng khoáng pha rượu, làm cho các cô chú ở đó chấn động, cô bé cảm thấy rất thú vị, tâm trạng tốt hơn một chút, hiện tại đã hoàn toàn bình thường trở lại.

"Sau này mình đều sẽ tự mình đi vệ sinh!"

Tiểu Hạnh siết tay thành nắm đấm nhỏ, xoay người, hăng hái đi về phía nhà vệ sinh lớn phía trước.

Thịnh Hủy đi theo cô bé, mắt cá chân không cẩn thận bị trầy xước.

Cô đỡ lấy tường và từ từ di chuyển gân cốt. May mắn thay cũng không quá nghiêm trọng.

Tiểu Hạnh chạy rất nhanh. Cô bé thích chạy, hai bím tóc nhỏ lắc lư sau đầu làm cho cô bé cảm thấy mình có thể bay.

Rẽ vào cửa nhà vệ sinh, trước mắt Tiểu Hạnh tối sầm lại, phanh không kịp, đâm mạnh vào một bức tường.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

May mắn thay, bức tường có độ đàn hồi và mũi nhỏ của cô bé vẫn được an toàn.

Khuôn mặt Tiểu Hạnh cọ vào một mảnh vải màu xám mềm mại, cô bé chống tay vào "bức tường" kia, chậm rãi ngẩng đầu nhỏ lên.

Wow.

Tiểu Hạnh ngây ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra.

Cô bé chưa bao giờ thấy chú nào đẹp như vậy, đẹp trai hơn nhiều so với hoàng tử trong phim hoạt hình Disney nữa!

Khuôn mặt của anh có góc cạnh rõ ràng, đôi mắt màu nâu trà, ánh mắt thâm thúy rũ xuống, lạnh nhạt nhìn về phía Tiểu Hạnh.

Tiểu Hạnh cong lưng, đột nhiên có chút sợ hãi.

Diệp Thư Thành vừa rửa tay xong, đầu ngón tay tỏa ra hơi lạnh lẽo.

Chân anh bị Tiểu Đậu Đinh ôm lấy, Tiểu Đậu Đinh ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tròn xoe có chút rụt rè, nhưng tay vẫn không buông ra.

Diệp Thư Thành cho rằng cô bé bị choáng váng, bất đắc dĩ xách cổ áo cô bé lên, đưa cô bé về phía nhà vệ sinh nữ.

"Bạn nhỏ à, đi đường phải cẩn thận."

Giọng nói của anh cực kì trầm thấp, giọng điệu rất lạnh nhạt, nghe không biết có dịu dàng hay không.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào cổ Tiểu Hạnh.

Tiểu Hạnh bị lạnh đến run rẩy, không dám nhìn anh nữa, chạy như bay vào nhà vệ sinh.

Diệp Thư Thành đứng thẳng lưng.

Một đứa nhỏ như vậy, chạy loạn qua lại như thế mà không có phụ huynh trông coi sao?

Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua. Anh lười xen vào việc của người khác, sải bước ra ngoài.

Hai người đàn ông đi tới trước mặt anh, bọn họ biết Diệp Thư Thành nên khúm na khúm núm chào hỏi, Diệp Thư Thành lại không nhận ra bọn họ.

Chỉ thoáng qua một chút mà không hiểu tại sao, trong đầu anh lại hiện ra bộ dáng của Tiểu Đậu Đinh vừa rồi.

Cô bé cực kỳ xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, màu mắt rất giống với anh, đều là màu nâu trà lạnh lùng, nhưng mắt của cô bé tròn hơn một chút, có vẻ trong vắt lại nhẹ nhàng, nhìn thêm một cái thì trái tim đều sẽ mềm đi một phần.

Diệp Thư Thành giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi cho thông, chân dài sải bước, nhanh chóng đi qua lối đi hẹp dài.

Phía trước con đường nghiêng có một người phụ nữ một tay chống tường, đột nhiên ho khan, hai vai nâng lên hạ xuống kịch liệt.

Cô gần như nằm sấp trên tường. Mái tóc xoăn dài bồng bềnh tao nhã xõa xuống, hoàn toàn che đi khuôn mặt nghiêng.

Tiếng ho của cô quá lớn, làm cho người ta cảm thấy toàn bộ không gian này đều tràn ngập virus cảm lạnh.

Xu hướng tìm lợi tránh hại là bản năng của con người, đã vậy Diệp Thư Thành là loại người cực kỳ lạnh nhạt và biết tự kiềm chế.

Anh không biểu hiện ra sự chán ghét, chỉ yên lặng bước nhanh hơn, rất nhanh đã lướt qua bệnh nhân không biết là bị cảm cúm hay viêm họng này.

Đi đến góc đường thì tiếng ho khan phía sau chợt ngừng lại.

Bước chân Diệp Thư Thành cũng đột nhiên dừng lại.

Không liên quan gì đến âm thanh cả mà anh chỉ tự dưng nhớ tới bóng lưng của một người.

Cổ như thiên nga nối với bờ vai gầy vuông góc xinh đẹp, đường nét như dùng bút vẽ nên, tao nhã xinh đẹp, rồi da thịt màu tuyết chói mắt, trong đó cất giấu một đôi xương bướm giương cánh muốn bay...

Đèn trần màu cam ấm áp chiếu xuống, xuyên qua hàng mi sắc bén của người đàn ông, hòa vào đáy mắt anh thì biến thành từng mảnh lạnh lẽo, khó phân biệt sáng tối.

Diệp Thư Thành quay đầu nhìn về phía sau.

Con đường dài hẹp đã trống rỗng, lại lộ ra vài phần trống trải.

Chờ một chút được không?

Anh nói với chính mình. Hãy nhìn lại lần nữa.

Vài phút sau, hai người đàn ông đi cùng nhau đi từ nhà vệ sinh ra, lại một lần nữa gặp Diệp Thư Thành.

Anh lẳng lặng đứng ở góc đường, thân dài thẳng tắp, cao vút như cây tùng sam.

Bọn họ có chút kinh ngạc: "Diệp tổng, ngài đang chờ người sao?"

Diệp Thư Thành nhớ lại, bọn họ là trợ lý của Lý tổng của công ty hợp tác Hạ Du, cùng lãnh đạo tham gia bữa tiệc thương mại hợp tác tối nay.

"Ừm." Anh thản nhiên đáp một tiếng.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Sau khi hai người rời đi, vài phút trôi qua, thư ký Thiệu Chu của Diệp Thư Thành đã tới.

"Diệp tổng, bữa cơm đã kết thúc, mấy người Lý tổng đang tìm ngài đấy ạ."

Diệp Thư Thành gật đầu một cái, không còn nhìn hành lang trống rỗng nữa.

Vẻ mặt của anh vẫn nhàn nhạt, không chút do dự: "Giúp tôi tặng quà một chút."

Thiệu Chu có chút bối rối.

Nhìn tư thế này thì là ông chủ không có ý định đi sao?

Thiệu Chu không nhịn được hỏi thêm một câu: "Ngài còn việc gì ạ?"

"Ừm." Diệp Thư Thành dừng một chút, bình tĩnh nói, "Đợi người."

Chờ một bóng lưng rất giống.

Các cô gái đi vệ sinh có lẽ phải mất một thời gian dài? Hoặc là, thân thể của cô không thoải mái, động tác có chút chậm?

......

Người qua đường liên tiếp đi qua bên cạnh anh, đi tới đi lui. Trong lúc đó, Diệp Thư Thành còn gặp một nhóm cha mẹ mang theo con nhỏ, ồn ào ầm ĩ, ánh mắt mấy người phụ nữ đó đều dừng trên người anh.

......

Không biết qua bao lâu, Diệp Thư Thành cuối cùng cũng cảm thấy hoang đường.

Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Ngày thường bận rộn hận không thể làm việc tính theo giây, mà tối nay, thời gian đột nhiên trở nên hư vô mờ mịt.

Anh thế mà đã đứng chờ ở chỗ này suốt năm mươi phút.