The Deed

The Deed - Chương 8




Emma chậm chạp mở mắt. Amaury đã ôm nàng trong lòng khi ngủ. Một phần thôi. Tấm chăn chỉ trùm lên quá eo nàng, còn phần trên nàng vẫn bị hở, để lộ những dấu vết nhỏ, dấu ấn còn lại sau sự cuồng nhiệt của chàng. Nàng đỏ mặt khi nhớ lại vì sao nàng lại có những vết ấy và gượng cười khi nghĩ tới cốc bia được pha với thuốc mà nàng đã uống nhằm xoa dịu giảm bớt sự đau đớn của việc ngủ với chàng.



“Điều gì khiến nàng mỉm cười vậy, vợ?”



Liếc nhanh sang, Emma lại đỏ mặt lần nữa khi thấy chồng mình đang nằm nghiêng ngắm nàng. Nàng tự hỏi không biết chàng nằm đó nhìn nàng ngủ đã bao lâu rồi, rồi nàng nhún vai thú nhận: “Em đang nghĩ là giờ thì em đã hiểu lý do vì sao có một số phụ nữ lại có nhiều con đến thế.”



Nở một nụ cười rất đàn ông trên môi, Amaury cười, tiếng cười khùng khục vang lên phát ra từ sâu trong họng chàng, bàn tay chàng vươn tới khum tay ôm lấy bầu ngực của nàng, phía ở gần chàng nhất. Cơ thể Emma phản ứng lại ngay lập tức, núm vú nàng căng cứng lên cảnh báo ngay trước khi chàng bao phủ nó bằng môi mình, nhay nhay trêu chọc, rồi lại mút vào, lần lượt từng bên. Chàng thậm chí còn chẳng thèm bận tâm che giấu tiếng cười khúc khích của sự thoả mãn và thì thầm nói trên da nàng trong khi nàng cựa quậy, di chuyển không ngừng bên dưới chàng và cong người ưỡn lên hưởng ứng theo từng cái vuốt ve nhấn nhá cố ý của chàng.



“Nàng thích ta chạm vào nàng.”



Sự nồng nhiệt của nàng hơi nhạt đi khi nghe thấy giọng nói ngạo mạn của chàng, lòng tự tôn của nàng nhói lên. “Vâng,” nàng bình tĩnh nói sau một thoáng suy nghĩ, sau đó thêm vào một câu bằng cái giọng ngọt xớt, “Em thấy thật là đáng tiếc vì người chồng trước của em đã không thể đưa chính mình đến được chiếc giường tân hôn. Nghĩ mà xem, em đã lỡ mất bao nhiêu khoái lạc chứ.”



Amaury lập tức sững người lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén chiếu lên người nàng kịp bắt lấy vẻ thoả mãn trên gương mặt nàng ngay trước khi nàng che giấu chúng đi. Khẽ chớp mắt, chàng nhìn nàng với cái nhìn chăm chú hơn trong khi bàn tay chàng tiếp tục cọ xát, đùa giỡn với ngực nàng, rồi nhanh như diều hâu, chàng đưa tay di chuyển vùi sâu vào giữa hai đùi nàng rồi chàng đẩy mạnh một ngón tay tấn công lối vào chật hẹp của nàng.



Emma thở hổn hển thốt lên, khép đùi che lại, tay nàng di chuyển đẩy chàng ra, nhưng chàng không để bị từ chối. Với điệu bộ thong thả, chàng đẩy tay ra vào, ngón tay cái của chàng chà xát lên cái núm đã sung phồng lên như tập trung toàn bộ giác quan. Khép mắt lại, nàng cố đấu tranh chống lại cảm xúc đang trào dâng lên tràn khắp trong cơ thể nàng, nhưng không thể. Bỏ cuộc, nàng kêu lên và ưỡn cong người lên chờ đón chàng.



“Nghĩ xem, Fulk có thể làm cho nàng cảm thấy thế này không?”



“Khô-ooong, Ôi, xin chàng,” Emma van vỉ, vươn tới túm lấy tay chàng, rên rỉ và ưỡn cong người lên cao hơn khi ngón cái chàng bắt đầu vuốt ve nàng nhanh hơn.



Amaury nhìn vợ chàng với cảm giác hài lòng và thoả mãn trong một lúc, nắm lấy ngọn lửa trong mắt nàng cũng như sự đam mê tuôn ra dâng lên làm ửng hồng trên má nàng khi nàng phát ra những tiếng kêu nhỏ, thở gấp và vặn vẹo phản ứng lại ngay dưới chàng, nhưng rồi một ý nghĩ lướt qua dấy lên sự phản đối và bất mãn bên trong chàng.



Các phu nhân thì không được phép hưởng thụ chuyện giường chiếu.



Thúc ngón tay vào sâu hơn, Amaury nhìn cách nàng phản ứng lại rồi nhíu mày. Khỉ thật, thề có Chúa, nàng đã và đang chẳng xử sự như một quý bà chút nào, chứ chưa nói đến nàng còn là một nữ Công tước, chàng không hài lòng khi nghĩ đến điều đó. Đầu nàng quay qua quay lại, lắc điên cuồng, chân nàng mở rộng, trải ra trên giường, đầu gối hơn gấp lên và gót nàng ấn mạnh giống khi nàng đẩy mình, nhấc hông lên để tìm kiếm sự giải thoát mà chàng đang mang đến.



Amaury hết nhíu mày chuyển sang vẻ mặt cau có khi nàng bắt đầu rên rỉ và thút thít. Rồi chàng ngừng lại hoàn toàn việc chạm vào nàng, nằm xuống giường, để rồi lại cau có với các tấm rèm phía trên đầu họ.



Emma khựng lại, cứng người, mắt nàng mở sững trước sự rút lui của chàng. Cơ thể nàng nặng nề và đau đớn vì ham muốn khi nàng nhận thấy vẻ nhẫn tâm trên gương mặt chàng. Trong một khoảnh khắc, nàng không biết phải làm gì, rồi ánh mắt nàng rớt xuống, nhìn chằm chằm vào cái vật đàn ông của chàng. Chàng đang cứng như cây nêu vậy. Quyết định nghĩ rằng chàng đang trêu chọc nàng để trừng phạt nàng vì lời chế nhạo và đề cập đến người chồng cũ, Emma bất thần lăn qua leo lên người chàng. Đó là điều hoàn toàn hợp lý với nàng và cho nàng một cảm giác hoàn hảo. Suy cho cùng, sau tất cả, nếu con ngựa không đến với người cưỡi, thì người cưỡi sẽ phải tự đến và leo lên lưng ngựa thôi, nàng nghĩ với sự quyết tâm, đẩy mình ngồi dạng chân ra hai bên trên người chàng.



Amaury không còn bàng quang được nữa. Thay vào đó, chàng bỗng đột nhiên cảm thấy khá bối rối và nhìn nàng với vẻ mất hết tinh thần. Emma ngừng một chút để cân nhắc, rồi cọ xát mình vào chàng theo bản năng.



“Nàng làm gì thế?” chàng hỏi, nhìn nàng như thể nàng đang làm một điều chướng tai gai mắt và khiến chàng bị sốc, chàng đưa tay lên siết lấy eo nàng cố để nhấc nàng xuống, nhưng Emma lại cọ xát chống lại ý muốn của chàng, một lần nữa, lần này khiến chàng dừng lại, siết lấy nàng, nhưng không nhấc nàng ra, môi chàng mím lại.



Gầm gừ hài lòng, Emma tiếp tục di chuyển trên người chàng lần nữa, tay nàng chống lên ngực chàng trong khi nàng tự thoả mãn mình với sự cọ xát bộ phận của nàng và phần nam tính của chàng. Amaury nằm yên, bất động gần như chết trong một lúc, đấu tranh để chống lại và cố kiểm soát ham muốn của mình, để có thể bắt nàng ra khỏi người chàng, nhưng đó là một cuộc chiến không cân sức. Chàng không thể làm được điều đó. Thay vì được xoa dịu, cảm xúc của chàng càng lúc càng tăng lên. Thế nhưng, chàng vẫn cố đợi cho đến khi chàng cũng căng cứng đến mức đau đớn, thì mới nhấc người vợ chàng lên và đặt mạnh nàng lên vật nam tính của chàng trước khi lăn nàng nằm xuống lần nữa, bên dưới chàng, lấy lại thế thượng phong.



Emma cảm thấy nhẹ nhõm và để mặc cho chàng làm vậy, vì nàng thấy khó mà giữ được nhịp điệu như chàng đã làm và nàng nhận thấy rằng việc đó thay vì làm tăng ham muốn của nàng thì nàng lại làm giảm nó đi một chút. Nàng đang mới bắt đầu nghĩ rằng nàng đã làm hỏng tất cả mọi chuyện với những cử chỉ ngọ ngậy vụng về thì chàng đột nhiên đưa một bàn tay xuống dưới để khiêu khích nàng lần nữa.



Amaury lại làu bàu khi vợ chàng lại bắt đầu rên rỉ và kêu lên rấm rứt. Trong một thoáng nàng đã cứng đờ và lặng im, tỏ ra ngập ngừng, không chắc chắn và thất vọng. Lạ thay, điều đó, thay vì làm chàng hài lòng, lại dường như ảnh hưởng đến chính sự thoả mãn của chàng, chúng làm chàng nguội lạnh đi. Chống lại bản năng của mình, chàng bắt đầu lại, kích thích nàng lần nữa. Bây giờ, khi nàng đang thở hổn hển và thút thít gọi tên chàng như thể chàng là Đức Chúa Trời, thì điều này làm chàng cảm thấy, chết tiệt, hài lòng vô cùng … và nó cũng là cú hích cho ham muốn của chàng. Cứ thế này, chàng có thể cưỡi lên nàng cả đêm, chàng nghĩ và thầm cảm ơn gã khờ và kẻ ngốc tên Fulk.



***



“Buổi sáng tốt lành, các quý ông. Cả hai ngài hôm nay đều rất tuyệt.”



Blake không thể không đáp lại nụ cười rạng rỡ của Emma khi nàng đi lướt qua trên đường vào bếp. “Sáng nay nàng có vẻ rất vui.”



“Uh,” Amaury rầu rĩ lầm bầm.



Blake nhướn mày khi nhìn Amaury đặt phịch cốc rượu xuống bàn. “Có chuyện gì không ổn sao?”



“Không.” Amaury lại nâng cốc lên, và nện xuống bàn lần nữa, rồi bất thần quay sang nói với ông bạn. “Đêm tân hôn của bọn tớ đã được thực hiện vội vã, trôi qua quá nhanh và gây ra quá nhiều đau đớn cho cô ấy.”



Blake lại nhướng mày, nhưng vẫn nghiêm trang gật đầu.



“Đã có quá nhiều áp lực vào lúc đó.”



“Phải,” Amaury càu nhàu, đổ thêm ít rượu vào trước khi trừng phạt cái bàn với cốc của mình lần nữa. “Tớ đã né tránh không đến gần nàng sau đó cũng vì điều đó. Tớ nghĩ cần phải cho nàng thời gian để thích nghi và để cho ký ức về thử thách đó phai nhạt đi.”



“Uhm.” Blake gần như sợ nói gì đó tình cờ làm cho cuộc chuyện trò này đi đến kết thúc. Đang đến hồi gay cấn nhất đây.



“Rồi đêm qua…” Amaury ngập ngừng rồi nhíu mày.



“À,” Blake tế nhị gật đầu lẩm bẩm, chờ một lúc trước khi liếc sang nhìn lại ông bạn mình. “Tớ thể coi những cử chỉ của nàng hôm nay là biểu hiện của sự thành công không?”



Amaury nhăn nhó. “Nàng đã luôn mỉm cười từ lúc đó. Rắc rối là ở chỗ đó. Nó thật là không đứng đắn chút nào”



Blake phá lên cười với sự cay đắng trong giọng nói của anh bạn, rồi vỗ vào lưng bạn. “Rõ thật là, ông bạn à, ước gì tớ đã có được rắc rối như của cậu. Một lâu đài tuyệt đẹp. Không có cha mẹ vợ quấy rối hay luật lệ can thiệp… quá tốt, à, ngoại trừ Hầu tước Rolfe, tất nhiên rồi. Một người vợ thích ở trên giường với cậu. Quả là tội lỗi cho bất cứ người đàn ông nào may mắn đến vậy.”



Amaury nhún vai một cách bất mãn và chán nản. “Nhưng các quý bà thì không được phép hưởng thụ và không nên yêu thích chuyện chăn gối,” chàng phàn nàn, và làm Blake thở dài.



“Cậu không hài lòng với nàng sao?”





Amaury chăm chú nhìn ông bạn như thể chàng nghĩ rằng Blake bị điên.



“Và niềm vui, sự khoái lạc của nàng có lấy mất đi khoái lạc của cậu không?” Blake kiên nhẫn hỏi, khẽ cười khi thấy ánh sáng vụt hiện lên trong mắt ông bạn.



“Không. Sự thực là nó còn kích thích tớ hơn.”



“Vậy thì đâu có gì phải lo lắng nữa,” Blake nói.



Amaury lại nhăn nhó. “Nhưng các quý bà sinh ra không phải để thưởng thức và không nên thích thú với-“



“Phải, phải,” Blake nói với vẻ nôn nóng, thiếu kiên nhẫn. “tớ đã nghe các linh mục rao giảng và khẳng định rằng phụ nữ phải chịu đựng tất cả những chuyện đó. Nhưng linh mục cũng chỉ là đàn ông mà thôi, mà là đàn ông thì đã sai từ trước rồi. Cậu định sẽ ngồi đây mà phàn nàn về chuyện này, hay tận hưởng và thưởng thức kho báu của cậu vậy hả?”



“Tớ nghĩ là cả hai,” Amaury thành thật thú nhận, Blake đảo mắt.



“Thế thì cậu đi mà phàn nàn với ai khác ấy. Tớ không có thời gian để lắng nghe sự rên rỉ của một người quá tối dạ và ngu ngốc đến mức không đếm nổi may mắn của mình,” chàng nói khô khan rồi quay lại với bữa ăn của mình.



Amaury nhìn bạn mình trừng trừng một lúc, rồi cũng cáu kỉnh quay lại với đĩa thức ăn của mình.



***



“Thưa phu nhân?”



“Có chuyện gì vậy, Sebert?” Emma vẫn không ngừng quấy nồi chất lỏng đang bốc hơi trên bếp. Nàng đã thêm vào một số thành phần trong nồi nấu thêm một liều thuốc damiana cho chồng. Nàng cho rằng sẽ tốt cho tất cả mọi người khi giữ cho nhiệt huyết của chàng vẫn nóng bỏng cho đến khi nàng có thể mang thai và họ có được một đứa con. Đức vua đang trông chờ vào nàng và đếm từng ngày ngóng chờ nàng có những tin tức mới, những tin tức có thể bảo vệ Ngài khỏi Bertrand và người mẹ quyền lực của hắn ta. Hơn nữa, sau đêm qua, nàng đã biết việc quan hệ vợ chồng thực sự là như thế nào, mà Emma thì không hề cảm thấy e ngại với nó chút nào hết.



“Phu nhân?”



Emma liếc người quản gia,vẻ quan tâm lập tức hiện rõ ngay trên mặt nàng. Trông ông có vẻ như đang phật ý. Sebert rất, rất hiếm khi nào trông có vẻ phật lòng. Ông luôn giữ được vẻ điềm tĩnh như mặt hồ của mình.



“Có một người… đàn ông … trong sảnh,” ông ngập ngừng, nói với nàng, nhấn mạnh đến từ “người đàn ông” với một sự ghê tởm và chán ghét rõ rệt.



Emma chầm chậm đứng thẳng người lên, lau tay nàng vào một cái khăn. “Một người đàn ông?”



Sebert định giữ lấy sự im lặng bằng cách ngậm miệng lại trong một lúc, nhưng rồi buột miệng nói, “Một con công nhỏ vênh váo tên là ngài Lascey đang khệnh khạng đi lại trong ở Đại Sảnh như thể hắn ta sở hữu nơi này vậy. Hắn nói Hầu tước Rolfe cử hắn đến.”



“À! Người thợ may!” Emma hốt hoảng đưa tay lên ngực. Nàng đã quên béng là mình đã nhờ cậu em họ gửi một người thợ may đến để chuẩn bị trang phục cho chuyến vào triều của họ.



Nhấc cái xoong ra khỏi bếp để sang một bên cho đến khi nàng có thể quay trở lại với nó, nàng quay người lao băng qua cửa vào Đại Sảnh, nhướng mày lên khi nàng thấy người đàn ông nhỏ thó đang làm điệu làm bộ ra vẻ ta đây ở ngay trước lò sưởi. Làm điệu làm bộ là từ duy nhất có thể diễn đạt chính xác chúng. Nàng theo dõi và nghi ngờ rằng ông ta đang cố ra vẻ trịch thượng và diễn như thể là một người thuộc tầng lớp trên khi dựa một khuỷu tay lên bức tường đá bao quanh lò sưởi, khinh khỉnh khi nhìn vào Đại Sảnh, đồ đạc bên trong nó, và cả hai người hầu gái đang dọn bàn cho bữa sáng trong những bộ trang phục màu đen.



Emma cố gắng không nhăn mặt cau có khi nhìn đến trang phục của hai nàng hầu. Đó là bằng chứng cho nỗi thống khổ của nàng vào thời điểm đó, nhưng nhuộm đen toàn bộ tòa lâu đài và tất cả mọi thứ trong đó thì quả là một hành động ngu ngốc, kể cả nàng cũng nhận thấy như vậy, sau khi đã vượt qua được sự điên rồ nhất thời của mình. Điều duy nhất mà nàng không thể hiểu được là làm thế nào mà những người hầu của nàng lại trở nên quá tử tế đến mức chiều theo hành động của nàng mà không hề cất lên một lời nào phản đối.



Có thể họ cho rằng nàng điên thật, và quyết định chiều theo ý muốn nàng, nàng thở dài nghĩ khi nhìn thấy ngài Lascey xoay khuôn mặt hốc hác của ông ta về phía nàng và chăm chú nhìn xuống bộ váy đen của nàng bằng đôi mắt cú vọ và chiếc mũi khoằm với một vẻ ghê tởm.



“Quý ngài Lasvey. Thật tốt là ngài đã đến.” Mặc dù đang muốn phát cáu vì thái độ của ông ta, Emma vẫn cố gắng ép mình thốt ra lời chào đón với tí chút nồng nhiệt trong giọng nói.



Sự khinh thị không hề giảm đi chút nào khi ông ta nhận lấy tay nàng trong một cái nắm ẻo lả. “Xing chao phu nhẩn. Em họ phu nhẩn nói dzằng, phu nhẩn sẽ trả czông toi sứng đáng,” ông ta lè nhè nói bằng tiếng Pháp mang âm sắc tỉnh lẻ lạ lùng.



“Sao cơ, à, dĩ nhiên rồi,” Emma đáp một cách máy móc. “Ta biết bắt ông phải đi cả chặng đường tới đây là một đòi hỏi quá đáng, và ta sẽ trả công cho ông xứng đáng.”



Cố gắng vừa gật đầu vừa khịt mũi vẻ kiêu kỳ, ngài Lascey quay trở lại dáng vẻ và điệu bộ của mình, nhìn chằm chằm vào lò sưởi khi tuyên bố, “Toi sẽ cần đến ba pòng ngũ. Một đễ đồ nghề. Một đễ dzải dzóc và một la cho toi. Người hầu của toi sẽ ngủ ở các phòng khác.”



“Người hầu á?” Emma nhướng mày, rồi quay người lại khi cánh cửa Đại Sảnh bật mở toang ra và ít nhất nửa tá phụ nữ ồn ã bước vào, ôm những cuộn vải trên tay. Có vẻ như Rolfe đã làm rõ ràng rằng nàng sẽ cần đến rất nhiều trang phục và chúng cần được thực hiện trong một thời gian tương đối ngắn. “Sebert?”



“Vâng, thưa phu nhân?”



“Dẫn ngài Lascey đây và người của ông ta đến phòng của Hầu tước Rolfe, phòng Hầu tước Fulk ở trước đây, và cả căn phòng ở giữa.” nàng ra lệnh, rồi kiếm cớ rút lui quay trở lại bếp.



Mười phút sau, Sebert lại đến tìm nàng lần nữa. “Thưa phu nhân?”



Chỉ với một cái liếc mắt nhìn sang khuôn mặt Sebert là đủ để cho nàng phải nhấc cái xoong ra khỏi bếp để toàn tâm chú ý tới ông. Emma không nghĩ rằng nàng đã từng thấy ông khó chịu đến thế trước kia.



“Con công hợm hĩnh kia ra lệnh cho đòi sự có mặt của phu nhân,” Sebert căng thẳng thông báo.



Emma sững người lại. “Cho đòi?”



“Thưa vâng.” Ông từ từ gật đầu, rồi bổ sung giữa hai hàm răng nghiến chặt, “Ngay lập tức.”



Thầm nguyền rủa, Emma hướng về phía cửa, nhưng phải dừng lại ngay khi cánh cửa bật ra và bốn người hầu của Lascey ló mặt vào.



“Xin thứ lỗi, thưa phu nhân.” Những người phụ nữ vội vã tránh đường khi họ nhìn thấy nàng đang chuẩn bị đi ra. “Ngài Lascey nói chúng tôi có thể kiếm chút đồ uống. Chúng tôi đã đi cả một quãng đường dài và-“




“À, tất nhiên,” Emma mỉm cười ngắt lời, rồi liếc mắt về phía Sebert.



“Tôi sẽ lo liệu việc đó, thưa phu nhân,” ông lập tức đảm bảo với nàng, thậm chí còn không buồn dứt mắt khỏi người phụ nữ vừa lên tiếng.



Emma khẽ nhướng mày trước biểu hiện của người quản gia. Có vẻ như ông đã bị hút hồn bởi cô thợ may, Emma đột nhiên chợt nhận ra, lần đầu tiên, rằng người quản gia của mình thật sự là một người đàn ông hấp dẫn ở lứa tuổi của ông. Ông đã luôn nghiêm nghị và cần mẫn với công việc đến nỗi nàng chưa bao giờ thật sự chú ý đến vẻ bề ngoài của ông trước đây. Nhưng kìa, nhìn nụ cười bẽn lẽn trên gương mặt người thợ may, nàng biết rằng ông thật sự rất ra dáng trong bộ trang phục trang nghiêm ấy.



Nhẹ lắc lắc đầu, nàng bước qua đám phụ nữ để băng vào Đại Sảnh để lên lầu. Không nghi ngờ gì là con công hợm hĩnh kia muốn đo đạc luôn. Nàng không thể trách ông ta được. Có rất nhiều phục trang cần chuẩn bị chỉ trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, nàng không cho rằng thái độ của ông ta có thể khá hơn chỉ sau một thời gian không lâu, và nàng phải cố chịu đựng trong vài giờ tới.



Emma không hề sai.



Trong suốt hai giờ liền nàng bị giam lại trong căn phòng ngủ nhỏ đã được bày biện lại như một phòng thử đồ, nàng thấy bản thân mình có ý nghĩ và bị chìm vào suy tính giết người đến vài lần. Không một loại vải nào nàng thích lại “chuẩn” theo ý ngài Lascey, kể cả kiểu mẫu nàng chọn cũng không. Còn về ngoại hình nàng, dù ông ta không có gì để chê về eo và hông nàng, thì ông ta lại phàn nàn không ngớt về ngực nàng. Một bộ ngực đẫy đà như thế hoàn toàn không hợp thời, ông ta không ngừng nhắc đi nhắc lại. Hai “vầu ngực” của nàng có thể hủy hoại bất kỳ một thiết kế nào ông ta đã chọn để tôn dáng nàng. “Nhất định phải thắt ngực lại.”



Bởi vì thời gian trôi qua cũng đến lúc phải dừng việc lại để dùng bữa trưa, Emma lúc đó thấy mình như thể được giải thoát, Emma đã nghiến răng kìm chế lại chặt đến mức đầu nàng đau như búa bổ. Tiếng ồn ào rì rầm vang khắp Đại Sảnh khi nàng bước vào cùng tham gia vào bữa trưa chỉ càng làm cho cơn đau của nàng trầm trọng hơn. Emma nhanh chóng xem xét đến việc trì hoãn sự quay lại phòng thử đồ để chợp mắt nghỉ ngơi một chút sau bữa ăn, đến khi hết đau đầu, nhưng rồi lại quyết định rằng làm thế cũng chẳng giúp ích gì nhiều. Cơn đau không nghi ngờ gì chắc chắn sẽ quay lại ngay khi nàng quay trở lại gặp Lascey, mà cuối cùng thì nàng cũng vẫn phải làm thôi, nếu nàng muốn có những bộ trang phục mới cho chuyến vào triều và cả buổi diện kiến của họ nữa. Tốt nhất là nên cố mà vượt qua nó thôi.



Tiếng kêu của vật gì đó khá nặng đang bị đẩy đi cọ vào sàn đá đã thu hút ánh mắt của Emma rời khỏi bữa trưa để nhìn lướt qua quanh phòng. Mắt nàng nheo lại tròn sự ngạc nhiên và ngơ ngác khi nhìn thấy những người lính đã ăn xong, họ đứng lên đang đẩy những cái bàn dài với các cái chân nặng nề bằng sắt và dựng đứng chúng vào sát tường.



“Đức ngài? Có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” nàng hỏi, cặp chân mày nhăn sâu hơn trước những hành động kỳ lạ đó.



Amaury khựng lại, cốc rượu của dừng lại giữa chừng khi chàng hối lỗi nhận ra là mình đã chưa thông báo cho vợ chàng biết kế hoạch của chàng hôm nay. Chàng đã định nói với nàng đêm qua, rằng chàng đã lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi diện kiến. Nhưng sau khi nàng đã xử sự một cách quá lạ lùng và nỗi lo lắng rằng nàng bị ốm kéo đến, rồi sau đó nữa, khi nàng khiến chàng ngạc nhiên vì nàng đã tự mình khỏa thân trước chàng, bộc lộ ra những bí ẩn của nàng, rồi tiếp theo là màn dạo đầu nóng bỏng và cuối cùng là chàng đã kết thúc bằng việc làm tình với nàng…



Cau mày khi thấy Amaury im lặng, Blake rướn lên trước để nói. “Việc này là để chuẩn bị cho buổi diện kiến, thưa phu nhân.”



“Buổi diện kiến?”



“Phải” Trán chàng nhăn lại khi thấy vẻ mặt nàng. “Phu nhân không biết hôm nay Amaury tập luyện chuẩn bị cho buổi diện kiến sao?”



“Không,” Emma rầu rĩ nói.



Amaury cau có khi nghe thấy vẻ chê trách trong giọng nói nàng.



“Sao họ lại dọn căn phòng thành như thế?” nàng hỏi, không thể giấu cơn giận trong giọng nói của mình.



Blake liếc thấy vẻ cáu kỉnh gắt gỏng trên khuôn mặt bạn mình, rồi tự mình đáp lời người phụ nữ mảnh dẻ trước mặt. “Amaury cho rằng điều đó sẽ giúp cho căn phòng trở nên rộng hơn và sẽ có thêm không gian cho việc tập luyện. Người dân ở đây đã bị lãng quên quá lâu, nên anh ấy chắc rằng sẽ có rất nhiều lời than phiền.”



“Bị lãng quên á?” nàng thận trọng nhắc lại.



“Phải. À. Chúng tôi biết rằng Fulk đã vắng mặt khỏi đây từ lâu rồi. Không nghi ngờ gì là anh ta đã không hề tổ chức một buổi diện kiến nào trước khi chết.”



“Không, anh ấy không có ở đây. Anh ấy chưa từng tổ chức buổi diện kiến nào trong hai năm sau ngày cưới,” Emma kiên định thừa nhận, rồi nàng tiếp, “mà là tôi đã làm.”



Amaury giật nảy người. “Nàng ư?”



“Phải. Em đã cầm quyền khi chồng vắng mặt,” nàng chỉ ra với giọng nói lạnh nhạt rõ rệt. “Em đã xem xét mọi hoạt động của lâu đài, trông coi và huấn luyện những người đàn ông trở thành những người lính thực thụ, và chủ trì các buổi diện kiến.”



Blake nhướng mày. “Nàng theo dõi cả việc tập luyện của quân lính á?”




“Phải, và tôi thấy rằng họ đã có được một người hướng dẫn lão luyện đấy chứ,” nàng vội nói ngay.



“Ừm.” Amauy nhìn nàng, im lặng một lúc, trong khi tâm trí chàng thì suy nghĩ về chuyện đó. Chàng đã khá ngạc nhiên khi nhận thấy lính của nàng đã được huấn luyện tốt đến thế nào. Chàng đã từng nghĩ sẽ thấy họ lười biếng và vụng về. Thay vào đó, họ rất điêu luyện và chăm chỉ. Không phải là chuyên nghiệp như lính của chàng, tất nhiên rồi, nhưng đó là vì những người lính của chàng là những chiến binh. Những chiến binh thiện chiến nhất vương quốc. Tuy vậy, lính của nàng vẫn rất lão luyện. Nàng đã trông coi việc tập luyện của họ rất tốt.



Chàng nhanh chóng cân nhắc việc tán dương những nỗ lực của nàng, nhưng rồi lại quyết định thôi không làm điều đó. Chàng rất có thể sẽ làm nàng bối rối với một lời ca tụng vụng về không đúng chỗ. Phụ nữ thường thích được ca ngợi về vẻ bề ngoài hay việc cai quản quán xuyến công việc gia đình, hơn là khen ngợi về khả năng làm thay những việc của đàn ông, như là việc huấn luyện những người lính.



Emma lặng lẽ quan sát sự thay đổi diễn ra trong Đại Sảnh. Có phong tục là các điền chủ phải tổ chức buổi diện kiến họ một tháng một lần cho người dân của mình, để nghe về những vụ kiện cáo và giải quyết bất kỳ bất đồng nào giữa họ. Đó là việc vặt mà Emma đã làm để hỗ trợ cho cha mình từ trước khi cưới, và sau đó tự mình làm lấy tất cả, sau khi chuyển đến đây. Và như mọi người đã nghĩ, Fulk không có vẻ quan tâm đến những người dân của mình và những vấn đề của họ, cũng như cái cách anh ta đối xử với người vợ của mình.



Nàng cho rằng, nếu nàng suy nghĩ về điều đó, nàng hẳn nên mong người chồng mới của mình nhận lấy nhiệm vụ đó. Amaury hiển nhiên không phải là người bàng quan thờ ơ với người của mình như Fulk. Tuy nhiên, nàng vẫn không mong chàng chỉ đơn giản nhận lấy nhiệm vụ đó một cách giản lược như thế, và chắc chắn nàng cũng không mong được nghe về chuyện đó theo cái cách này. Có vẻ như nàng là người cuối cùng được biết. Đến cả những người hầu còn biết đến chuyện đó trước cả nàng. Nàng không chỉ thấy giận dữ, mà nàng còn thấy bị tổn thương. Nhất là sau đêm qua…



Thở dài, nàng ngoảnh đi, rời mắt khỏi những người lính rồi lại dán mắt vào đôi tay đang xoắn vào nhau trên đùi. Đêm qua nàng đã rất hào hứng và vô cùng tuyệt vời. Emma đã nghĩ rằng họ đã chia sẻ điều gì đó… đặc biệt. Nàng đã có cảm giác rằng giờ đây họ đã đến gần nhau hơn. Nàng đã hy vọng rằng họ có thể nói chuyện nhiều hơn, hiểu nhau tốt hơn, để có thể bàn bạc về mọi chuyện. Nhưng có vẻ như chồng nàng không có cùng cảm nhận như thế, nàng chán nản nhận ra. Nàng liếc về phía chàng, chỉ để rồi thấy chàng không còn ngồi đó nữa. Chàng và Blake đã đến đứng bên cạnh lò sưởi trong khi nàng còn đang mải chìm trong những suy nghĩ của mình.



Đứng lên, nàng bước về phía họ. “Thưa công tước?” Nàng ngừng lại thảng thốt khi thấy sự giận dữ hiện lên trên mặt chàng khi quay lại đối mặt với nàng, rồi nàng vào hít một hơi và ép mình tiếp tục nói: “Em nghĩ rằng bởi vì em đã được thông báo và biết rõ về những rắc rối và các vụ kiện cáo trước kia của dân làng và người hầu, nên có thể chàng sẽ muốn em phụ việc cho chàng.”



“Ta không cần đến can thiệp của nàng, phu nhân,” Amaury cáu kỉnh nạt lại. “Quả là sự sỉ nhục khi nàng nghĩ ta có thể để cho nàng làm như thế.”



“Em chỉ nghĩ là-“



“Nàng có quá ít niềm tin vào khả năng của ta trong vai trò là một công tước đến thế sao?”



“Không, em không,” Emma nói nhanh, cố gắng xoa dịu lòng tự tôn bị tổn thương của chàng. “Nhưng-“



“Không nhưng nhị gì hết, phu nhân. Nàng cứ lo việc của mình đi, còn ta sẽ lo việc của ta.” Amaury quay người bước đi, nhưng rồi dừng lại trước khi đi được nửa đường đến chiếc bàn chủ tọa. Chàng không có ý tỏ ra cáu kỉnh và xấc xược đến thế với nàng. Chàng thật sự biết rằng chàng nên tự nói với nàng từ trước, và cái thực tế là chàng đã quên béng đi đã làm chàng tức giận nổi cáu với chính mình. Tệ hơn nữa là, Blake còn kéo chàng ra một góc để thuyết giáo cho chàng vì cái tội đã không cho nàng biết trước và lại còn làm tổn thương cảm xúc mong manh của nàng. Một lần nữa. Amaury thật sự chán ngấy việc bị sai bảo phải làm gì, làm thế nào để chăm sóc vợ của mình. Chàng quay lại với ý định xin lỗi nàng, nhưng nàng đã không còn đứng ở cạnh lò sưởi nữa. Nàng đang leo lên lầu bước về phía phòng thử đồ.




Chàng vừa bắt đầu có ý bước theo nàng để xin lỗi thì những người dân làng và những người hầu đầu tiên đến kiện cáo đã bước tới trình diện với chàng trước khi bước hẳn vào phòng. Thở dài, chàng quyết định để việc xin lỗi lại sau vậy, và bắt đầu chủ trì buổi diện kiến.



“Cuối còng thì bà cũng đến!” Tay chống nạnh, ngài Lascey liếc nhìn trong khi bước đi với vẻ khệnh khạng quanh phòng đến trước nàng khi nàng bước vào phòng. “Nàm xế lào phu nhân nghĩ toi có thể hoàn thành mọi dziệc khi mà bà không dzảnh dzỗi cho cái dziệc đo đạc này chớ?”



Cho cái việc tra tấn này thì đúng hơn, Emma quả quyết nghĩ, nhưng vẫn khoác lên vẻ mặt ăn năn và xin lỗi. “Thứ lỗi cho ta, ngài Lascey. Ta có việc.”



“Gừm”. Mím môi, ông ta nhìn nàng nghi ngờ, rồi thở dài và hống hách đi quanh phòng. “Gytha, đưa cái dzải dzàng lại đây cho ta!”



Hai giờ sau đó, Emma thấy mình đứng trên một chiếc ghế ở giữa phòng, váy nàng đã bị cởi ra và chiếc áo con của nàng thì bị lấp đi sau hàng thước vải vàng đang quấn quanh người nàng. Nàng quay lưng về phía cửa nên không biết chồng nàng bước vào, nên khi chàng gọi thì nàng gần như ngã nhào khỏi ghế vì kinh ngạc.



Mỉm cười biết ơn với Gytha, cô thợ may đã vội nắm tay đỡ nàng, Emma cẩn thận xoay người lại trên chiếc ghế để nhìn chồng.



“Ta…” Chàng ngừng lại, mắt chàng mở to ngờ vực với hình ảnh nàng trong mớ vải ánh vàng. Đây là lần đầu tiên Amaury thấy vợ chàng mặc cái gì đó không phải là màu đen. Ngay cả khi nàng khỏa thân, cũng là ở trong phòng ngủ với cái nền đen của tấm trải giường. Quỷ thật, nhưng nàng trông thật đáng yêu, chàng ngưỡng mộ nghĩ. Như thiên thần vậy. Đẹp tuyệt vời… Thoát tục… Rực rỡ… Bằng phẳng…



Bằng phẳng á? Chớp mắt, chàng tập trung ánh mắt nhìn thẳng vào ngực nàng, hoặc cái nơi mà ngực nàng đã từng ở đó. “Vì Chúa, chúng đâu rồi?”



Emma bối rối nhíu mày. “Cái gì ở đâu cơ, công tước?”



“Cái..cái…của nàng…” Nâng tay lên, chàng đặt tay lên ngực chàng như thể đang ôm hai quả dưa tưởng tượng đặt lên đĩa.



“Công tước!” Mặt đỏ rực, Emma ngờ vực liếc nhìn sang những người đang bao quanh. Những người phụ nữ thì mở tròn mắt, còn người thợ may thì trông như thể sắp phá lên cười. Vẻ mặt đó được thay thế bằng sự hoảng hốt khi Amaury chợt băng qua phòng túm lấy cổ áo của ông ta.



“Ông đã làm gì vợ ta, chết ti…”



“Ép nó lại!” người đàn ông kêu lên oai oái ngay lập tức.



Nhíu mày, Amaury ngửa đầu ra. “Ép lại?”



“Chúng vẫn ở đó thôi, thưa ngài. Tôi chỉ ép chúng lại thôi. Gytha đã làm việc đó,” ông ta vội vã thêm vào khi nhìn thấy vẻ mặt sầm xuống, tăm tối của Amaury. Giọng nói của ông ta trở nên rời rạc không thể nghe rõ. “To-i, tất nhiên, không bao- vờ dám đặt một ngón tay lên-“



“Vậy thì, bảo cô ta tháo nó ra ngay đi!” Amaury gầm lên ngắt lời.



“Tất nhiên rồi, ngay đây ạ.”



“Không được, chồng à,” Emma phản đối. “Rồi họ sẽ lại ép chúng trở lại ngay sau khi chàng rời đi thôi.” Mặc dù nàng đã thấy vô cùng biết ơn với cơ hội được thở lại bình thường, ngực nàng tê dại hết cả rồi. Ngực nàng thật đau khi bị ép lại đến mức phẳng lì như thế. Nàng chẳng mong bị làm điều đó lần nữa.



Vẫn giữ nguyên tư thế nhấc bổng người thợ may, Amaury quay lại cau mày với nàng. “Nhưng vì sao họ phải ép chúng lại?”



“Để may đo mà.”



“Nhưng thế thì làm sao mà váy nàng vừa vặn được.”



“Thế nên họ sẽ lại ép ngực em lại.” Khi vẻ mặt chàng bắt đầu tối đi khi hiểu rõ mọi chuyện, Emma nhắc lại những gì nàng đã được nghe đi nghe lại cả sáng nay. “Thật không hợp thời chút nào khi được trời phú cho cái đó quá hào phóng.”



“Vậy là nàng cố tình trói buộc chúng lại đấy à?! Như bà Gresham trói lũ chó khi có khách đến nhà ấy à?!” Trông chàng có vẻ không kiên nhẫn và bối rối với ý nghĩ đó. “Chúng không phải là chó, vợ! Ta thích chúng! Không được ép chúng lại!” Quay sang người thợ may, chàng lắc mạnh ông ta. “Rõ chưa!”



“Vâng, thưa ngài. Chắc chắn rồi. Không thắt ngực vợ ngài lại nữa. Ta sẽ bỏ váy ra để Gytha cởi nịt ngực ra ngay.”



“Phải, ông sẽ phải làm!” chàng gầm gừ vào mặt ông ta, rồi lại lắc ông ta, mặt tăm tối. “Không, ông sẽ không làm. Ông sẽ không được phép cởi đồ cho vợ ta!” Thả người đàn ông nhỏ thó đó ra, chàng bước về phía Emma và tóm lấy nàng từ trên ghế rồi lao băng về phía cửa.



Vòng tay quanh cổ chàng, Emma lén mỉm cười và nhún vai với người thợ may khi chồng nàng giải cứu nàng khỏi hàng giờ bị chỉ trích, thúc, chọc, chê bôi, trang điểm, ghim kẹp.



Chàng bế nàng thẳng đến phòng họ, đặt nàng xuống cạnh giường, rồi bắt đầu tháo tung mớ vải quấn quanh người nàng. Emma vẫn lặng thinh cho đến khi chiếc váy nằm xuống như một cái vũng màu vàng trên sàn. Amaury lúc đó mới bắt đầu đến cái nịt.



Ngay khi miếng vải cuối cùng nịt ngực nàng lại được tháo ra, ngực nàng rít lên một tiếng trở về với cuộc sống. Khi chồng nàng với tới để chạm vào cái bầu ngực đang đau nhức, nàng ngay lập tức đánh lạc hướng chàng. “Chàng muốn nói gì sao, thưa công tước?”



Amaury ngưng lại, trống rỗng nhìn nàng. Có quá nhiều thứ chàng muốn lúc này. Ít nhất là lột trần nàng và cùng lên giường với nàng. Đó là điều chàng đã thường xuyên muốn kể từ đám cưới của họ, nhưng nhìn thấy nàng được trang hoàng trong cái váy màu vàng đã biến khao khát đó tăng lên trở thành cơn sốt.



“Chàng hẳn đến phòng thử đồ vì cần gì đó, phải không?” Nàng thúc giục khi chàng im lặng quá lâu.



“Phòng thử đồ? À, ừm, phải.” Thở dài, chàng buông tay đưa chúng lên chống ngang hông mình và bước lùi lại một bước. Giờ thì chàng đã có thể nhớ ra lý do chàng đi tìm nàng, có vẻ như là cần phải nói về chuyện đó trước đã. “Vì ta muốn xin lỗi, ta đã không báo trước cho nàng về buổi diện kiến. Đó là lỗi là của ta khi nàng phải nghe về chuyện này theo cái cách đó.”



Chàng quan sát biểu hiện trên mặt nàng rồi lại thở dài lần nữa. “Ta cũng xin lỗi vì đã coi lời mời phụ giúp của nàng là một sự can thiệp. Sắp tới, nàng sẽ đứng cạnh ta trong các buổi diện kiến và sẽ có tiếng nói trong mọi quyết định. Đó là nơi của nàng.”



Khi Emma bất thần mỉm cười rạng rỡ với chàng, Amaury ngưng lại và nuốt xuống. Khỉ thật, như thể mặt trời vừa mới ló dạng sau hàng tháng mùa đông. Cảm giác chới với như một người cần được cứu rỗi, Amaury với lấy vợ mình. Tay chàng cố chạm vào nàng ở mọi nơi trong khi miệng chàng cúi xuống miệng nàng. Chàng nắm lấy áo con của nàng và kéo nó lên để loại bỏ miếng vải đang cản tay chàng vuốt ve da thịt nàng.



Emma giật mạnh ra ngay khi cảm thấy luồng khí lạnh lan đến vùng hông. Nàng đã định hỏi chàng buổi diện kiến diễn ra thế nào, nhưng ngay lúc nàng định lùi lại, Amaury đã lợi dụng khoảng cách giữa họ để lột nốt chiếc váy lót ra khỏi đầu nàng. Rồi chàng kéo nàng lại và đẩy câu hỏi của nàng lạc vào đam mê.