Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 44: Thủy quái




Chương 44: Thủy quái

Eo biển Lappa, Ngày Định Mệnh.

“Tôi là Kael Perlingle và tôi ướt, khát, mệt mỏi, nằm bên cạnh hơn mười xác c·hết.”

Vài ngày trước…

- Đây là điều tệ nhất tôi từng trải qua đấy! – Theolard, bán thây ma dưới quyền chỉ huy ngài Lionhart, được cử theo giúp đỡ tôi lấy về Lilyrisrim, hét lên trong cơn giông tố giữa biển cả dậy sóng – Chưa bao giờ đi biển! – Theolard giải thích – Không thể ngờ nó tệ đến vậy! Chúng ta đã lênh đênh hai, ba tuần rồi mà tôi vẫn không thể nào quen được với cái kiểu này!

Chiếc thuyền buồm lớn, chở theo gần sáu mươi người chúng tôi đang gặp một cơn bão lớn. Tuy không đủ sức đánh chìm con thuyền, nhưng bão biển vẫn làm nó lắc lư, chao đảo dữ dội. Đoàn bán thây ma dù có cải biến về sức mạnh nhưng tính người trong họ vẫn chẳng thay đổi. Sự mệt mỏi, uể oải do say sóng hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

- Tại sao chúng ta không sử dụng máy bay hay tàu ngầm của ngài Lionhart mà lại chọn phương tiện di chuyển kiểu cũ này? – Tôi vừa mới nôn hết chút thức ăn còn lại trong bụng xuống biển sau đợt sóng lớn đánh vào mạn thuyền, thều thào thắc mắc.

- Những phương tiện có động cơ sẽ bị ra đa của đối phương phát hiện, chúng ta sẽ mất đi tính bất ngờ cần thiết! – Theolard đáp – Nhiệm vụ của chúng ta là tối mật, anh biết rồi còn gì!

Gã chỉ kịp nói vậy rồi cũng bám vội vào lan can thuyền, mửa thẳng xuống biển. Tôi lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng thật may vì nhận ra mình đã làm đúng khi kiên quyết ngăn cản Jane đi theo tôi. Em sẽ chẳng thể chịu nổi cái cảm giác chao đảo trong cơn say sóng đang bám rịt suốt nhiều ngày liền thế này.

Tối hôm sau, cơn bão dịu dần và tới xế chiều ngày tiếp theo nữa, biển mới bình yên trở lại. Nhưng có một điều khá tai hại cho những kẻ không quen sóng gió, lại ít động chạm đến thuyền tàu không có máy móc như chúng tôi, đó là cơn bão đã đẩy thuyền đi lệch khỏi hải trình của nó tới hơn hai trăm dặm. Dựa vào các thống kê, đo đạc thủ công, chúng tôi có thể tính được vị trí cập bến hiện tại sẽ là đâu đó giữa Ethar và Krime.

Đành tiếp tục và cho thuyền xuôi thẳng tới bến mới thay vì quay lại cả quãng đường dài để tới Ethar, chúng tôi dự kiến sẽ cập bến vào đâu đó trên eo biển Lappa, rồi từ đó sẽ đi theo đường bộ để tới khu tự trị của Hiroth. Nhưng một sự kiện bất ngờ diễn ra vào chiều hôm ấy đã làm mọi kế hoạch của chúng tôi đảo lộn đi rất nhiều.

Đó là lúc cả con thuyền nhốn nháo lên bởi sự biến mất bí ẩn của Carter Korline, một anh chàng bán thây ma có khả năng câu cá tuyệt đỉnh. Nhiều người cho rằng Carter đã xảy chân ngã xuống nước bởi nơi anh ta hay ngồi câu là bệ nhảy của thợ lặn, rất gần với mặt biển. Nhưng giả thiết này nhanh chóng bị loại bỏ bởi cho dù có ngã xuống biển, thì với một người lấy câu cá làm thú vui, chẳng có mấy lý do để Carter không thể tự bơi trở lại, hoặc chí ít cũng ngoi lên kêu cứu. Và mặc dù đã lục soát, tìm kiếm khắp tàu, nhưng chẳng một ai tìm thấy dấu tích gì của Caster. Đồ đạc, lương thực, thuyền cứu hộ vẫn còn nguyên, anh ta không thể tự nhiên mà bốc hơi như vậy! Câu trả lời chỉ có được lời giải đáp vào xế chiều, khi trời yên biển lặng đột nhiên dậy lên cơn sóng lớn, xô mạnh khiến cả con thuyền nghiêng ngả.

- Chuyện quái gì vậy? – Tiếng ai đó hét lên.

- Có thứ gì đó bên dưới chúng ta! – Một người đứng bên mũi tàu vội vã gào to, đánh động – Tôi có thể thấy bóng nó dưới nước!



Ngay lập tức, cả đoàn người đổ xô ra hai bên boong tàu, bám lấy lan can, dòm xuống mặt nước, theo dõi. Tôi cũng không ngoại lệ, phần vì tò mò muốn biết thứ gì có thể gây ra hành động khủng kh·iếp vừa rồi, phần vì nghĩ rằng chắc hẳn nó phải có liên quan đến sự m·ất t·ích của Carter Korline. Nhưng dưới ánh chiều lờ mờ, thứ duy nhất tôi có thể thấy được vẫn chỉ là mặt nước xanh thẫm, loáng thoáng một chút vệt nắng vàng nhạt ảm đạm đung đưa theo nhịp sóng xô đẩy.

- Nó kìa! – Cô gái đứng cách tôi không xa đột nhiên hét lên, chỉ tay xuống một vệt đen dài lướt dưới mặt nước, cách đuôi thuyền không xa.

- Ôi khỉ thật! – Tôi bất giác kêu lên.

Tuy không thể nhìn rõ thứ gì bên dưới mặt nước, nhưng đập vào mắt tôi là cái một phần cái bóng của nó đang lướt đi, dài đườn, có lẽ phải hơn bốn mươi mét và bề rộng tuy chỗ lồi, chỗ lõm nhưng phần nhỏ nhất cũng chẳng thua kém chiều ngang chiếc tàu lớn này của chúng tôi là mấy.

Mọi con mắt của tất cả bán thây ma, những kẻ đã vượt qua ranh giới của con người bình thường đều đang trở lên run rẩy, e sợ. Mặt cắt không còn giọt máu, Theolard than trời:

- Có lẽ chúng ta đụng độ thủy quái mất rồi!

- Thực sự là có thủy quái ư? – Tôi cũng không giấu nổi sự kinh hãi của mình, lo lắng hỏi.

- Phải! – Theolard đáp – Chúng là những con vật được nghiên cứu với virus thây ma trước đây. Sau Đại Thảm Họa, chúng bị phân tán đi nhiều nơi. Chúng tôi đã cố gắng gom lại nhưng trước sự cạnh tranh từ Ikarim và bản thân chúng cũng đã có những thay đổi không ngừng nên việc này coi như hoàn toàn thất bại. Một số đã bơi ra biển và ngày càng phát triển về kích thước cũng như trí tuệ một cách nhanh chóng, giờ thì khắp nơi báo về những cuộc đụng độ với thủy quái. Nhưng tôi không thể ngờ chúng ta lại gặp ngay một con ở đây! Mà… tôi nghe nói anh cũng từng nuôi một con vật như vậy?

Lời nói của Theolard làm lòng tôi quặn đau khi nhớ về Ogris. Đã hơn một tháng rồi kể từ sau khi cả hai bị “hồn ma” t·ấn c·ông, tôi vẫn bặt vô âm tín của nó. Không biết Ogris có như tôi, không thể khống chế được virus mới chỉ với kháng thể trong mình, để rồi trở thành một con quái vật như con thủy quái tôi đang đối mặt này hay không?

- Phải, có điều nó là một con sư tử! – Tôi trả lời Theolard – Không phải một con cá khổng lồ nào đó!

Nhưng tôi đồ rằng Theolard chẳng thể nghe thấy lời tôi nói. Bởi lúc đó, gã đang bàng hoàng, sợ hãi tột độ, trợn tròn hai mắt chứng kiến một trong những cảnh kinh hoàng nhất đối với ngay cả chính tôi. Một con cá mập biến dị khổng lồ, to phải gấp bốn, năm lần con cá voi xanh lớn nhất từng thấy, nhô lên khỏi mặt biển. Hai bên thân nó, những tấm vẩy kì lạ mọc ra tua tủa, liên tục đập vẫy, giữ nó nổi hẳn lên mặt nước, hướng sáu mắt to như sáu cái bánh xe siêu tải, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, thèm thuồng. Nhưng điều đáng sợ hơn cả bộ răng khủng bố, sắc nhọn của nó lại là bốn tua rua dài như vòi cuốn, mọc ra từ trên đỉnh đầu con cá mập, quơ qua quơ lại và có thể điều khiển như những cánh tay nhanh lẹ, chốc chốc lại phóng tới, vồ lấy ai đó lôi xuống làm bữa tối ngon lành… Nó thực sự là con thủy quái ghê sợ nhất tôi từng chứng kiến!

Tiếng súng đạn rít lên từng hồi, nhưng chúng chỉ như gãi ngứa cho con quái vật đột biến. Nó chẳng bận tâm tới điều chúng tôi làm, cũng chẳng buồn đập phá con thuyền, thay vào đó, con cá mập cứ lững lờ bơi qua bơi lại, thi thoảng mới nhô lên, t·ấn c·ông ai đó. Chúng tôi không thể cứ nấp mãi dưới căn hầm, bởi mỗi lần làm thế, con cá mập sẽ lập tức thúc đẩy mũi thuyền, xô chúng tôi ra xa bờ biển, nơi một dải mờ phía tít xa đã ẩn hiện…

Khi hầu hết mọi người đã trở nên tuyệt vọng, chuẩn bị buông xuôi thì Seeta Vanessa và Ivyl Wall, hai trong số những cô gái hiếm hoi của đoàn đã tìm ra cho chúng tôi một mục tiêu mới, chí ít cũng là để trả thù cho những mất mát con cá mập biến dị khổng lồ gây ra. Họ đã chỉ ra được một cái bóng nhỏ hơn, luôn xuất hiện quẩn quanh cái bóng lớn. Và đó chắc hẳn là lý do con cá mập to không vội vã hủy diệt chiếc tàu của chúng tôi. Nó đang muốn dạy cho con mình cách vờn và săn mồi!



Mục tiêu đã có, chúng tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Có c·hết thì ít nhất cũng phải đem được một kẻ thù đi theo! Lôi con lợn đông lạnh từ dưới tầng hầm lên, Theolard cho người nhét đầy thuốc nổ vào bụng nó, sau đó khâu chặt lại và chúng tôi mỗi người tự cứa một nhát dao vào lòng bàn tay để lấy máu, bôi khắp mình con lợn. Giờ thì đã có một mồi câu ngon lành để đưa con cá mập con kia vào chỗ c·hết. Cứ xét theo kích thước và độ dày của da thịt, chắc chắn là số thuốc nổ này chẳng ăn thua gì mấy so với con cá mập lớn, nhưng với cái bóng nhỏ con vẫn lẽo đẽo theo nó, thế là đủ để đánh banh xác kẻ ăn thịt chưa trưởng thành.

Vấn đề là làm cách nào để biết thời điểm chính xác con cá mập con sẽ bắt đầu thực hành bài tập g·iết chóc của mình. Ivyl đã theo dõi và cuối cùng cũng phát hiện được vị trí con cá mập con hay nhô lên dò mồi. Đó là bệ nhảy của thợ lặn! Giờ thì chúng tôi đã biết,ai là kẻ đã s·át h·ại Carter. Hì hục lôi con lợn c·hết chứa một bụng đầy thuốc nổ xuống tầng dưới, đi qua phòng ăn và tiến về khoang thợ lặn, chúng tôi bỏ con lợn lại ngay bên bệ nhảy, rồi nhanh chóng tản ra, nấp vào những nơi kín đáo.



Một lúc sau, cái vây đen bóng, to bản cũng bắt đầu nhô lên mặt nước. Con cá mập con tuy không thể so sánh với mẹ của nó về tầm vóc, nhưng chí ít cũng gấp đôi cá mập trắng trưởng thành thông thường. Nó là một bản sao y hệt sự kinh dị của con cá mẹ. Phát hiện ra cái xác lợn bê bết máu, con cá mập rung mình thích thú. Nó cũng cẩn trọng bơi tới, rồi đột ngột nhào lên, phóng mấy cái tua dài, cuốn lấy xác lợn, lôi tùm xuống nước. Quên cả những mất mát vừa trải qua, đám người phục kích chúng tôi rú lên thích thú, chạy vội lên boong thuyền, kêu gọi mọi người tự tập chứng kiến màn đặc sắc nhất.

- Nó tới gần chỗ con mẹ rồi kìa! – Seeta hét to, chỉ về phía xa, nơi hai cái bóng lớn nhỏ lập lòe dưới mặt nước, cách thuyền chúng tôi khoảng vài chục mét.

Theolard rút bộ điều khiển kích hoạt thuốc nổ, cầm trên tay, gào lên:

- C·hết đi, đồ quái vật!

Một tiếng bíp nhỏ vang lên khi ngón tay gã ấn chặt vào nút bấm duy nhất màu đỏ chót trong bộ điều khiển.

“Bụp” Tiếng nổ lớn dưới mặt nước hắt lên, kèm theo đó là một khoảng khí tỏa ra, hất tung cả máu lẫn thịt văng lên trên mặt nước. Đám người chúng tôi rú lên, ôm nhau cười sung sướng, nhìn con cá mập con bị nổ banh xác, chỉ còn sót phần đuôi đang chìm dần xuống dưới. Con cá mập mẹ vẫn chưa hết ngơ ngác, nó liên tục dùng những tua rua của mình nâng lên cái phần đuôi còn sót lại của con nó, nhưng cái đuôi vẫn cứ chìm dần. Cá mập mẹ không bỏ cuộc, nó kiên nhẫn lặn xuống, bơi theo phần xác còn sót của cá mập con…

Không ai trong chúng tôi còn cười nổi nữa! Có thể chúng đã săn lùng, tiêu diệt chúng tôi. Nhưng đó là việc nó phải làm theo bản năng sống của giống loài, cũng như chúng tôi đã ăn thịt hầu hết mọi loại vật yếu hơn để tự sinh tồn. Chứng kiến tình mẫu tử giữa hai con thủy quái, ý nghĩa của chiến thắng nho nhỏ đã chẳng còn tồn tại.

- Chúng ta nên tìm cách cập bờ, trước khi nó quay lại! – Tôi nói trong không gian yên lặng, khi sự ảm đạm đã lan tỏa khắp bầu không khí trên thuyền.

Quay mũi tàu lại hướng bờ biển phía xa, chúng tôi hạ hết mọi loại buồm có thể, điều chỉnh và lướt sóng vun v·út tới vùng nước cạn với hy vọng nơi đó con thủy quái kia sẽ không thể bơi vào được. Nhưng chúng tôi đã lầm!

Rạng sáng ngày hôm sau, khi mặt trời lê mình ra khỏi mặt biển, đồng hành cùng chúng tôi trên con đường vào sâu trong eo biển Lappa, cũng là lúc mọi người dần yên tâm rằng con thủy quái đã từ bỏ ý định t·ấn c·ông của nó, bởi bãi biển chỉ còn cách không xa, thì bất chợt từ phía đuôi thuyền, một con sóng nhô cao, trước khi tràn đi, để lộ sáu ánh mắt khổng lồ, đỏ rực, đầy giận dữ, chiếu lên chúng tôi.



“Rầm!” – Con quái thú điên cuồng, quất mạnh chiếc vòi, đánh gãy hai cây cột buồm vốn rất chắc chắn. Rồi nó chồm lên, há vòm miệng khổng lồ nhe ra, cố tợp lấy bất cứ ai có thể. Nếu Theolard không nhanh tay kéo ngã, rất có thể tôi đã nằm gọn trong cái hang đen ngòm, sâu hoắm phía sau hàm răng khủng kh·iếp kia rồi.

Cả con thuyền rung chuyển, oằn mình dưới sức nặng của con cá mập. Không thể đơn giản hạ thuyền bằng cách này, con cá mập khổng lồ trườn xuống mặt nước, lặn sâu xuống đáy. Chờ lúc chúng tôi trở nên hoang mang nhất, nó đột ngột lao lên, húc mạnh khiến con thuyền gần như bật hẳn khỏi mặt nước. Vài người không thể bám trụ đã tuột tay rơi khỏi mạn thuyền và nhanh chóng sau đó là những làn nước pha máu đỏ ngòm nổi lên, cảnh báo tất cả những kẻ còn lại về kết cục của họ.

Chiếc thuyền rơi xuống đánh bõm một tiếng rất to, kèm theo đó là nước chảy ào ạt qua các mảng gỗ bị vỡ dưới đáy con thuyền. Hơn bốn mươi người còn sống vội vã tháo dỡ mọi chiếc thuyền cứu hộ, cứ ba đến bốn người mỗi chiếc, chia nhau các hướng chuẩn bị tháo chạy. Chỉ có chia tách lúc này mới có thể hy vọng còn vài người sống sót tới được bãi biển.

Khi cú đập cuối cùng của thủy quái v·út xuống, chiếc thuyền lớn của chúng tôi đã gãy làm đôi. Tất cả đều ngã nhào xuống nước. May mắn thay cũng vì thuyền vỡ, nên mọi vật dụng, đồ ăn trong nó đều đổ ào ra, trôi nổi, tản đi tứ phía. Con thủy quái vì thế mà tỏ ra bối rối, nó đập phá lung tung, cắn xé bất cứ thứ gì trôi nổi nhưng lại không đánh trúng một ai…

Chúng tôi vội vã lật lại những chiếc thuyền cứu hộ, leo lên và ra sức trèo về phía bờ biển không xa trước mặt. Đi được một quãng thì con thủy quái dường như đã nhận được ra mục tiêu đích thực của nó. Bỏ mặc xác thuyền lớn đang đắm dần xuống biển, con cá mập khổng lồ không còn mục tiêu ăn uống nào nữa. Trong tâm trí của nó chỉ còn màu đỏ thẫm của g·iết chóc và máu me.

“Rầm!” – Một chiếc thuyền nát bét ngay bên cạnh chúng tôi sau cú đập vòi kinh khủng của con thủy quái. Bốn người thiếu may mắn đã không kịp né thoát.

“Goàm!” – Một chiếc thuyền khác bị nuốt trọn vô miệng, nghiền nát dưới những cú tợp của hàm răng sắc nhọn, trắng ởn. Kẻ duy nhất nhảy ra được khỏi chiếc thuyền ấy cũng chẳng thể né cú đớp tiếp theo. Tôi kinh hãi, nhìn về nơi xảy ra cuộc t·hảm s·át, không khỏi run tay.

- Đừng để ý nữa! Trèo mạnh lên! – Tiếng Seeta hét lên sau làn sóng lớn đánh tràn qua chúng tôi.

Tiếng nước bị đập rát vang xen lẫn tiếng la hét hoảng loạn của những kẻ xấu số ám ảnh, bám riết lấy tai rôi. Nhưng tôi không dám nhìn và cũng không thể nhìn khi chỉ có thể tập trung vào một mục tiêu duy nhất: chèo cật lực tới gần bờ nhất có thể. Theolard, Seeta, Ivyl và tôi, bốn người, bốn tay trèo đưa chiếc thuyền cứu hộ trôi vun v·út tiến lại gần bờ. Nhưng khi nghĩ rằng may mắn đã đến với mình bởi con quái vật chưa chọn chúng tôi làm mục tiêu thì đó mới là lúc màn t·ấn c·ông của thủy quái bắt đầu.

Nó lặn một hơi và bất thình lình chồm dậy, phóng thẳng lên không trung ngay trên mũi thuyền của tất cả chúng tôi. Con cá mập biến dị đã quyết định dùng cơ thể khổng lồ của nó đè chúng tôi bẹp dép.

- Nhảy khỏi thuyền mau! – Theolard hét lên.

Chúng tôi hoảng hốt buông tay trèo, nhảy tùm xuống nước…

Một khối không khí nén mạnh tràn tới qua các đợt bong bóng bốc lên ùn ùn cùng đợt nước lớn bị cơ thể khổng lồ của con cá mập ép xuống, thổi tới, đẩy văng tôi đi trong làn nước biển mặn chát. Tôi bàng hoàng, sặc sụa, cố ngoi lên mặt nước nhưng cả cơ thể như cứng đơ, không thể điều khiển bởi nỗi hoảng sợ đã lan vào từng thớ thịt. Cách chưa đầy nửa mét, một con mắt lớn bao trọn cả cơ thể tôi, đỏ ngàu, mở to, nhìn chằm chằm, tức giận. Tôi có thể cảm nhận hàm răng cá mập đang mở ra qua lớp bọt khí bốc dần lên từ phía bên dưới.

Luôn làm những trò liều mạng mỗi khi bản thân bị đặt vào tình huống nguy hiểm có lẽ đã thành bản chất của tôi. Không cần suy nghĩ, cũng chẳng tính toán, tôi gạt phăng cơn sợ hãi như thể nó chỉ là lớp áo khoác bên ngoài. Thay vì bơi xa ra, tôi lao thẳng vào con mắt đang nhìn chằm chằm mình.

“Thrục!” – Tôi chọc thủng con mắt ấy bằng cây dao con luôn giắt bên hông. Con thủy quái khổng lồ tức giận lồng lộn. Nó rụt vội về, đập loạn xạ vì đau đớn. Tôi tranh thủ thời cơ, bơi lên mặt nước, nuốt trọn cả bầu không khí vào buồng phổi sau khi tưởng chừng như sắp c·hết ngạt. Nhìn ngó xung quanh và nhận ra không còn chiếc thuyền cứu hộ nào còn nổi trên mặt nước, tôi chợt tự hỏi phải chăng họ đã kịp t·ẩu t·hoát hay đều c·hết cả hết rồi. Nhưng khi chỉ vừa mới thấy mấy bóng người đang bám trên các mảnh gỗ đã bơi tới rất gần bờ, thì bất ngờ một chiếc tua rua nhầy nhụa phóng lên, cuốn chặt lấy tôi, lôi xuống biển sâu…