Chương 4: Bão biển
Người ta chỉ thực sự sống cho một lý tưởng, và sẽ c·hết đi khi lý tưởng ấy đã trở nên cạn kiệt, khô cằn như chính tâm hồn họ. Bản chất của sự chia ly là quá trình ngưng gặp gỡ giữa hai hay nhiều cá thể đã từng tồn tại một thứ thiêng liêng được gọi là “tình cảm”. Vậy sẽ ra sao khi một người phải c·hết, và một người phải chia ly?
...Mọi chuyện thay đổi một cách nhanh chóng trước mắt tôi... Chỉ mới đây thôi khi tưởng chừng như hy vọng trở lại thì tôi lại một lần nữa đánh mất anh.
Tôi đã níu tay anh, tôi đã van nài anh hãy ở lại. Tôi đã nói bằng tất cả những phần chân thành nhất trong trái tim mình rằng tôi cần anh, tôi sẽ tìm ra phương thuốc để chữa cho anh...
Thế nhưng, tôi đã thất bại...
Kael dễ dàng hất tôi ra khỏi anh.
- Anh không thể đi tiếp cùng em được nữa, Annie... Mọi con đường rồi đều phải có điểm kết thúc... – Kael nói khi anh đã ở bên dưới cầu tầu – Em phải tiếp tục tới Ethar...
- Em...– tôi chạy tới toan ngăn anh lại.
Nhưng đôi môi của tôi đã bị khóa chặt bởi nụ hôn của anh. Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi trong đời, nụ hôn ngọt ngào nhất và cũng là đau đớn nhất... Tôi ôm lấy cổ anh, ghì anh lại trong vòng tay mình, tôi muốn giữ anh cho lâu nhất có thể. Nhưng anh chỉ khẽ đẩy tôi lại và thì thầm:
- Đến lúc anh phải đi rồi...
- Anh sẽ đi đâu? – Tôi hỏi.
- Đi làm việc mình giỏi nhất... thợ săn thây ma... - Kael trả lời - ...Anh sẽ cố gắng loại bỏ đi được càng nhiều lũ thây ma trên bán đảo này càng tốt... cho tới khi... anh trở thành một trong số chúng... à không... trở thành một “quái vật” còn mạnh hơn chúng chứ... – Anh cười, cười ngay cả khi đôi mắt anh lung linh những lớp lệ - ...Còn em... hãy tới Ethar, hãy tới miền bắc... tìm những người sống sót khác và trụ lại cho lâu nhất có thể. Đừng bao giờ từ bỏ... Hãy cố lên, vì em là Annie, là “khắc tinh của quái vật”...
Tôi bật cười trước câu nói của anh. Tôi bàng hoàng khi tiếng cười ấy trôi tuột đi, bị nuốt gọn trước không gian tĩnh lặng...
Anh thở dốc và nghẹn lời khi làn da bắt đầu trở lên tái xám. Đôi mắt anh hằn lên những sọc xanh và nhòe đi bởi ánh mặt trời dữ dội... Tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi biết... rằng anh đang biến đổi...
Ôm gò má đã trở lên lạnh giá của Kael, tôi đau đớn hôn anh lần cuối trước khi phải rời anh đi, phải để anh ở lại trong trong bóng tối...
Kael giơ những ngón tay đã chuyển đen với móng vuốt bắt đầu ngả sang vẻ sắc nhọn mà gạt đi dòng nước mắt trên mặt tôi...
- Anh yêu em... – Kael nói.
- Em cũng yêu anh... - Tôi đau đớn nói trong tiếng khóc nức nở...
Và bằng một sức mạnh kinh hồn, anh gồng mình, đẩy thuyền tôi trôi ra khỏi bến tàu…
Đó có lẽ là lần cuối cùng tôi thấy anh, Kael, người đàn ông mạnh mẽ bên cầu tầu của bán đảo Iberian với tiếng gầm đau nhói, người đàn ông tôi mãi yêu suốt cả cuộc đời mình…
................................................................
Suốt mấy ngày sau, tôi chỉ thơ thẩn trong khoang thuyền và tự làm mình bận rộn bằng việc học thuộc lòng toàn bộ bản đồ địa hình của Ethar, phần vì mỗi khi lên mặt biển, mắt tôi không thể nào ngừng dõi về bán đảo Iberian, quê hương tôi phải từ bỏ, mảnh đất tôi phải tránh xa người tôi yêu và phần vì thời tiết dường như ngày càng lạnh giá trong vùng trời phương bắc...
Cho tới ngày thứ tám, khi cái chấm đen cuối cùng của Iberian đã hoàn toàn biến mất nơi đường chân trời tôi mới tiếc nuối mà trèo lên boong tàu để nhìn ra khoảng không xa vời vô tận...
Và khi tâm hồn có thể trấn tĩnh trở lại, ánh mắt tôi mới bắt đầu dò về phương bắc...
Đâu mới là Ethar? “Mảnh đất hứa” mà Kael từng nói đến…
Nguyên liệu gần như đã cạn, nếu còn Kael, ắt hẳn anh sẽ biết cần phải làm gì. Nhưng tôi không phải anh, tôi chỉ có một mình với con tàu không được chuẩn bị trước cho chuyến ra khơi dài ngày đến vậy...
Biển lặng và yên tĩnh đến kì lạ. Ngay cả một trận gió cũng rời xa tôi. Chỉ còn chút gì đó là cái hơi nóng phả lên từ mặt biển và những đám mây xoay vần, cuốn tròn như thể tôi là trung tâm của thế giới...
Lạ, quả là rất lạ...
Chiều hôm đó, khi cần câu rung lên và một chú cá khá bự dính mồi, tôi đã reo lên như một đứa trẻ, tung tay chạy khắp mạn thuyền với chiến lợi phẩm của mình. Tôi đã rất vui và đã cười, nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày tăm tối... Nhưng nụ cười ấy chẳng thể tồn tại bao lâu khi tôi rùng mình nhận ra, sau cơn gió lặng là ùn ùn trận sóng...
Tôi đã quá chủ quan...
- Ôi, Annie, mày là con ngốc – Tôi hét lên tự trách mình...
Trước mắt tôi, xung quanh tôi là một bầu trời tối sầm và đang di chuyển với tốc độ chóng mặt... Tôi đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra một điều đơn giản: mình đang ở mắt bão...
Chạy vội xuống khoang tàu, tôi lần dở những trang sách hướng dẫn đi biển mà Kael đưa rồi nhìn chăm chăm vào cột phong vũ biểu... bảy trăm mười chín milimet!!!
Bảy trăm mười chín milimet, thế có nghĩa là con thuyền này sắp phải chống chọi với một trận cuồng phong dữ dội.
“Liệu nó có chìm hay không? Liệu nó có chống nổi sức gió tới sáu mươi dặm một giờ không?” – Tôi hoang mang tự hỏi.
Và tôi chờ đợi, chờ đợi để lại được giúp đỡ, chờ đợi để lại được chỉ bảo... Nhưng chẳng có ai ở đó, ngoại trừ tôi... Cho tới lúc này, tôi mới thực sự nhận ra, mình đã hoàn toàn cô độc...
Ngồi gục xuống boong tàu, tôi thả mình mà buông xuôi tất cả... Phải, có lẽ đây là cách nhanh hơn để chấm dứt mọi chuyện...
Nhưng khi đôi mắt tôi nhắm lại, thì lập tức, một giọng nói lại vang lên trong đầu tôi, đầy lưu luyến, đầy thúc giục: “Đừng bao giờ từ bỏ”...
- “Nhưng em sợ” –Tôi đáp lại giọng nói ấy.
- “Em là khắc tinh của quái vật”.
- “Chỉ là khi có anh ở bên”.
- “Anh vẫn luôn ở bên em”...
Và tôi giật mình, ngồi bật dậy... Anh nói đúng, tôi không được buông xuôi, tôi không được từ bỏ vì anh vẫn ở bên tôi, ngay trong trái tim này, để cho tôi sức mạnh, để cho tôi niềm tin và cho tôi nghị lực vượt qua cơn bão...
- Mình phải sống! – Tôi nói to.
Và hít thật sâu, tôi đứng dậy...
Tháo vội vã những dây chằng, tôi hạ xuống cánh buồm dự trữ của con tàu, thứ vốn chỉ dùng khi động cơ ngừng hoạt động. Và phải mất một lúc lâu sau đó, đôi bàn tay yếu ớt của tôi mới cột được chúng lại vào đúng vị trí. Tắt động cơ, tôi đã để con thuyền chuyển sang vận hành toàn bộ bằng tay. Chỉ có vậy, tôi mới có hy vọng vượt ra khỏi cơn bão này...
Ba giờ sáng, gió bắt đầu thổi mạnh. Vùng mắt bão sắp trôi qua tôi bằng báo hiệu là trận gió lồng lộng, lạnh buốt... Chỉ một lúc nữa thôi, thuyền của tôi sẽ phải đối mặt với vùng xoáy nguy hiểm nhất của cơn bão. Liệu nó có thể trụ lại được bao lâu đây?...
Năm giờ sáng, lá buồm căng phồng đẩy thuyền trôi đi vun v·út. Gió giật dữ dội và chuyển hướng tây nam. Biển động mạnh, sóng nhô cao, trắng xóa, đánh tràn lên cả mạn thuyền... Tôi gần như hoàn toàn mất kiểm soát với tình huống khi tốc độ của thuyền đã lên đến chín mươi lăm dặm một giờ...
Sáu giờ, trời vẫn tối sầm như cách đây mười hai tiếng. Lá buồm dự phòng duy nhất, thứ giữ cho việc lái và thăng bằng của chiếc thuyền cũng đã bị gió giật rách bươm trước khi cơn sóng lớn làm nốt phần việc còn lại: c·ướp nó đi khỏi con tàu. Tôi chênh vênh bám lấy một chiếc cột trong khoang lái để ngăn mình khỏi bị hất văng đi trước những trận cuồng phong không ngừng đập vào vỏ tàu, vào cột buồm và phá tan những tấm kính chắn... Không còn buồm, tốc độ của tàu giảm hẳn. Sóng biển cũng nhân thế mà đùa giỡn tôi, mà lắc lư tôi như đu đưa một đứa bé. Sóng đánh hơn năm mét. Sóng hất tôi lên cao rồi thả tùm xuống dưới, sóng đẩy cho gió vờn và sóng hất, sóng lắc… nhưng thuyền tôi kiên trì, cố nổi lên để khỏi bị lật ngược, để khỏi bị chìm xuống đáy biển tối tăm...
Suốt ba ngày sau đó, gió bão liên miên không ngừng nghỉ, thủy ngân phong vũ biểu vẫn đều đều tụt và gió ngày lại một mạnh hơn, sóng ngày một dữ dội. Tôi gần như phải tự trói mình bên chiếc cột trong phòng ngủ. Không cầu xin cũng chẳng tuyệt vọng, tôi chỉ chờ cho cái cần đến sẽ phải đến...
Sang đến ngày thứ năm, gió bắt đầu giảm. Tôi đã thấy thấp thoáng thủy ngân nhô lên trong cột phong vũ. Những con sóng bạc đầu cũng đã chán nản mà ngưng lại việc cố gắng lật úp thuyền tôi, chỉ thi thoảng đập vào những tiếng gầm dọa nạt...
Trời chiều ngả vàng đem lại cho tôi nhiều hơn những hy vọng. Vậy là sau đám mây dày đặc và cuồng tín của quỷ kia, cuối cùng ánh sáng mặt trời cũng đã tìm ra đường đi của nó…
Và sáng hôm sau, mưa đã tạnh hẳn. Gió cũng chỉ còn vi vu mà thổi thuyền tôi trôi nhẹ theo hướng chính bắc.
Trận bão khủng kh·iếp đã đem tới cho tôi nhiều hơn những niềm tin và hy vọng. Nó đã dạy cho tôi biết một điều rằng: tôi... có thể tự mình mà vượt qua mọi chuyện...
Và tôi tiếp tục chuyến lênh đênh của mình trên con thuyền đã dũng cảm cùng tôi vượt qua cơn sóng gió...
Một tuần sau, khi lương thực bắt đầu cạn cũng là lúc trời trở lên lạnh buốt... Khoác tới hai chiếc áo ấm lên người, tôi trèo lên boong, hướng cặp mắt qua chiếc ống nhòm cú vọ để ngó về một vạch mờ mờ phía đằng xa, nơi tôi nghi ngờ là một dải đất.
Một niềm vui khôn xiết mau lẹ chiếm lĩnh khi tôi chợt nhận ra dải đất màu trắng ấy chính là nơi mà tôi và Kael hằng mong ước đến, nơi mà tôi đã phải đâm xuyên qua một cơn bão và đối đầu với cả sự sợ hãi của mình để tới đây.
Và đó là thành phố tuyết được huyền thoại hóa, thành phố Ethar…
Bàn tay tôi siết chặt lấy lan can tàu và tôi cắn tới bờ môi tóe máu. Tôi òa khóc, khóc nức nở trong nỗi nhớ Kael, khóc xả lòng trong niềm vui lạ lẫm…