Chương 39: Phòng thí nghiệm virus
Iberian, trong khu rừng ngoại ôthành phố cảng Harvint
“Tôi là Kael Perlingle và tôi là t·ên s·át n·hân đã gây ra v·ụ t·hảm s·át vài ngày trước...”
Đó là khi tôi quyết định vất đi phần nhân tính cuối cùng còn cố gắng níu giữ bản thân ngừng
gây nguy hiểm cho những k·ẻ c·ướp phá đang đe dọa mình. Tôi đã mở cánh cửa khổng lồ của hầm lưu trữ tại sân bay Harvint, nơi một tập đoàn xác sống vẫn âm thầm lặng lẽ tìm cơ hội để thoát ra ngoài...
Sự hí hửng trên những khuôn mặt hoang dại nhanh chóng biến thành nét uốn éo trong cái nhìn kinh hãi và sự hoang mang tột độ. Hàng nghìn thây ma với đủ mọi tư thế trong căn hầm nhìn về phía chúng tôi, ngạc nhiên, suy xét rồi ùn ùn đổ ra cùng tiếng gào rú điên dại, dồn dập tràn tới như cơn sóng giận dữ của tử thần sẵn sàng cuốn phăng, xé xác bất cứ kẻ nào trên đường đi của nó.
Đám c·ướp cạn tôi dẫn theo mất hết bình tĩnh, x·ả s·úng tới tấp khi còn đang hoảng hồn tìm đường tháo chạy, chẳng thèm để ý tôi đã vòng ra phía sau, khóa chặt cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, nhốt chúng ở lại với bầy thây ma. Những tiếng la hét gào rú trôi tuột khỏi tai tôi, để mặc một khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ còn hơn cả bầy thây ma dưới kia hiển hiện trên khuôn mặt tôi. Sự nhẫn tâm và man dại đã đạt tới đỉnh điểm được tôi tiếp nhận dễ dàng hơn cả mường tượng. Tôi đã chẳng còn khác gì những kẻ mình vừa đẩy vào chỗ c·hết, cũng khát máu, vô tình và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ lợi ích bản thân. Đâu là chân lý sống, đâu là đúng, đâu là sai? Tôi không quan tâm. Thế giới này đã không còn để ý tới những điều đó...
Và giờ đây, sau chuyến hành trình dài trên chiếc xe tải chúng tôi lái về từ sân bay, rừng Harvint lại trở lên nhộn nhịp hơn bởi tiếng người ồn ã trong khu định cư tôi từng xây dựng. Jane chào đón tôi trở về bằng cái ôm bất thần, siết chặt. Lần đầu tiên kể từ lúc mất trí nhớ, tôi thả rông cảm xúc, để đôi môi em ghì chặt lấy môi tôi trong nụ hôn ngọt ngào mà sao lạ lẫm. Tôi đã trở về với đủ số người để cùng em xây dựng lại tiểu thế giới, nhưng Ogris... nó không còn quay lại nữa. Jane muốn hỏi về cái quá khứ tôi vừa tìm được nhưng tôi chỉ có thể trao cho em sự thất vọng khi bản thân tôi quyết định ngừng việc tìm hiểu về nó. Tôi có một ông anh trai, một căn nhà xa lắc xa lơ tận cùng phía Nam, vậy là đủ.
Virus thây ma trong tôi mỗi lúc lại một tác động mạnh hơn, ngay cả trong những chiều ngập nắng, khi tôi rõi đôi mắt mình vào khoảng xanh sâu thẳm trong đôi mắt Jane, tôi vẫn nhận thấy bóng dáng của con quái vật đang gào rú, đòi thoát ra, chiếm hữu toàn bộ cơ thể mình. Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều nữa...
Một tuần sau, khi những công việc thường ngày của khu dân cư đã được tôi chỉ dẫn đầy đủ cho Shank và Frank, vị trí cái máy bay cũng đã được định vị và lên kế hoạch tỉ mẩn cho việc kéo về để tìm cách sửa chữa, tôi quyết định sẽ phải ra đi trước khi cơ thể của mình không còn chịu nổi sự t·ấn c·ông của virus. Shank kịch liệt ngăn cản và Jane không cho tôi rời em nửa bước, nhưng khi tôi để khẩu súng trên bàn và hỏi xem ai có thể làm được cái việc kết liễu mạng sống thây ma khi tôi biến đổi thì họ chỉ có thể câm lặng nghẹn ngào.
- Anh ra đi là để tìm cơ hội cho mình, không phải đi vào chỗ c·hết, Jane à... – Tôi nói trước lúc rời bước – Người của Vanstine vẫn còn bên ngoài bìa rừng, ông ta biết địa điểm của phòng thí nghiệm. Anh sẽ cùng ông ta tới đó. Và nếu may mắn... ừ, anh sẽ tìm được phương pháp chữa trị cho mình.
Jane không còn quyết liệt ngăn cản tôi, nhưng đôi mắt em mọng nước, run run nói trong những tiếng nấc cụt:
- Để... em... đi với... anh!
- Không, Jane à! – Tôi nhẹ nhàng từ chối – Anh không thể đẩy em vào chỗ nguy hiểm.
- Em không sợ nguy hiểm!
- Anh biết... – Tôi thở dài, rồi cố mỉm cười, gạt tay lau dòng nước mắt đang lăn dài trên má Jane – Nhưng anh sẽ không thể tập trung cho những việc mình làm nếu có em ở đó. Em sẽ làm xao nhãng anh. Anh sợ rằng mình sẽ không thể bảo vệ được em khi xảy ra biến cố... Anh cần em ở đây để bảo vệ và giúp đỡ những người này. Họ cần em!
Jane không nói gì nữa, đôi mắt em nhắm nghiền, đón lấy nụ hôn của tôi trước khi bứt ra, đứng lặng lẽ bên hiên căn nhà, nhìn tôi đi về phía cổng... Và phía sau cánh cổng ấy, Shank đang ri rả nghiền ngẫm mấy bao thuốc mốc, đứng tựa mình chờ sẵn:
- Anh không cần chú bảo vệ! – Shank nói trước khi tôi kịp mở lời.
Rồi thả đóm thuốc tàn xuống chân, Shank di nát nó bằng mũi giầy, nói tiếp:
- Anh đã trốn tránh mọi thứ quá đủ rồi. Mấy tháng qua đã cho anh nhận ra nhiều thứ, trong đó có việc chú là người thân duy nhất anh còn trên đời. Và anh sẽ không để em trai mình phải trở thành một thây ma theo cái cách lãng xẹt thế này.
Tôi thở dài, mỉm cười, ôm ghì lấy Shank, vỗ vai người anh trai đến giờ tôi mới cảm nhận được tình máu mủ:
- Không phải lúc này, Shank! – Tôi thì thầm bên tai anh – Em muốn anh làm cho em một việc khác hơn là chơi trò liều mạng này với em.
Shank ngạc nhiên, tháo chiếc mũ phớt của mình ra, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Sửa cái máy bay c·hết tiệt đó và cùng đám người của Frank Benourg tìm kiếm vài nhóm nhỏ người khác vẫn lang thang ngoài kia, tụ tập họ về đây và chuẩn bị vũ trang cùng nhiên liệu cho việc rời đi khi cần thiết! – Tôi đáp.
- Tại sao phải gấp gáp tới vậy chứ? – Shank hỏi – Chúng ta sẽ cùng làm khi trở về.
- Không, Shank! – Tôi ngắt lời – Em không tin bọn Vanstine cũng như anh không tin chúng vậy. Chúng ta cần đề phòng trường hợp em và hắn lấy được kháng thể Ikarylla, có thể lúc ấy hắn sẽ muốn chiếm giữ nó cho riêng mình. Hắn có lợi thế về lực lượng, nhưng chúng ta có bí mật nho nhỏ về khu trại này. Em muốn anh vũ trang cho nó thật chắc chắn. Có thể chúng ta sẽ có một cuộc chiến nhỏ nếu em trở về.
- Thôi được... – Shank ngậm ngùi thở dài – Nhưng chú sẽ đi bao lâu?
- Có thể là vài ngày hoặc hơn nữa – Tôi đáp – Đừng làm em thất vọng, Shank! Và nếu như em không thể quay lại... đừng chờ em... ngay khi chiếc máy bay sửa xong, hãy thực hiện những chuyến thám hiểm vùng Palusian. Nếu nơi đó đúng như người ta nói về việc không có thây ma, hãy đưa mọi người tới đó. Nơi này không còn thực sự an toàn sau tất cả những gì chúng ta chứng kiến suốt những ngày qua.
Shank định nói gì đó, nhưng trước ánh mắt cương nghị của tôi, anh lại thôi. Cái gật đầu có phần cam chịu trong nét mặt khắc khổ chẳng còn làm tôi cảm thấy mủi lòng. Tôi vẫn phải hoàn thành phần việc của mình.
- Kael! – Tiếng Jane gọi vang vọng từ phía ngôi nhà khi em đột ngột chạy tới phía bên cánh cổng, nhìn tôi ngập ngừng – Hãy hứa với em rằng anh sẽ trở lại!
Tôi nghẹn lời, chìm đắm tâm tư trong khuôn mặt thiên thần của em, ánh mắt buồn bóp nghẹt trái tim tôi tuôn ra những lời bản thân không thể dám chắc:
- Anh hứa...
Và quay bước, tôi bỏ lại tất cả những gì yêu thương ngắn ngủi tôi vừa đón nhận để dấn thân vào chuyến đi mới, có thể là cuộc phiêu lưu cuối cùng trong đời mình...
***
Vượt qua khu rừng đầy rẫy thây ma một cách khó khăn khi chỉ có một mình, tôi cuối cùng cũng tìm được đường đến khu trại tạm thời của Vanstine theo chỉ dẫn ghi trên tấm bản đồ ông ta bỏ lại trong chiếc ba lô đã đưa cho tôi khi còn ở Harvint.
Đó là một khu quang đãng nhưng nằm kín đáo phía sau rặng cây cách đường cái không xa. Đoàn xe tải được quây tròn, bịt kín các lỗ hổng để ngăn cản bọn xác sống, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ với cái cổng sắt được tháo ra từ đâu đó, vừa đủ cho chiếc xe con đi lọt, làm lối ra vào trại. Những tay súng dày đặc ngồi trên các nóc xe, phả khói phì phèo, ngó qua liếc lại, chốc chốc lại nhốn nháo mỗi khi thấy chuyển động bất thường phía mấy cụm cây lớn. Có lẽ “bé bự” đã dọa cho chúng một trận c·hết kh·iếp tới tận bây giờ.
Tôi phì cười, hiên ngang bước vào khu trại với tư thế của người đi đàm phán. Cận vệ của Vanstine nhận ra tôi, chúng mở cổng và mời tôi vào trong một căn lều lớn nằm giữa khu trại, sặc sỡ và màu mè không kém những ngày hưng thịnh nhất của khu nô lệ tại thành phố Astorm.
- Rất vui vì cuối cùng anh cũng đã đến! – Vanstine tỏ ra niềm nở tiếp đón với trà và bánh bột được bày đầy trên khay.
Đang đói bụng sau chuyến bộ hành, tôi bốc đại lấy một chiếc và suýt gãy răng khi cắn phải miếng bánh cứng nhắc, khô cong như đá. Xem ra thì bọn Vanstine cũng đang phải chịu đựng một cảnh sống không lấy gì làm dễ thích nghi khi bị người của phòng thí nghiệm virus truy đuổi.
- Chúng ta sẽ vào việc chính luôn hay ngồi đây cà kê thêm vài ngày nữa? – Tôi lạnh lùng nói.
Vanstine cười ngượng ngạo, vẫy tay đuổi người của hắn ra ngoài.
- Anh có kế hoạch chưa? – Ông ta cũng vào thẳng vấn đề.
- Tấn công và tiêu hủy phòng thí nghiệm! – Tôi đáp – Lấy đi toàn bộ kháng thể Ikarylla và tài liệu nghiên cứu về chúng.
- Ikarylla? – Vanstine giả bộ thốt lên – Đó là cái gì?
- Đừng có định chơi tôi! – Tôi gắt nhẹ - Nếu chúng ta còn tiếp tục trò che giấu thông tin này thì sẽ chẳng ai có lợi.
Vanstine bật cười, nụ cười của con cáo già đang dò xét đối thủ:
- Xem ra anh biết cũng khá nhiều đấy! – Ông ta nói – Thôi được... bảy mươi, ba mươi. Mỗi người đều có phần. Vì chúng tôi có nhiều người hơn cần nhiều kháng thể hơn.
- Năm mươi, năm mươi! – Tôi nhấn giọng – Và không có đàm phán thêm về vấn đề đó nữa, ông nghĩ tôi là thằng ngốc hay sao mà tin việc ông sẽ chia sẻ số kháng thể lấy được với những người khác trong đoàn của ông.
- Hà... cậu có tư chất của một con buôn đấy! – Vanstine nhếch mép – Được rồi, chia đều thì chia đều. Nhưng cậu sẽ phải làm theo kế hoạch của tôi!
- Nói đi...
Và Vanstine sau phút nhìn ngó xung quanh kiểm tra, ông ghé tai tôi, thì thầm bản kế hoạch t·ấn c·ông phòng thí nghiệm virus của mình...
***
Hai ngày sau
Chiếc xe tải chạy bon bon trên tuyến đường vắng, êm ái đột ngột rung lên xồng xộc. Tôi, với chiếc còng khóa hờ trên tay đang được chuyển tới một tuyến đường bên dưới cây cầu vượt, men theo các kênh dẫn nước đã khô cạn để tới một nơi khá lạ lẫm trong thành phố Harvint...
Theo kế hoạch đã vạch trước, tôi phải đóng giả là tù nhân của Vanstine, b·ị b·ắt về như nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng của ông ta cầu xin sự tha thứ của phòng thí nghiệm. Và khi đã vào được bên trong cơ sở, tôi sẽ b·ắt c·óc và đe dọa bác sĩ trưởng, yêu cầu ông ta rao hết kháng thể Ikarylla rồi chuồn êm ra ngoài theo đoàn xe khác chờ ở phía sau của Vanstine.
Gần trưa, chúng tôi cuối cùng cũng đến bên ngoài của phòng thí nghiệm. Đó là một cụm bốn tòa nhà lớn nằm bao bọc lấy nhau, quây quanh một khoảng sân rộng. Vắng vẻ và u ám, chúng chẳng có điểm gì là trông như có người đang ở. Nhưng ngay khi đoàn xe dừng lại trước cánh cổng lớn với những thanh thép dày đan xen, ngăn lối vào trong khu sân, thì đột ngột, những chiếc đèn nhỏ treo khắp quanh các hốc tường đồng loạt nhấp nháy.
Tiếng kẽo kẹt rền vang và chiếc cổng thép to khủng bố từ từ được thu lại, mở ra khoảng sân rộng với những cây cối chi chít, mọc rậm rạp, lan ra cả ngoài khu vực bê tông ngăn đất. Vanstine ra hiệu cho hai chiếc xe tiến vào bên trong cùng lúc cánh cổng lại từ từ đóng lại.
Từ trên các cửa sổ của bốn tòa nhà, những mũi súng tua tủa chĩa ra, chiếu thẳng về phía chúng tôi. Một tiếng gầm lớn vang lên khi từ sau mảng tường đổ nát, cái bóng khổng lồ của tên bán thây chúng tôi từng giao chiến xuất hiện. Hắn lừ đừ, chiếu tia nhìn sắc lạnh trên khuôn mặt đỏ gay vẫn còn hằn lên vết bỏng ráp, gầm gừ với chúng tôi...
- Yên nào, “Bé bự”! – Ai đó nhỏ con hơn với kích cỡ của người bình thường, tiến tới từ phía sau, vỗ nhẹ vào chân hắn – Chào mừng anh đã trở lại, Kael! – Ông ta nói.