Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 31: Lilyrisrim & Zombierisrim




Chương 31: Lilyrisrim & Zombierisrim

Chương 31: Lilyrisrim & Zombierisrim.

“Mỗi ngày tôi còn sống là mỗi ngày tôi tận hưởng món quà quý giá của mẹ thiên nhiên, mỗi ngày tôi còn thở là mỗi ngày tôi biết tình yêu vẫn ở bên mình. Tình yêu là cho đi cũng là nhận lấy, là tận hưởng và là hy sinh. Đó có thể là thứ thuốc thần làm minh mẫn sáng rạng con đường phía trước, cũng có thể là thứ bùa mê phủ màn sương dày đặc xuống tương lai u mờ...”

Nhà giam dưới lòng đất, lâu đài Hiroth, sáu giờ sáng...

Đã gần bốn tiếng kể từ khi Kael ngất đi ngoài cánh đồng ngô sau cú đánh của “Chân lớn” chúng tôi đã phải rất vất vả mới đưa được anh về lâu đài mà không gây sự chú ý cho mọi người. Quá đủ cho một đêm mệt mỏi, nhưng sự phấn khích xen lẫn hoang mang, lo sợ cứ bám riết, đánh tan mọi cơn buồn ngủ của tôi.

Phải mất cả tiếng thuyết phục, gần như van nài, ngài Hiroth mới đồng ý cho phép tôi vào trong phòng giam đặc biệt với lớp tường thép dày hơn bốn mươi phân này. Nhưng ông cũng cử hơn mười người khác với v·ũ k·hí lăm lăm trong tay, canh giữ ngay bên ngoài.

Gần sáu giờ, Kael bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh. Những ngón tay run run, giật nhẹ trong hai bàn tay thây ma tôi đang nắm lấy. Đôi mắt anh khẽ mở, mơ hồ dõi nhìn xung quanh rồi chiếu lên tôi. Hai cặp cánh anh sải rộng nhưng chỉ có thể vẫy nhẹ, yếu ớt. Brian theo lệnh của ngài Hiroth đã tiêm chất gì đó lên Kael để khống chế sức mạnh của anh, để ngăn anh có thể mất kiểm soát mà làm hại tôi.

Tận sâu đáy lòng, tôi không bao giờ tin Kael sẽ làm thế.

- Đây... đây là... đâu? – Kael ngạc nhiên thốt lên, rồi nhận ra tôi, anh thì thào hỏi – Vẫn là... cô... Annie... à?

- Anh an toàn rồi! – Tôi ôm ghì lấy anh vào lòng, thổn thức – Sẽ không có ai làm hại anh đâu, em hứa.

- An toàn? Ha... Ha ha... – Kael bật cười một cách khinh miệt – Con người... sẽ... không bao giờ... giữ lời... họ... sẽ tìm cách... mổ xẻ... tôi.

- Không! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy – Em sẽ không để cho họ làm vậy! Em sẽ bảo vệ anh! Nhưng hãy nói cho em biết đi, anh đã ở đâu, tại sao... tại sao anh thành... thành thế này?

Đôi mày của Kael khẽ nhíu lại vào nhau sau câu hỏi của tôi. Nhưng chúng cũng từ từ dãn ra, trả lại vầng trán rộng theo câu trả lời và sự thay đổi cách xưng hô của anh:

- Anh... không biết... anh chẳng... còn nhớ... gì cả... Anh chỉ... ngất đi... và khi tỉnh... lại... anh đã... thành thế này.

Nước mắt tôi không thể cản cứ ứa ra theo từng lời nói của anh. Tôi thương anh quá, tôi yêu anh biết chừng nào, tôi chỉ ước giá như mình có thể thay anh chịu đựng hết những nỗi đau khổ anh đang phải gánh.

- Nhưng... anh vẫn nhớ em... phải không? – Tôi ngập ngừng.

Kael ngoái đầu đi như muốn lảng tránh ánh mắt của tôi. Nhưng rồi anh cũng quay lại, thở dài, trả lời:

- Anh chỉ... nhớ lờ mờ... vài thứ... Nhưng... – Kael giơ bàn tay đầy những móng vuốt nhọn, nhẹ nhàng áp vào bờ má tôi - ...Anh vẫn... nhớ khuôn... mặt... em... Xinh đẹp... dễ thương... và thật... nhân hậu.

Tôi lại bật khóc, ôm ghì anh, thao thức bên anh nỗi nhớ muôn ngàn tôi phải chịu đựng trong quãng thời gian dài như vô tận tôi phải xa anh. Tôi kể cho anh nghe những câu chuyện tôi đã trải qua, tôi kể cho anh nghe những dự định của tôi sắp tới. Ở đó, tôi sẽ tìm mọi cách để chữa cho anh bằng huyết thanh của Lily, cô bé miễn nhiễm tôi may mắn cứu được.

Kael im lặng lắng nghe, anh chăm chú theo từng lời tôi nói, nuốt lấy từng cảm xúc tôi thể hiện và đặc biệt rất thích thú về khả năng của Lily. Anh nói anh sẽ tin tưởng vào những gì tôi tin tưởng.

- Anh muốn... gặp Lily, ...được chứ? – Kael nói – Anh rất... muốn... biết người... sẽ cứu... mình... thoát khỏi kiếp... thây ma... là người... thế nào.

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự hứng thú quá chóng vánh này của Kael, nhưng bản chất con người thì luôn tò mò về những thứ sẽ liên quan tới mình. Biết vậy nhưng tôi cũng chỉ có thể trả lời:

- Em e là ngài Hiroth sẽ không cho phép. Và Lily có thể sẽ... hơi sợ một chút khi...

- Khi... thấy anh... à? – Kael hỏi - Ừm... anh hiểu... Vậy em... có thể... tìm cho anh... thuốc giải... Anh... mệt quá... không thể làm... gì được...

- Kael à, ngài Hiroth...

- Hiroth! Hiroth... – Kael chợt gắt lên, dù giọng còn rất yếu nhưng nó vẫn để lộ sự tức tối tới khó chịu - ...Cái này... không được, cái... kia... cũng không... được. Em... không muốn... giúp anh... phải không?



Tôi hốt hoảng trả lời, không nghĩ mình lại làm phật lòng Kael đến vậy:

- Không... em không có ý đó, nhưng em không thể làm những chuyện ngoài khả năng của mình. Kael à... Anh hiểu cho em, được không? Em sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho anh. Sau đó, anh sẽ được ra khỏi đây thôi.

- Giờ thì... cô nói... cái gì... mà... chẳng được... – Kael cố gượng dậy, gạt tay tôi ra khỏi anh - ...cô đâu có... bị c·hết dí... trong chỗ... chật hẹp... này.

- Làm sao để em có thể làm cho anh tin em đây chứ? Em thực sự...

- Đưa thuốc... giải... Đưa... – Kael cắt ngang lời tôi với một sự bực dọc khó tả, nhưng anh giảm dần âm điệu xuống khi nhận ra mình đã hơi quá đà - ...thuốc giải... và anh... sẽ tin... lời em.

Tôi thẫn thờ, lắc đầu:

- Anh vẫn muốn trốn thoát khỏi đây ư?

Kael bật cười, ngả lưng vào bờ tường thép với sự giúp đỡ của tôi:

- Em nghĩ... anh sẽ... chạy... được... với thứ này… hay sao? – Kael vỗ nhẹ lên một bên tường để phát ra thứ âm thanh chắc nịch của tảng thép dày cộp - Anh... chỉ muốn chút... sức lực... để vận động... trong thời... gian... ở... trong này.

Tôi lặng người trong miên man suy nghĩ. Kael nói không phải không có lý. Cái cảm giác bức bối, ức chế khi cơ thể chẳng còn chút sức lực, luôn nằm bẹp dí tại một chỗ là điều chính tôi đã từng phải trải nghiệm trong quá trình điều trị chống virus xâm nhập. Đó là một cảm giác khó chịu đến tột cùng với một người bình thường như tôi, huống chi là anh, người có tới hai đôi cánh to, nhỏ để tự do bay nhảy.

- Em sẽ thử – Tôi trả lời Kael - Nhưng em không thể chắc chắn rằng mình sẽ tìm ra thứ anh cần.

- Anh tin... em... sẽ làm được... – Kael gật đầu, hân hoan niềm vui lộ rõ trên nét mặt.

“Cạch, cạch...” Cái ổ khóa lớn lại rên lên từng đợt khi ai đó đang mở cửa phòng giam từ bên ngoài.

Ánh lửa chập chờn nhanh chóng ập vào, đẩy lùi bóng tối u ám, soi rọi khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của Kael. Hai người đàn ông bước vào, kê khẩu súng trường trên vai, đứng tách sang lấy chỗ cho vài người phía sau tiến tới. Đó là ngài Hiroth, Brian và nhóm bác sĩ nghiên cứu cùng anh.

Ngài Hiroth mỉm cười với tôi rồi nhìn Kael với một thái độ dò xét. Nhưng ông không có chút gì tỏ vẻ e dè hay sợ sệt như những người vừa vào cùng mình. Ngồi xuống lớp lá phủ dưới sàn, ngài Hiroth lên tiếng, vào thẳng vấn đề:

- Tại sao anh lại g·iết những thây ma ngoài đó?

- Vậy ông... muốn tôi... g·iết người của... ông... hơn à? – Kael đáp lại một cách ngang tàng.

- Kael à... Ngài Hiroth là chủ nơi này, anh không nên... – Tôi ngập ngừng khuyên.

Nhưng ngài Hiroth đã xua tay, ra hiệu rằng ngài không trách thái độ đó của Kael:

- Anh bị ốm! – Ông nói tiếp – Chúng tôi sẽ chữa cho anh! Nhưng tôi cần anh phải hợp tác. Bác sĩ Brian đây và nhóm của anh ấy sẽ giúp anh điều trị. Họ cần lấy một chút mẫu máu, chút tóc hay móng để có thể tiến hành xác định phương pháp chữa trị cho anh.

- Hừ... Có cần... hỏi... ý kiến... tôi không... khi kiểu gì... ông cũng... sẽ làm... điều đó? – Kael ngoảnh mặt đi, nói.

- Tôi chỉ muốn thông báo cho anh rõ hơn thôi! – Ngài Hiroth nhún vai – Dẫu sao anh cũng sẽ phải ở đây một thời gian dài, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta không nên xây dựng mối quan hệ dựa trên sự thù hằn. Chúng tôi sẽ cứu anh.

- Cứu tôi? Hừ... Cứu hay... nghiên... cứu? – Kael vẫn giữ cái thái độ khinh khỉnh của mình, nói.

- Anh sẽ cám ơn tôi, vào một ngày khác – Ngài Hiroth mỉm cười và đứng dậy, vỗ tai Brian – Chăm sóc tốt cho anh ta.

Brian gật đầu và tiễn ngài Hiroth ra khỏi phòng giam, trước khi quay lại, quỳ bên tôi và Kael:



- Chào anh, tôi là Brian! – Brian nói, chìa bàn tay về phía Kael.

Kael nhíu mày, không trả lời, chỉ giơ lên năm móng vuốt nhọn hoắt, bóng loáng dưới ánh lửa lập lòe trước mặt Brian.

- Ồ, tôi xin lỗi! – Brian vội vã nói – Tôi quên mất... Tại anh... anh thực sự quá thú vị. Tôi chưa từng gặp một... một... – Brian loay hoay tìm từ để gọi nhằm tránh mất lòng Kael một cách tội nghiệp.

- Bán thây ma! – Kael chợt nói tiếp hộ Brian - Cứ gọi tôi... cho đúng... bản chất...

Brian lúng túng gật đầu. Hiếm khi tôi thấy anh ấy lại tỏ ra mất bình tĩnh đến thế.

- Phải, tôi chưa từng gặp một... ờ... thây ma nào như anh. Thực ra trước đây có rồi… - Brian khẽ liếc nhìn tôi, rồi nói nhanh đi để tránh tôi suy nghĩ về cái kẻ tên Nick Broney tôi từng đưa về - Nhưng hắn ta chỉ còn là cái xác khi tới chỗ tôi… Kiểm soát được bản năng một cách đáng ngạc nhiên... – Brian thốt lên - ...thậm chí anh còn có khả năng giao tiếp. Anh vẫn còn... các ký ức chứ?



- Một chút... – Kael lạnh lùng đáp – Cám ơn... vì đã... chăm sóc... cho Annie... thời gian qua.

- Ồ, không có gì – Brian hơi lặng người đi, nói – Tôi đã được nghe cô ấy kể rất nhiều về anh. Đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố hết sức để chữa khỏi cho anh.

- Tôi cảm... thấy... rất mệt... mỏi... Anh có... thể... làm gì... đó giúp... tôi không?

Brian ậm ờ, khó xử. Tôi biết ngài Hiroth đã yêu cầu anh phải tiêm thuốc để kiểm soát năng lực của Kael nhưng bản thân anh lại không muốn từ chối lời đề nghị giúp đỡ này, nhất là khi Brian và tôi là những người bạn đã trở nên thân thiết. Anh có thể sẽ khước từ Kael một cách thẳng thừng nếu không phải vì tôi và Kael có mối quan hệ đặc biệt. Tôi biết anh đang rất khó xử.

- Anh có thể tiêm thuốc giải với liều lượng thấp cho Kael được không? – Tôi nói để phá tan cái không gian yên tĩnh đến nặng nề này - Đủ để cho anh ấy không trong tình trạng uể oải này nữa thôi.

Brian thở dài, suy tính. Rồi trước cái nhìn khẩn khoản của tôi, anh đã không thể từ chối. Mở chiếc cặp da nâu sờn của mình, Brian lấy ra một hộp thiếc chứa vài ống tiêm và hai lọ thủy tinh nhỏ chứa thuốc dạng lỏng ở bên trong. Một lọ màu đỏ thẫm như cánh hồng chuẩn bị úa tàn, một lọ màu vàng nhạt được dán nhãn ghi dòng chữ rất đáng chú ý, Lilyrisrim.

- Đây là Lilyrisrim! – Brian giải thích - Nó thực ra cũng gần giống như loại thuốc mà chúng tôi đã chữa cho cô trước đây, Annie ạ. Chiết suất từ huyết thanh của Lily, loại thuốc này có tác dụng kiềm chế sự phân bào của virus thây ma, đồng thời đảo ngược quá trình phơi nhiễm, hồi phục lại các chức năng của cơ thể... ừm... nếu nó còn nguyên vẹn. Khi tiêm chất này vào thây ma, nó làm suy yếu các virus nên vật chủ sẽ có cảm giác bị mất sức lực. Còn lọ này... – Brian cầm lọ nhỏ màu đỏ kia lên, cắm đầu kim tiêm qua lớp nút đệm mỏng của nó - ...Chúng tôi gọi nó là Zombierisrim, chứa mầm bệnh thuần từ các thây ma mới nhiễm cùng với hoạt chất phá hủy chức năng của Lilyrisrim. Đây là thuốc dành cho đội đột biến khi chúng tôi bắt đầu tiến hành thí nghiệm trên họ. Nó sẽ giúp anh lấy lại khả năng của mình. Nhưng tôi chỉ có thể tiêm cho anh một liều nhỏ, đủ để anh có thể hoạt động như người bình thường, đồng ý chứ? Vì sẽ rất không hay nếu ngài Hiroth biết chuyện này. Và tôi cũng không muốn anh trong lúc không thể kiềm chế sẽ... – Brian e dè nhìn tôi - ...làm hại một ai đó...

Tôi mỉm cười trước thái độ của Brian. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, nếu không có anh tôi chắc mình cũng chỉ là một thây ma trong số những kẻ lạc lối ngoài kia. Anh không mạnh mẽ và quyết đoán như Kael, nhưng anh luôn cố gắng bảo vệ tôi theo một cách khác của riêng mình. Đó sẽ mãi là một người bạn tốt tôi luôn yêu quý và kính trọng.

- Em nghĩ anh sẽ không phản đối, phải không? – Tôi khoác lấy tay Kael, nhẹ nhàng nói.

Kael tỏ ra một thoáng hơi thất vọng, nhưng rồi anh cũng gật đầu và giơ cánh tay trần ra trước mặt Brian.

Brian cẩn thận hút một lượng nhỏ hơn bảy ml thuốc rồi đóng vội cái hộp thiếc lại. Khi mũi tiêm của Brian cắm lên tay Kael, tôi có thể thấy các đường gân xanh bắt đầu nổi cộm lên khắp cơ thể anh, sự mãn nguyện tràn về trên gương mặt đã bắt đầu hồng hào trở lại. Brian rút kim, nhanh chóng thả nó vào một chiếc đĩa sắt và đốt chảy ống tiêm.

- Thứ virus này rất nguy hiểm, nó sẽ gây l·ây n·hiễm với một sự tiếp xúc không cẩn trọng! – Brian giải thích – Anh thấy dễ chịu hơn rồi chứ?

Kael gật đầu, anh co nhẹ đôi cánh to và vẫy nó nhẹ nhàng, tự nhiên hơn trước rất nhiều.

- Khi mà... – Brian nói tiếp - ...người của ngài Hiroth đến, hmm, anh hãy giả bộ mệt mỏi một chút... Như vậy...

- Tôi hiểu... – Kael đáp - Tôi sẽ... không làm... anh... gặp rắc rối.

- Vậy bây giờ anh sẽ vui lòng cho phép tôi lấy một ít mẫu máu để thực hiện xét nghiệm chứ? – Brian thận trọng thăm dò – Dựa vào những kết quả xét nghiệm ấy, tôi mới có thể biết chính xác mình nên làm gì để có thể chữa khỏi cho anh hoàn toàn.

Kael không từ chối, anh để mặc cho Brian rút ra một ống tiêm khác và lấy đi gần năm mươi ml máu của mình.

Rồi sau vài câu hỏi về tình trạng sức khỏe, độ cảm giác, Brian gật đầu, anh định bắt tay Kael một lần nữa nhưng lại thu về vì có lẽ đã chợt nhớ ra Kael không còn một bàn tay bình thường.



- Thôi, việc của tôi ở đây hôm nay coi như đã xong. Có lẽ tôi nên để hai người lại... – Brian mỉm cười – Gặp lại cô sau nhé, Annie.

- Chào anh! – Tôi đáp và tiễn anh ra khỏi căn hầm.

Nhưng khi chỉ còn vài bước là hết cái cầu thang xoắn dẫn lên mặt đất, Brian chợt giữ lấy tay tôi, dúi vào đó một cái ống tiêm chứa đầy thứ chất lỏng màu vàng nhạt đã đậy nắp nhỏ, thuốc Lilyrisrim.

- Cái này... để đề phòng thôi... – Brian thì thầm rồi lập tức bỏ đi.

Tôi ngạc nhiên và bối rối với hành động của anh và với cả chính mình khi quyết định giấu nó vào túi áo trong, trước khi bước xuống, quay lại phòng giam với Kael.

- Anh ấy là một người rất tốt... – Tôi nói bâng quơ với Kael.

- Anh có thể nhận ra điều đó! – Kael đáp với một giọng nói trầm trầm, trôi chảy đến bất ngờ, không còn nhận rõ những sự ngập ngừng, sang sảng của một thây ma như trước – Và cũng là một bác sĩ rất giỏi. Thuốc của anh ta khiến anh cảm thấy bản thân đang được cải biến rõ rệt. Như là đang... tiến hóa lên một bậc vậy...

Tôi giật mình với nụ cười kì lạ của Kael.

- Anh phải chịu đựng một thời gian, Kael à... – Tôi nắm lấy bàn tay đầy vuốt nhọn của anh – Brian nhất định sẽ tìm ra phương thuốc chữa khỏi cho anh như anh ấy đã từng làm cho em.

- Anh không nghi ngờ điều đó – Kael gật đầu – Nhưng em có thể lấy thêm cái thứ thuốc... hmm... Zombierisrim đó... cho anh không?

Tôi bật vội ra khỏi bờ vai anh, gay gắt trả lời:

- Không! Em sẽ không lấy thứ thuốc đó cho anh! Nó là virus! Thứ thuốc đó sẽ khiến bệnh của anh càng khó chữa hơn.

- Nhưng nó khiến anh mạnh hơn, khỏe hơn! – Kael nói với sự hào hứng cao độ - Brian sẽ chữa được cho anh! Nhưng trước đó, em không muốn anh cứ mãi mệt mỏi thế này chứ.

- Anh ổn rồi mà! – Tôi đáp trả.

- Chỉ là lúc này! Đâu biết sau đó anh có lại yếu đi hay không chứ! Thứ thuốc đó còn hơn cả dinh dưỡng đối với anh! Annie, giúp anh đi mà! – Kael bám lấy hai vai tôi, nài nỉ.

Tôi vẫn chỉ một mực lắc đầu, giúp anh bằng cách đó chỉ làm hại anh nhiều hơn.

- Kael, em không muốn nói về chuyện đó nữa... – Tôi cương quyết – Sau bao lâu chúng ta không ở bên nhau, anh thực sự không còn chuyện gì khác để nói với em ngoài chuyện tìm cách khôi phục sức mạnh của anh hay sao?

Kael tỏ vẻ khó chịu, anh đẩy tôi ra một đoạn:

- Em muốn gì đây khi anh chỉ còn nhớ lơ mơ được vài thứ! – Kael thở dài.

- Em... – Tôi ngập ngừng.

- Em về đi! – Kael lạnh lùng nói – Anh không còn gì để nói với em lúc này cả. Anh cần một mình để suy nghĩ vài chuyện.

Tôi sững sờ trước cách hành xử của Kael. Nhưng trong thâm tâm tôi chẳng mảy may trách anh. Tôi đã đi cả một quãng đường rất dài về cả thời gian và không gian để có cơ hội gặp lại anh. Và thế là đủ, được nhìn thấy anh một lần nữa, đó đã là món quà lớn nhất tôi được ban tặng.

Anh có thể đã quên những kỷ niệm của chúng tôi, anh có thể đã quên cái quá khứ vừa đau thương vừa ngọt ngào xưa cũ, nhưng anh vẫn ở đó và tôi vẫn còn cơ hội để giúp anh tìm lại mảng đời anh đã đánh mất. Quyết định của tôi sẽ mãi vì sự tốt đẹp nhất phải dành cho anh.

- Vậy... em ra ngoài làm việc... – Tôi nói – Chiều nay em sẽ quay lại...

Kael chẳng đáp lời. Anh đã nhìn sang nơi khác.

Tôi mỉm cười, bóp nhẹ lên bàn tay anh rồi đứng dậy, bước ra khỏi cánh cửa thép dày.

- Em biết là anh yêu em! – Kael chợt nói ở sau chấn song sắt.

Tôi nghẹn lời, sung sướng đến ứa nước mắt. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, khó hiểu, không thể nào thốt nổi ra câu nói: “em cũng yêu anh rất nhiều”...