Chương 29: Perlingle
Chương 29: Perlingle.
“Quá khứ là mảnh ký ức chứa đựng thời gian sống mà ta đã trải nghiệm bằng cái giá của một phần cuộc đời mình. Có những ký ức ngập tràn nụ cười, có những ký ức ngập tràn nước mắt. Nhưng không có ký ức nào là đáng quên lãng, bởi trên tất cả, nó là dấu ấn của ta, ghi nhận của ta trong những tháng ngày tồn tại nơi cõi đời này. Chỉ khi tất cả những mảnh ký ức ấy được hoàn toàn hợp lại, ta mới có thể thực sự là chính mình... ”
Bên dưới cống ngầm Harvint, chạng vạng...
“Chủm!” Tiếng nước nuốt gọn bước chân khi tôi nhảy xuống cống ngầm Harvint. Tiết tháng tư nhưng nước lưu chuyển dưới này vẫn còn lạnh buốt, ngấm sâu vào đôi giày của tôi. Không thể tìm thấy Ogris, tôi đành phải tạm bỏ đi cái ý nghĩ di chuyển lòng vòng trên mặt đất như trêu ngươi bọn thây ma và cũng để thực hiện cái khao khát mạnh mẽ muốn khám phá con đường đầu tôi đang dẫn lối.
Những mảng tường đá rêu mốc bám kín dưới này lại trở nên thân quen đến kỳ lạ, cứ như thể tôi đã ở đây rất nhiều lần, di chuyển như theo một chương trình được lập trình sẵn. Cứ đi và chẳng biết mình đang đi đến đâu, chỉ cho tới khi thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra từ tấm biển quảng cáo bóc sờn lớp sơn lớn, lộ ra tầng nhôm trơ trọi, phản chiếu chút nắng cuối cùng tỏa xuống một nắp cống ngầm, tôi mới bắt đầu trèo lên...
Suốt cả quãng đường tối tăm bên dưới, tôi chưa phải chạm chán một thây ma nào, nhưng chỉ vừa mới ngó đầu lên bên trên, đã có tập đoàn xác sống chờ sẵn. Choáng váng trước sự “đón tiếp” nồng hậu này, tôi vội vã thụp xuống, đóng cái nắp cống lại. Đây không phải là lúc thử chơi trò anh hùng diệt thây ma. Nhưng kì lạ thay, cứ mỗi khi tôi định thay đổi ý mình thì y rằng sẽ có chuyện xảy ra ngăn bước chân lại.
“Đoàng!” Tiếng súng đanh rát, có lẽ từ một khẩu Shotgun vang dội phía trên.
“Là ai nhỉ?” – Tôi tự hỏi – “Chẳng lẽ lại là bọn Vanstine?”
Dẫu sao cũng nên xác định xem là chuyện gì, tôi một lần nữa trèo lên cái cầu thang sắt. Ngó tầm mắt qua khe hở nhỏ từ nắp cống, tôi loáng thoáng thấy bầy thây ma mỗi lúc di chuyển một đông hơn về phía cuối con đường, nơi từ phía trên cao khung cửa sổ đã mất cánh của một tòa nhà có cửa sắt đỏ nổi bật, ai đó đang thò khẩu súng xuống xả đạn vào những kẻ không biết sợ hãi luôn toan tính trèo lên.
Bọn n·gười c·hết di động quá đông để tôi có thể leo lên tại đây mà giúp đỡ người nào đó phía xa kia. Nhưng bỏ đi là điều lương tâm tôi không thể cho phép. Xoay người ngó xung quanh, tôi nhận ra còn một con hẻm khác dẫn ra phía sau dãy nhà có vẻ vắng bóng thây ma, nơi tôi chắc rằng mình sẽ tìm ra cách trèo về phía căn nhà người kia đang cố thủ.
“Bộp!” Một kẻ nào đó bất chợt tóm lấy chân tôi, làm tôi trượt khỏi cái cầu thang, ngã nhào xuống cống.
- Ối! – Tôi buột miệng kêu lên, lăn ra khỏi con thây ma đang gầm ghè bò dậy.
Còn chưa kịp lôi con dao rựa ra khỏi túi sách, cái xác sống ấy đã vồ lên, đè tôi ngã ngửa. Hai bàn tay bẩn thỉu, nhơ nhuốc của nó tóm lấy mặt tôi, bấu ngón cái vào hai mắt tôi. Đau đến điếng người, tôi gồng mình, co chân, đạp văng nó đập lên tận trần cống rồi lại rơi tỏm xuống làn nước. Rút con dao rựa, tôi giận dữ chém đứt đôi người tên thây ma.
Trái với cảm giác ghê rợn với chính mình mỗi khi phải g·iết ai đó như thường lệ, lần này tôi lại cảm thấy thật thoải mái, thật hưng phấn. Có thứ gì đó kích thích tôi từ bên trong, kêu gào tôi bộc phát con quái vật bản thân, thả nó chạy rông theo tiếng gọi của bản năng ác thú.
“Không! Tôi phải kiểm soát được chính mình!” – Tôi tự nhủ, bóp chặt hai vầng thái dương rồi nhanh chóng rời khỏi cái xác, tiến về hướng sẽ dẫn lên nắp cống ngầm ở con hẻm bên kia...
“Cạch... cạch...” Tiếng nắp cống khít lại đã phát ra một vài tiếng động khá to trong thứ ánh sáng nhập nhoạng chiếu trên các tòa nhà. Nhưng nó chẳng phải vấn đề gì quá lớn so với tiếng súng đanh tai ở phía khu ngõ bên kia vẫn đang dồn dập phát ra. Tôi nhìn quanh và nhanh chóng tìm ra một bờ tường thấp có thể leo lên tầng mái từ đó. Loay hoay một chút với túi súng trên vai, tôi cũng đã trèo được lên trên nóc nhà.
“Đoàng!” Lớp ngói bắn tung, bật ra, vỡ làm nhiều mảnh ngay chỗ chân tôi vừa mới đứng. Chạy về phía đối diện, tôi đã suýt phải ăn đạn từ người đàn ông bên dưới, khi anh ta bắn thẳng lên trên.
- Này! Này! – Tôi vội kêu lên – Tôi không phải là thây ma! Tôi tới để giúp anh!
Lời nói ấy đã có tác dụng tức thì, khi từ bên trong tòa nhà, người đàn ông với giọng nói ồm ồm đáp trả:
- Vậy thì vào đây nhanh lên!
Tôi mỉm cười, rút khẩu súng bán tự động, xả một tràng đạn vào đám xác sống lô nhô bên dưới. Rồi tóm lấy phần mái hiên nhô ra chắc chắn, tôi đu mình, lộn người vào bên trong tầng hai tòa nhà qua đường cửa sổ.
Người đàn ông chỉ tránh ra có một chút để lấy chỗ tôi đứng lên rồi lập tức quay về phía bọn thây ma, chặn không cho chúng leo lên cửa sổ.
- Tôi là Shank Perlingle... – Người đó vừa bắn, vừa nói – Còn cậu là ai?
- Đó là điều tôi đang muốn tìm hiểu đây... - Tôi trả lời.
Và bằng một cảm giác khó hiểu, một giác chắc chắn đến lạ lùng, tôi ngập ngừng, hỏi:
- Anh... anh có phải là... phi công?
Người đàn ông tỏ vẻ giật mình, ông ta gần như đứng khựng lại, quay người lại nói:
- Đã rất lâu rồi không còn ai gọi tôi như vậy. Cậu là... – Đôi mắt ông ta chợt nở to, buông rơi cả cây súng, nhìn tôi như thể nhìn thấy một hồn ma vậy - KAEL? Là em đó sao Kael? – Ông ta hét lên.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đôi tay mập mạp của Shank đã ôm ghì lấy tôi, siết chặt tôi. Rõ ràng, tôi và người đàn ông này trước đây phải có một mối quan hệ không phải bình thường.
- Tôi xin lỗi phải cắt ngang nhưng bọn thây ma đang tìm cách trèo lên đây và nếu chúng ta không chặn chúng lại thì sẽ rất phiền đấy! – Tôi vội nói.
Shank gật đầu, ông ta nhặt lại cây súng của mình, xả đạn vào những bàn tay cố tóm vào cửa sổ. Tôi đổ tung cái túi súng của Vanstine ra sàn gỗ và may mắn tìm được hai khối thuốc nổ loại nhỏ.
- Anh bắn chuẩn chứ? – Tôi hỏi.
- Đừng đùa thế chứ cậu em! – Shank bật cười – Không ai bắn chuẩn hơn nhà Perlingle ta cả.
“Nhà Perlingle ta?” – Ông ta nói như thể tôi là một thành viên của gia đình ấy vậy. Nhưng đó không phải là điều thu hút tôi ngay lúc này, cái cần thiết là phải đánh sập bờ tường nơi bọn thây ma có thể lợi dụng nó mà trèo lên cửa sổ bất cứ lúc nào.
- Sau khi tôi quẳng khối thuốc nổ này... – Tôi nói – Hãy bắn nó thật chính xác trước khi nó chìm trong cái biển xác sống dưới kia. Tôi cần khoảng trống để đặt nốt quả bom còn lại vào cái bờ tường kia, trước khi bọn thây ma kéo tới đông hơn.
- Cậu còn liều hơn cả hồi xưa đấy, em trai! – Shank đáp rồi đổi lấy một khẩu súng khác kế bên cửa sổ, thanh mảnh hơn nhưng toát lên vẻ chính xác lạ thường – Được rồi, làm đi...
Và tôi tung khối thuốc nổ đầu tiên ra khỏi tầm tay, bay về phía bọn thây ma đang gầm rú bên dưới.
“Đoàng!” Shank nổ súng. Viên đạn bắn ra, xoáy tròn và hình thành một phát đâm hoàn hảo, kích thích khối thuốc nổ phát tác.
“Đùng!!!” Một luồng lửa phùng lên kèm theo khói bụi nghi ngút. Đám thây ma nằm vật ra như ngả rạ cả trong khoảng trống hơn sáu mươi mét vuông. Bụi tro xám xịt, bám đen cả bên ngoài tòa nhà.
Tội vội vã trèo ra, lựa chỗ và nhảy xuống bên dưới. Đám thây ma khác cũng đang ùn ùn dồn đến, thế chỗ bọn vừa nổ tan xác. Lôi khối thuốc nổ còn lại ra khỏi túi áo, tôi giất đi mấy viên gạch lung lay trong cái hốc tường nằm trơ ra, ghép với mặt tiền của nhà viên phi công thành hình chữ U, nơi bọn thây ma sử dụng nó để trèo lên cửa sổ. Nhét khối thuốc nổ vào đó cẩn thận, tôi vội vã leo lên trở lại.
Shank Perlingle tóm lấy tôi và lôi tôi vào bên trong bằng cánh tay to khỏe, chắc nịch của ông ta...
Một t·iếng n·ổ nữa vang lên và lần này bờ tường kia đã sụp hẳn. Bọn n·gười c·hết không chịu nằm yên trong mộ dưới kia chắc hẳn phải tức điên lên, nếu chúng còn biết suy nghĩ, sau những gì chúng tôi vừa làm. Không còn đường leo lên, cũng chẳng đủ thông minh để vòng ra phía sau tòa nhà mà trèo vào, lũ thây ma bám rịt lấy mặt tiền ngôi nhà, đập rầm rầm lên cái cửa sắt một cách vô ích.
- Phù! – Viên phi công, Shank Perlingle, thở phào nhẹ nhõm – Chú đến kịp thật đấy, anh cứ nghĩ là hôm nay sẽ toi rồi khi cuối cùng bọn thây ma cũng tìm được cách xé tan cái cửa sổ kia.
Tôi lặng người nhìn Shank, không biết nên bắt đầu như thế nào để thoát khỏi cái nhịp tim đang đập thình thịch của sự hồi hộp khi đang đối mặt với chìa khóa mở ra quá khứ này. Có lẽ nên bắt đầu với thứ gì đó… gây sốc.
- Tôi mất trí nhớ rồi!– Tôi nói – Đó là một câu chuyện rất dài... ừm... nếu anh muốn nghe.
Shank Perlingle không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ông ta chỉ nhún vai rồi đáp:
- Chúng ta còn thứ gì khác nữa ngoài thời gian sao?
Và suốt cả tiếng sau đó, Shank đã dành thời gian ngồi lắng nghe câu chuyện của tôi trên chiếc ghế bành sờn rách. Câu chuyện được thu vào một cách chậm chạp và thực tế nó không dễ tiếp nhận với bất kỳ ai. Shank đã mấy lần ngắt lời với những câu nói như “thực thế à?” “ôi trời có thể vậy sao” và “không thể tin được”... Cho đến khi tôi nói về những tác động của virus do “hồn ma” gây ra, Shank đã trao cho tôi cái nhìn với đôi mắt gần như lồi ra khỏi tròng. Cuối cùng, nó cũng kết thúc bằng việc tôi phải gồng người, bẻ cong một nòng súng trước mặt ông ta...
- Giờ anh tin rồi chứ... Shank? – Tôi nói.
Shank há hốc mồm vì kinh ngạc, vuốt mớ tóc lơ thơ còn sót lại trên cái đầu hói, thở dài:
- Thật là khó tin, dù sau tất cả những thứ điên rồ ngoài kia... – Rồi ông ta bóp lấy bờ vai tôi – Nhưng nghe này, dù có chuyện gì đi nữa thì anh vẫn bên cậu. Mẹ mất rồi, bố cũng chẳng còn nữa. Ở đây chúng ta chỉ còn có nhau! Cậu là người nhà Perlingle, là em trai anh! Cậu là Kael Perlingle!!!