Chương 21: Biến đổi
Vài tiếng sau, tôi tỉnh lại trong một trạng thái xây xẩm mặt mũi, tiếng Hyerin hét vọng bên tai rằng chúng tôi đã về tới nhà...
- Các anh làm gì vậy? Cô ta bị cắn rồi! – Một ai đó nói.
- Tránh đường ra! – Một người khác quát lên, vừa vội vã, vừa giận dữ.
- Nhưng cô ta đã bị cắn! Các anh không thể...
- Tôi nói tránh ra!
- Nhưng...
“Rầm” – Tiếng cửa đánh sầm khi người đàn ông trong bộ đồ bác sĩ bị một trong số chúng tôi đẩy ngã nhào. Tôi thoáng thấy ánh sáng của đèn điện ập vào dưới làn mi dày đang dần khép lại mơ màng, trước khi những chuyển động màu sắc loang nổ, chảy dài, kéo thành những vệt mỏng manh, uốn éo... hòa trộn vào mảng đỏ hung hãn vốn đã xâm nhập, phủ kín hầu hết đồng tử của mình.
- Các... anh... sẽ... phải chịu... trách nhiệm cho... – Người vừa ngăn cản run rẩy nói.
- Im đi và báo với ngài Hiroth rằng tôi sẽ đưa cô ấy tới phòng thí nghiệm.
Rồi quay lại, anh ta nói với tôi bằng một giọng rất chân thành:
- Đừng lo, Annie! Tôi sẽ cứu cô.
“Cứu tôi? Cứu khỏi cái gì chứ?” – Tôi tự hỏi mình trong cơn choáng váng và hoang mang cao độ. Có thứ gì đó đã xộc vào bầu không khí của tôi, bóp nghẹt cổ họng, đốt cháy đôi mắt và nhào nặn bộ não yếu ớt của tôi. Phả những hơi thở yếu ớt, lạnh buốt một cách khó khăn, tôi đờ đẫn bước đi với hai cánh tay rắn chắc dìu đỡ khi bản thân hoàn toàn mất hết phương hướng. Ngay cả đôi tai là thứ ít bị ảnh hưởng nhất cũng trở lên xao nhãng. Nó bỏ mặc những tiếng gọi inh ỏi - như tôi có thể cảm thấy theo cách nào đó - để thay vào là tiếng rít chói tai, cứ như thể hàng trăm chiếc kèn cùng thổi lên, hòa âm với bầy thú vật hăng say gào rú. Và rồi sau khi cái bóng lờ mờ đỡ tôi nằm hẳn xuống, bầu trời cũng chuyển hẳn sang một màu đen kịt.
- Annie... Annie... – Tiếng ai đó như Brian ồn ã bên tai, kéo tôi lại hiện thực - ...Annie, tỉnh lại nào... đừng bỏ cuộc...
Rồi với âm lượng to hơn hẳn, Brian quát về phía ai đó:
- Đem thêm huyết thanh tới đây!
- Cô ấy sẽ không sao chứ chú Brian? Sẽ không sao phải không cô Annie ơi... – Giọng của Lily lạc cả đi, lo lắng phát ra gần đó.
- Chú không biết. Chú đã tiêm cho cô ấy huyết thanh được tạo ra từ máu của cháu. Nhưng chú không biết liệu nó có tác dụng hay không... Chúng ta chỉ có thể chờ thôi...
- Cố lên, cô Annie ơi... – Lily nắm lấy tay tôi lay mạnh.
Tôi rất muốn đáp lại hay đơn giản hơn chỉ là một cái gật đầu để an ủi cô bé, nhưng cơ thể tôi không tuân theo mệnh lệnh tôi đưa ra từ suy nghĩ. Nó chỉ còn ở đó sự trống rỗng, trôi tuột và chợt ập xuống, màu đen một lần nữa che phủ con mắt tôi... Trong lúc ấy, chỉ có những mảng kí ức chậm chạp tua lại rồi lướt qua, kéo tôi vào một vòng mê sảng nhức nhối...
...........................................................
“Kính coong, kính coong, kính coong...”
Chiếc chuông xe rộn rã kêu lên khi Daniel ngồi đó, trên một tảng đá phẳng, to bản, được phủ ngập suốt bên thân bằng rêu phong xanh ngắt, nghịch ngợm cái chuông trên tay lái của chiếc xe đạp cũ mà ai đó đã bỏ lại từ rất lâu.
Đó là gần hai năm về trước, khi chuyến xe bus cứu hộ của chúng tôi g·ặp n·ạn ở khu rừng trên đường tới Harvint. Một đàn bò nhiễn virut và trở lên điên loạn đã t·ấn c·ông xe bus nhưng may mắn đã giúp chúng tôi thoát được. Cho đến khi cố vào tới được tận sâu trong cánh rừng thì may mắn ấy đã không còn theo chân chúng tôi nữa. Chiếc xe bị lật nhào và lao ra khỏi đường mòn, nằm c·hết dí giữa một rặng cây rậm rạp...
- Em không nên ngồi đây một mình thế này... – Tôi đã lo lắng hỏi ngay sau khi chui ra khỏi cái lỗ nhỏ nằm lửng lơ giữa khoảng nóc vàng sạm của chiếc xe bus và lo lắng ngó quanh.
Daniel ngước nhìn tôi rồi né dịch sang một bên, chừa một khoảng trống trên phiến đá cho tôi ngồi. Nó là một thằng nhóc mười bốn tuổi, gày mảnh khảnh, da trắng bạch với những tàn nhang nâu xỉn, nổi thành từng cụm lan khắp mặt. Tôi luôn yêu quý Daniel dù nó là một cậu bé có một tâm lý thực sự rất phức tạp..
- Bọn thây ma mà nghe thấy cái tiếng đó thì... – Tôi tiếp tục cảnh báo.
- Làm sao chị có thể biết thứ gì là nên và không? – Daniel vẫn không rời mắt khỏi chiếc chuông, tuy tay nó đã ngừng bấm cái nút gây ra tiếng động, trả lời - ...Không phải chính những người đã đưa ra mấy cái lời khuyên trên radio đã làm chúng ta đâm đầu vào một ổ đầy thây ma và cả vụ lũ bò điên nữa đó sao?
Tôi sững người vì giật mình trước câu nói của cậu bé. Nó đã hỏi lại một câu mà tôi cũng phải sực tự hỏi lại chính mình y như vậy...
- Ôi... – Vuốt nhẹ lên đầu Daniel, tôi xoa đều mái tóc vàng, xoăn tít của nó – Chị không biết điều gì là thực sự đúng, điều gì là thực sự sai trong cái thế giới hỗn loạn này. Nhưng chị hiểu một điều, đó là chúng ta phải tin tưởng vào thứ gì đó thay vì nghi ngờ tất cả. Bỏ qua cái phần kết quả ra sao mà chỉ biết rằng niềm tin ấy sẽ cho chúng ta hy vọng và nghị lực. Chỉ có vậy cơ hội sinh tồn mới thực sự hiện hữu. Em hiểu chứ?
Daniel cúi đầu, lặng lẽ trở lại dòng suy tư của nó. Rồi bất chợt, nó ngẩng đầu lên, nói đầy bất ngờ với tia nhìn tràn ngập sự háo hức:
- Chị có nghĩ Sorence... – Daniel nhắc tới Sorence, người chúng tôi đã từng coi như trưởng nhóm của đoàn tị nạn này- ...sẽ cho em s·ử d·ụng s·úng nếu em hỏi chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé và chợt thấy hối hận kì lạ khi mình lại vô tình khuyến khích, kích động tinh thần nó tới vậy bằng những lời nói chỉ với mục đích muốn nó tự tin lên.
- Daniel à... - Tôi nói- ...chị nghĩ dù trong hoàn cảnh hiện nay, mọi người đều phải chiến đấu vì sự sống. Nhưng thế không có nghĩa là chăm chăm cầm lấy khẩu súng và chơi trò bắn g·iết lẫn nhau. Đừng để những kẻ có tuổi thơ đầy b·ạo l·ực đó kéo em trở thành giống họ. Chiến đấu có nhiều nghĩa, nhiều cách. Em chỉ mới mười bốn tuổi... em chưa đủ... chín chắn để kiểm soát cái vật mà em đang định sử dụng đâu.
Một lần nữa, Daniel lại phớt lờ tôi... Nó yêu quý tôi, nhưng cũng chỉ như với bao người khác, thứ quan trọng nhất, khiến nó thực sự quan tâm chỉ là ý định của riêng mình...
Và chiều hôm đó, khi tôi quay về cùng nhóm người đi săn thì Daniel đã hăm hở nhảy nhót trên một cành cây to nằm đổ bắt ngang qua con đường mòn kế bên chỗ chiếc xe lật, phấn khích với khẩu súng lục màu bạc sáng loáng trên tay... Sorence đã đồng ý với đề nghị của thằng bé. Ông ta chưa bao giờ thực sự quan tâm tới suy nghĩ, cảm xúc của người khác. Thứ ông ta cần chỉ là nhiều thật nhiều những tay súng điên cuồng sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ thứ gì để tìm kiếm sự an toàn, trước hết là cho chính bản thân ông ta.
Tôi định cố khuyên Daniel một lần nữa, nhưng nó đã lảng tránh ngay khi thấy tôi lại gần. Nó sợ ánh mắt của tôi, sợ tia nhìn thất vọng mà tôi đem tới...
Ba ngày sau, Daniel c·hết trong một đường hầm tối tăm, bắt xuyên qua núi. Nó đã quá hào hứng đuổi theo một con “quái vật” với khẩu súng của mình, để rồi khi bầy thây ma bất ngờ kéo tới, Sorence đã bỏ nó lại, một mình với trò chơi anh hùng ngu ngốc. Chúng ăn không chừa lại dù chỉ là một chút xương của thằng bé...
...........................................................
Mắt tôi chợt nhói đâu và ánh sáng trắng ập tới như siết lấy đồng tử đang dãn ra của tôi. Cơ thể tôi run lên rồi rơi vào cơn co giật dữ dội mà tôi không thể nào kiểm soát.
“A... kia là Brian”... Anh ta đang cùng rất nhiều người khác trong những bộ đồ trắng muốt đứng vây quanh tôi. Tay và chân bị siết chặt bằng những sợi dây thừng chắc nịch, tôi không thể nào bật ra khỏi chiếc giường cứng nhắc đang giữ chặt lấy mình... Cổ họng tôi rát buốt, cháy bỏng một cơn khát điên dại. Và kinh khủng hơn, khi tôi biết, thứ tôi khát... không phải là nước...
- Cô... cô không sao chứ? – Tiếng Brian âm ỉ, chảy thành từng dòng đứt quãng rót vào tai tôi.
Tôi muốn đáp lại nhưng thứ duy nhất phát ra chỉ là tiếng nấc cụt rờn rợn. Trong một thoáng, khi những ngón tay tôi và cả cơ bụng co thắt dữ dội, nổi cộm lên những đường gân chạy lệch vị trí, tôi có cảm giác như não mình bị ép hoạt động nhanh gấp đôi, và như thế, thời gian trở nên trôi chậm dần lại trong bầu không gian chuyển sang màu trắng đen âm bản. Ở đó chỉ còn những mạch máu ửng hồng, hấp dẫn, cuốn hút, toát ra những mùi hương quyến rũ xuất phát từ thịt sống của những cơ thể đám người xung quanh tôi.
Đầu ngón tay và đầu ngón chân tôi săn lại, đau buốt khi các móng dường như đang mọc dài ra, thuôn vào thành một dạng vuốt nguy hiểm. Lưỡi tôi cay xè, miết mạnh vào hàm răng chỉ chực tìm cách nhô dài ra và cắn xé cho bằng được thứ gì đó, như... thịt người chẳng hạn. Và tôi... đói... đói kinh khủng!
“Không!!!” – Tôi hét lên dù không thể phát ra lời. Tôi lắc đầu quầy quậy, cố xua tan những ý nghĩa kinh dị và ghê tởm ấy khỏi đầu...
Tôi không thể biến đổi!
Tôi không muốn trở thành “quái vật”!!
Tôi không muốn là một trong số chúng!!!
Không...
- Thuốc an thần, Thomas! - Brian hét lên.
- Đây, bác sĩ... – Ai đó đáp lại.
Và nhói lên khi Brian cắm ống tiêm vào ven trên cổ, tôi choáng váng nhưng nhanh chóng dịu lại, thở chậm dần rồi rơi vào khoảng đen lần nữa sau khi nghe thấy câu nói của Brian:
- Không tác dụng... C·hết tiệt! Đem mẫu huyết thanh khác cho tôi...
...............................................................
“Trăng tròn quá!”. Chưa bao giờ tôi thấy một vầng trăng đẹp và cô tịch đến thế này trước đây...
Tôi đang trở lại những ngày quá khứ của một năm rưỡi về trước.
- Cái gã đó là ai chứ? – Jackson kêu lên đầu thán phục khi đoàn chúng tôi đang tụ tập quanh đống lửa trại trong một công viên vắng lặng - ...một mình hắn đã xử đẹp cả bầy thây ma chỉ với con dao rựa. Thật không thể tin nổi!
- Em chỉ thấy anh ấy bảnh trai quá thôi,hihi... – Katty, cô gái nhí nhảnh nhất nhóm, nói- ...phải không chị Annie?
Tôi mỉm cười, không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái khoảng không đen mịt, tối tăm giữa các thân cây. Dù cho những người trinh sát trở về nói rằng không hề có bóng dáng bọn thây ma trong phạm vi vài dặm quanh đây, nhưng có một linh tính lạ thường cứ ám ảnh tôi, mách bảo tôi về thứ gì đó ngoài kia, đang lẩn quất đâu đó, dõi đôi mắt đỏ sọc, khát máu về phía chúng tôi rình rập, chờ đợi cơ hội. Dù không phải mẫu người cả tin vào vấn đề tâm linh, nhưng tôi lại đặc biệt chú ý đến những linh tính của mình. Chúng không hay xuất hiện, nhưng khi đã ập tới thì thường có sự chính xác đến kì lạ, nhất là khi tôi sắp gặp nguy hiểm. Và quả thật, linh tính đó lần này cũng đã không hề sai...
Nửa đêm, khi trăng đã lăn tròn quá đỉnh và ngay cả những người canh gác bền bĩ nhất cũng díp chặt đôi mắt lại, ca gác tới vẫn còn chưa đến. Tôi nhớ mình đã gặp ác mộng… Và bật dậy, trước mắt tôi là một cảnh thật còn kinh khủng hơn cả giấc mơ…
Đoàn người la hét hoảng hốt, chạy tứ tán và x·ả s·úng mà không cần suy xét. Một con “quái vật hoàn chỉnh” với tới sáu cánh tay và bộ ngực xẻ bung, nhô ra những chiếc miệng phụ đầy răng nhọn hoắt đang điên cuồng g·iết chóc. Nó chạy nhanh thoăn thoắt, vồ lấy từng người, xé bung họ ra thành từng mảnh và ăn ngấu nghiến để thỏa mãn cơn đói bất tận...
Sorence ngây người ra và gần như đứng c·hết trân. Chỉ cho tới khi gã “cận vệ” sát gần ông ta nhất trở thành món thịt tươi tiếp theo thì cái bản năng chiến đấu của Sorence mới trỗi dậy. Dù có không ưa ông ta đến mấy thì tôi vẫn phải thừa nhận: ông ta thực sự là một tay súng có nghề. Những phát đạn hoảng loạn ấy không trượt viên nào ra khỏi con “quái vật”. Thậm chí một trong số chúng còn làm dập nát cả cái miệng phụ ở ngực nó. Nhưng trêu vào “quái vật” đó chắc chắn là khi bạn muốn c·hết!
Con “quái vật” rú lên, đập tan cả mảng đá lát dưới chân nó, dõi đôi mắt xanh sọc đỏ về phía Sorence. Những người đàn ông khác cũng đã trấn tĩnh lại, họ tập trung vào và nã đạn về phía “quái vật”. Nhưng như thế cũng chỉ là trêu ngươi cho nó bực tức thêm. “Quái vật” gào lên một âm dài, đánh động cả vài dặm quanh đó. Và hưởng ứng cho nó, đám thây ma từ những vùng xung quanh cũng gào lên theo, trộn vào thành một âm thanh ghê rợn ập vào từ tứ phía. Tất cả đều tái mặt đi khi biết đoàn mình đã rơi vào một cái bẫy c·hết chóc.
- Giết nó đi! Giết con quái vật c·hết tiệt này đi! – Sorence hét lên - ...Chúng ta còn phải tìm nơi ẩn nấp!!!
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, những viên đạn cũng chỉ có thể làm con quái vật chậm lại bước chân một chút. Nó đã tiến hóa và phát triển đến mức hoàn hảo, trở thành một sinh vật gần như bất khả diệt: mạnh mẽ, nhanh nhẹn và cũng ngày càng thông minh tới đáng sợ. Trong một thoáng, con “quái vật” lao tới, xé toang cái đội hình mỏng manh và làm cho đoàn người chúng tôi, một lần nữa, chia năm xẻ bảy, mặc ai nấy chạy...
Tôi cũng phải chạy, chạy thật lâu, chạy thật xa, chỉ dừng lại khi chợt nhận ra mình đã hoàn toàn lạc mất đường đi và không thể biết vị trí hiện tại. Ngoảnh lại, ở đó chỉ còn có Katty và Sorence vẫn bá·m s·át theo sau.
- Ông có ý kiến gì không, Sorence? – Tôi thở dốc, hỏi.
Sorence không trả lời, ông ta vẫn còn đang trong cái trạng thái run rẩy và toàn người mồ hôi đã úa ra như tắm. Bỏ qua cái mặt xanh ngắt như tàu lá chuối ấy, tôi quay sang Katty:
- Em có nhận ra đây là đâu không?
- Không, em không biết... – Katty đáp trong bộ dạng gần như kiệt sức – Nhưng em có cái này có lẽ chị sẽ muốn xem.
Và hạ cái ba lô từ sau lưng xuống đất, cô bé ngồi phịch lên nó luôn sau khi đã rút ra một cuộn giấy cuốn tròn, bọc cẩn thận trong túi ni lông hình ống. Đó là một tấm bản đồ chi tiết của thành phố Harvint. Sorence mau chóng giằng lấy nó từ tay chúng tôi. Ông ta càu nhàu câu gì đó rồi mới rút chiếc đèn pin trên khẩu súng máy ra để soi rõ...
- Vậy là chúng ta đã chạy lệch hơn hai dặm kể từ cái điểm cắm trại. Đây chắc hẳn là phố Urogen...
Và nhìn quanh quất như để chắc chắn hơn nhận định của mình, ông ta lại cắm cúi dõi theo những tuyến đường trên tấm bản đồ:
- Tiếp tục xuôi theo con đường này hơn năm dặm nữa, chúng ta sẽ tới một ngã tư. Đó là giao lộ với con đường mà những người còn lại chắc chắn sẽ chạy qua... ừm... nếu họ còn sống.
- Năm dặm nữa? – Tôi thốt lên – Chưa đi nổi nửa dặm thì đám thây ma đã xé xác chúng ta rồi! Ông không nghe thấy tiếng chúng hưởng ứng khi con “quái vật” đó rú lên sao?
- Chúng ta không có chọn lựa. Trốn vào trong một căn nhà nào đó quanh đây có lẽ cũng có thể trụ được cho tới sáng mai, nhưng khi đó thì chúng ta cũng sẽ mất dấu vết của đoàn người còn lại. Tôi cần những tay súng đó... để... để bảo vệ... mọi người.
- Bảo vệ mọi người hay chính ông? – Tôi tức giận hét lên – Ông không thấy Katty đã rất mệt rồi hay sao? Cô ấy không thể nào chạy kịp nếu chẳng may bọn thây ma phát hiện ra chúng ta.
- Tôi không quan tâm điều đó! – Sorence quát lại tôi.
Khuôn mặt ông ta quắt lại, tím ngắt và nổi cộm lên những sợi gân xanh gay gắt nơi vầng trán hói.
- Cô ta sẽ phải làm điều đó nếu không cô ta sẽ bị bỏ lại và... c·hết! – Sorence nói tiếp - ...tôi sẽ không vì bất cứ ai hay lý do c·hết tiệt nào mà chậm lại bước chân của mình. Cô sẽ chạy được, phải không Katherin Shiney?
- Tôi... tôi... – Katty ấp úng.
Cô bé gắng gượng đứng dậy. Nhưng với đôi chân dã dời ấy thì dù không có ánh trăng sáng vằng vặc kia tôi cũng có thể nhận ra qua hơi thở sắp đứt của Katty rằng cô bé không thể làm thế.
- Được rồi... – Tôi nói – Nếu vậy ông có thể đi một mình! Tôi và Katty sẽ ở lại tìm chỗ nấp.
- Đừng có GIỠN với tôi!!! – Sorence gầm lên, nói đầy đe dọa, chĩa khẩu súng máy về phía chúng tôi – Cô nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà một mình phi ra ngoài đó... Cả hai người sẽ phải cùng đi với tôi! Sẽ không có ai rớt lại trừ khi tôi cho phép!
- Em thực sự không đi nổi nữa rồi, chị Annie... – Katty nhăn nhó nói - ...hay... chị cứ đi với ông Sorence đi.
- Không! – Tôi ngắt lời – Chị sẽ không bỏ lại em ở đây một mình!
Và quay sang Sorence, tôi đáp trả:
- Ông đúng là đồ điên cuồng bệnh hoạn!
- Là thế nào cũng được, miễn là tôi có thể giữ được mạng sống của mình! – Sorence đáp.
Và đi lùi lại phía sau, ông ta dồn tôi và Katty lên trước, ấn mũi súng vào lưng thúc giục chúng tôi tiến bước...
Phố lặng vắng tanh, tất cả chỉ là những căn nhà ba, bốn tầng trải dọc hai bên đã xanh rêu lên màu ẩm mốc. Bụi bặm, rác thải và cả xác ô tô nằm chất đống lên vỉa hè. Lòng đường phủ đầy những đám giấy vụn bay lả tả, thoáng lên đây đó hiện ra cả những tờ tiền mệnh giá không hề nhỏ nằm vất vưởng mà chắc mẩm giờ này cũng chẳng còn ai buồn nhặt...
Chúng tôi đã cố gắng đi, nhưng chỉ được hơn hai dặm nữa sau đó, Katty gần như gục hẳn. Cô bé không thể gượng thêm nổi nữa. Con đường năm dặm nếu bình thường không phải là việc nằm ngoài khả năng của những người bị buộc phải rèn luyện vận động như chúng tôi. Nhưng sau cái lần chạy bán sống bán c·hết khỏi con quái vật, mọi sức lực đã tiêu tan gần hết. Và rồi với hai mươi kí đồ đạc trên lưng mỗi người cùng sự thúc giục gắt gao từ khẩu súng của Sorence, phần cố gắng cuối cùng trong chúng tôi cũng b·ị đ·ánh đổ.
- Đứng dậy mau lên! – Sorence cau mày – Chúng ta còn cả quãng đường phía trước đấy. Nếu không nhanh chúng ta có thể sẽ lạc mất họ.
- Sorence! – Tôi gắt – Ông không thấy là chúng tôi cần nghỉ ngơi hay sao? Không chỉ Katty, tôi cũng mệt gần c·hết luôn rồi đây này!
- Hmm... – Sorence thở phì phò những tiếng khó chịu – Thôi được rồi, nghỉ lại đúng năm phút, sau đó chúng ta sẽ phải đi tiếp!
Lần đó, Sorence chắc hẳn đã không phải lo vấn đề chúng tôi tìm cách nề hà nữa. Vì chưa đầy ba phút sau, cái mà tôi e ngại đã ập tới. Sau quãng đường di chuyển gấp rút, thân nhiệt chúng tôi tăng lên đáng kể, chưa nói tới mùi mồ hôi túa ra đã khiến cái lỗ mũi tinh tường của lũ thây ma trong màn đêm càng trở nên háo hức. Một con, hai con, rồi ba con, bốn con... và ồn ĩ những tiếng gào rú vang vọng từ xa tới nữa, tất cả đã báo hiệu cả một tập đoàn những kẻ không chịu nằm yên trong nấm mồ đang ùn ùn kéo tới chỗ chúng tôi.
Sorence bật dậy, ông ta hoảng hốt lia vội khẩu súng máy vào bất cứ ngóc ngách nào có thể xồ ra từ đó bầy thây ma khát máu. Lợi dụng cơ hội đó, tôi túm vội lấy tay Katty, nháy mắt ra hiệu cho cô bé cùng trốn. Katty gật đầu, bỏ lại hết đồ đạc như tôi, nhẹ nhàng lẩn dần ra phía sau Sorence. Và ngay khi tiếng súng rền vang lúc Sorence hạ gục con thây ma nào đó, Katty và tôi đã tức tốc chạy thật nhanh vào cái ngách nhỏ mà gã không để ý. Chúng tôi có c·hết cũng không muốn làm vật dự trữ thế thân cho một kẻ tiểu nhân như gã.
Chạy xiên xẹo qua tất cả những ngã rẽ tôi thấy, cốt chỉ để trốn thoát khỏi cái gã bệnh hoạn vừa x·ả s·úng vừa rượt theo chúng tôi từ phía sau, đôi khi chúng tôi đã chạm trán vài thây ma ở đó. Không một khẩu súng trên tay, cũng chẳng có lấy dao kéo gì mà tự vệ. Tôi và Katty chỉ có thể chạy thật nhanh để Sorence đuổi đến kịp mà tiện tay g·iết luôn bọn chúng...
Cứ như vậy cho tới gần mười phút sau, khi Katty đổ gục xuống cái nền đá sỏi trong một cái ngách cụt thì tôi cũng hoàn toàn kiệt sức...
Sorence đã trở nên thực sự điên loạn. Gã không còn chỉ bắn bọn thây ma mà còn bắn cả chúng tôi nếu như gã nhìn thấy. May mắn thay trong những lần trước đó, những tấm biển quảng cáo nhô ra hay hai bờ tường sần sùi mới là địa điểm đường đạn của gã tìm tới... Nhưng lần này, ở đây, nơi ngõ cụt cùng đường và Sorence chỉ lẩn quất ngay bên ngoài kia thôi thì chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào sống sót nếu gã tìm được đến.
- Ra đây mau, lũ chuột nhắt! Tao biết chúng mày ở đây! – Sorence gầm gừ - Ra đây trước khi tao bắn nát sọ chúng mày!
“GÀOOO !!!”
“ỐI... ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
Một chuỗi những tiếng động kinh hoàng vang lên. Chúng tôi loáng thoáng thấy cái bóng đen lướt qua trước cửa ngách, rồi đổ cái rầm, con thây ma gục xuống, nằm bẹp dí với cái đầu nát vụn. Từ phía sau, Sorence bước lên, người đầy máu, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, giận dữ...